Mục lục
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229

 

Diệp Lâm cúi đầu, che giấu sự xót xa trong đáy mắt: “Đúng thế, hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, ông ngoại tôi chính là chủ nhân của đảo Liên Vụ, có chuyện gì làm khó được tôi đây?”

 

Cô nói xong thì cười đến mức đắc ý, tự cảm thán rằng số mệnh sắp đặt mọi chuyện thật tài tình, sự xuất hiện đột ngột của ông ngoại lại khiến cô có thể kiếm cớ cho nhiều chuyện như vậy.

 

Lời cô nói ra nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng cũng chỉ có mình cô ng trong lòng cô đang đau đớn bao nhiêu.

 

Nhưng Ninh Nhất Phàm ơi, chỉ cần Cao Nhã Uyên vẫn còn ở đây ‘thì chúng ta sẽ không thể hạnh phúc được, thế nên anh hãy quên Thẩm Ngọc Lam đi.

 

Từ quán trà về đến công ty chỉ mất vài phút nhưng Diệp Lâm lại đi lâu như thể mấy năm Cô có thể cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chảm ở sau lưng mình biết Cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó tuyệt vọng biết bao nhiêu.

 

Nhưng cô không thể quay đầu lại, nếu không thì chẳng phải sự giày vò, hành hạ suốt bốn năm qua chỉ còn là một trò đùa thôi ư?

 

Sau khi trở về công ty, cô giam mình trong phòng rửa tay, khóc đến mức khàn cả giọng rồi mới đi ra ngoài.

 

Sau đó, cô gửi tin nhắn cho Sở Tịnh Khuynh: “Tịnh Khuynh, người bạn lần trước của cậu có còn độc thân không?”

 

*Có chuyện gì à? Hay là đột nhiên nghĩ thông rồi? Vẫn độc thân đó, người ta còn thường xuyên nhắc đến cô đấy” Sở Tịnh Khuynh luôn trả lời tin nhắn của cô với tốc độ rất nhanh.

 

Không phải, chỉ là nhân lúc còn trẻ thì tìm một người mà thôi.” Lúc gõ xuống mấy chữ này, trên màn hình điện thoại di động của cô đều là nước mắt.

 

“Được, vậy tôi hẹn thời gian cho cô nhé.”

 

“Ngày mai được không?”

 

Sở Tịnh Khuynh không trả lời lại nhưng chỉ một lúc sau thì có điện thoại gọi đến.

 

Diệp Lâm ho khan hai tiếng, uống một hớp nước để thẩm giọng rồi mới nghe máy.

 

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

 

“Không có việc gì cả.”

 

“Anh họ tôi tìm cô à?”

 

Sở Tịnh Khuynh chính là như vậy, lúc nào anh ta cũng hiếu cô như: thế. Khó khăn lắm Diệp Lâm mới có thể nén nước mắt vào lòng nhưng chẳng mấy chốc chúng lại tuôn ra, sau đó cô kể lại cho Sở Tịnh Khuynh nghe về chuyện xảy ra vào sáng nay.

 

Đầu dây bên kia trầm ngâm một hồi lâu, sau đó giọng nói của Sở Tịnh Khuynh truyền đến: “Diệp, chuyện năm đó không hoàn toàn là lỗi của cô, cô không nên vơ hết mọi chuyện vào người mình như thế”

 

Không phải lỗi của cô ư? Sao lại không phải là lỗi của cô được đây?

 

“Cậu nhanh chóng hẹn ngày giờ cho tôi đi, dù sao thì cậu cũng.

 

không muốn tôi cô đơn cả đời đâu nhỉ? Nếu lần này cậu không giúp một tay thì sau này đừng nói chuyện với tôi nữa nhé.” Cô dụi dụi mắt, hơi đau.

 

“Cô cũng biết điều thật đấy, tôi vừa mới kết hôn xong mà cô đã nghĩ thông suốt rồi” Ở đầu dây bên kia, Sở Tịnh Khuynh cười lạnh lùng khiến Diệp Lâm lúng túng cười khan vài tiếng. Thực ra cô biết Sở Tịnh Khuynh đã không còn tình cảm với mình từ lâu lắm rồi, chỉ là anh ta vẫn không thừa nhận điều đó mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK