Chương 58
Là Ninh Nhất Phàm, đúng rồi, lúc nãy đạo diễn có nói anh Ninh… Sao cô lại không nghĩ tới chứ, ở thành phố C còn có anh Ninh thứ hai sao.
Sau lần trên đảo thì đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Nghĩ đến nụ hôn tối hôm đó, trong lòng cô bỗng dưng thấy bồi hồi, theo bản năng muốn rút tay về nhưng lại bị Sở Tịnh Khuynh đè lại: “Ngoan, ủ một lát. nữa… Là sẽ ấm lên ngay.”
Nói xong quay đầu nhìn nhìn về phía cửa, thấy Ninh Nhất Phàm đen mặt đi đến lại chỉ bĩu môi: “Anh Ninh làm gì vậy? Chỉ có anh được phép ngọt ngào còn người khác thì không được à?” Sau đó không hề do dự hôn. lên mặt Thẩm Ngọc Lam: “Em nói đúng không? Ngọc Lam…”.
Thẩm Ngọc Lam hóa đá, trong lòng cô biết hai người là bạn cũ nhưng Sở Tịnh Khuynh lại không biết cô là ai mà. Hơn nữa bây giờ nhìn bề ngoài của cô lớn hơn anh ta ít nhất ba bốn tuổi…
Với vẻ bề ngoài của mình bây giờ thì cô không dám tự tin có thể khiến đàn ông vừa gặp đã yêu. Nếu vậy thì Sở Tịnh Khuynh làm vậy là có ý gì? Đừng nói là trả ơn sáu nghìn đồng, nói ra cũng không ai tin.
Vậy thì… Chính là cố ý làm cho Ninh Nhất Phàm xem? Nhưng mà vì sao chứ?
“Sắp kết hôn rồi, cậu làm như vậy cảm thấy thích hợp sao?” Giọng Ninh Nhất Phàm lạnh nhạt vang lên, rõ ràng là đang nói với Sở Tịnh Khuynh nhưng ánh mắt lại nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lâm cô giỏi lắm, một Hạ Phong vừa đi thì lại tới một Sở Tịnh Khuynh… “Cô thấy tôi nói đúng không? Cô Thẩm?”
Thẩm Ngọc Lam tự dưng bị điểm danh nhịn không được nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm, sắc mặt của anh ta âm trầm trông rất đáng sợ, cô gật đầu: “Tổng giám đốc Ninh!”
Một câu Tổng giám đốc Ninh đã nói lên thân phận giữa hai người. “Cô quen anh họ tôi?” Sở Tịnh Khuynh quay lại ngạc nhiên nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Anh họ? Lúc này Thẩm Ngọc Lam có hơi phản ứng không kịp, Sở Tịnh Khuynh gọi Ninh Nhất Phàm là anh họ? Nhưng hai người là bạn học kia mà? Hai người kia thì tuổi tác cách rất xa, chuyện này…
“À, anh ấy… Là chồng sắp cưới của tổng giám đốc Cao chúng tôi, tôi… Không quen, nhưng đã từng gặp.” Một câu ‘Chồng chưa cưới, lại kéo quan hệ của hai người ra càng xa.
Không quen? Ninh Nhất Phàm yên lặng nhìn Thẩm Ngọc Lam đứng cách đó không xa, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, hay cho câu không quen!
“Buổi phỏng vấn hôm nay dời lại”
Tạm dừng một lát, sau đó giọng nói trầm thấp của Ninh Nhất Phàm lại vang lên: “Thiên Vũ nói muốn gặp cô, muốn trở về cùng tôi hay không cố tự mình quyết định!”
Nói xong cũng không cho Thẩm Ngọc Lam cơ hội phản ứng lại, xoay người đi ra cửa.
“Ninh Thiên Vũ? Cô còn quen Ninh Thiên Vũ? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?” Sở Tịnh Khuynh kêu lên, ngạc nhiên nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Ninh Nhất Phàm dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Sở Tịnh Khuynh, mờ ám nói: “Mối quan hệ mà cậu không thể tưởng được!” Nói xong lại nhìn Thẩm Ngọc Lâm: “Sao rồi, không muốn đi?”
Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Mấy tuần rồi không gặp, cô cũng rất nhớ Ninh Thiên Vũ.
Thẩm Ngọc Lam rút tay ra nói với Tịnh Khuynh: “Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại” Sau đó đi theo Ninh Nhất Phàm ra ngoài.
Hôm nay đã tiếp nhận lượng tin tức quá lớn, Sở Tịnh Khuynh gọi Ninh Nhất Phàm là anh họ, vậy gia cảnh đương nhiên không bình thường như cô nghĩ, nhưng lúc còn đi học anh ta lại rất khiêm tốn, tuy nói không đến mức đáng thương nhưng tuyệt đối không dính dáng đến hai chữ giàu có được.
Chuyện này… Rốt cuộc là như thế nào đây?
Mãi cho đến khi ra đến cổng lớn trong đầu Thẩm Ngọc Lam vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này, cho nên không chú ý tới sắc mặt Ninh Nhất Phàm đen tới dọa người.
Đáng chết, uổng công ngày nào cũng nghĩ đến cô ta vô số lần, cô ta lại nói không quen mình?
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam và Ninh Nhất Phàm một trước một sau từ bên trong đi ra, Liễu Tự nhướng mày, khó trách mình còn chưa đậu xe xong đã kêu lái ra, thì ra là xảy ra chuyện.