Chương 68:
Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, ánh mắt lướt qua trang cuối của hợp đồng đã có ba chữ Sở Tịnh Khuynh to lớn thì yên tâm, xếp lại hợp đồng gọn gàng cho vào túi công văn.
“Vậy, tổng giám đốc Sở, tôi về trước đây”
Đi được hai bước, Thẩm Ngọc Lam đột nhiên quay lại nhìn Sở Tịnh Khuynh: “Tổng giám đốc Sở, tuy rằng tôi là người ngoài không hiểu được được tình yêu của anh, nhưng tôi nghĩ nếu một người biến mất sáu năm không thấy bóng dáng có nghĩa là trong lòng cô ấy chắc chắn không có anh rồi, nếu đã như vậy thì tội gì tổng giám đốc Sở phải cố chấp như thế, chi bằng buông tay đi”
Nói xong cô gật đầu với anh ta rồi xoay người bỏ đi.
Ngồi trên xe buýt, Thẩm Ngọc Lam vừa nhìn thấy hợp đồng trên tay thì lại nghĩ đến Sở Tịnh Khuynh, trong lòng nặng nề không thể nói rõ là cảm giác gì, cảm thấy vừa tự trách vừa tội lỗi như “Tôi không giết người, nhưng người lại vì tôi mà chết” vậy.
Bởi vì suốt đường về Thẩm Ngọc Lam đều đang chìm đắm trong cảm xúc của mình cho nên không phát hiện điện thoại cứ run lên ngừng.
Xuống trạm xe buýt thì cách đó không xa là tòa nhà của công ty S.
Cô tìm một băng ghế ngồi xuống, nhìn đồng hồ trên cổ tay thì thấy còn 20 phút nữa mới tới giờ nghỉ trưa, nghĩ hợp đồng cũng đã ký rồi thôi thì ngồi đây một chút nữa tìm chỗ nào đó ăn cơm trưa luôn.
Thật ra cô vẫn không hiểu với quan hệ của Cao Nhã Uyên và Ninh Nhất Phàm thì Cao Nhã Uyên chính là chị dâu của Sở Tịnh Khuynh rồi, vì sao Sở Tịnh Khuynh không tìm Cao Nhã Uyên mà lại tìm cô.
Bỗng nhiên nhận ra có người đứng trước mặt mình, Thẩm Ngọc.
Lam ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang đứng đút hai tay vào túi quần, ánh mắt u ám nhìn cô.
“Gọi điện thoại không nghe, gửi tin tức không trả lời, Thẩm Ngọc Lam, ai cho em lá gan lớn như vậy?” Ninh Nhất Phàm từ trên cao nhìn xuống cô.
Thẩm Ngọc Lam thong thả lấy điện thoại trong túi ra thấy có 37 cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn Zalo…
Cô nhíu mày: “Anh Ninh, rảnh rỗi sinh nông nổi đấy à?”
Cô vẫn quen với Ninh Nhất Phàm lời hơn, ni tình như vậy cô không quen nổi. Quan trọng là anh mà nhiệt tình sẽ khiến lòng cô không yên.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày nhìn vẻ mặt cô khó chịu và không để ý chút nào, anh mím môi trán nổi gân xanh, sắp bị tức điên rồi, cả buổi sáng anh đều ngẩn người chỉ bởi vì cô không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, lại còn chưa xem tới nữa chứ.
“Ôi, đó có phải ngôi sao điện ảnh không, đẹp trai quá chừng”
“Đúng đấy cậu nhìn xem, dáng người đẹp, nước da cũng đẹp nữa”
“Chúng ta có nên đi qua chào hỏi hay không?”
“Không đi đâu, tớ không dám!”
Cách công ty S không xa phía trước chính là làng đại học, có rất nhiều sinh viên đang ở tuổi mộng mơ đi qua đây, khó có khi gặp được người xuất sắc như Ninh Nhất Phàm nên khó tránh khỏi đứng lại bàn tán.
Thẩm Ngọc Lam bị Ninh Nhất Phàm nhìn đến da đầu tê rần, cô đứng lên bỏ giấy tờ lại vào trong túi.
“Nếu anh Ninh không còn chuyện gì nữa thì tôi đi ăn cơm đây” Cô vòng qua anh đi về hướng bên phải.
Nhưng chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị nắm chặt: “Thẩm Ngọc Lam, có phải tôi tốt với em quá rồi không?” Sắc mặt Ninh Nhất Phàm bản ra từng luồng khí lạnh.
Nhưng Thẩm Ngọc Lam lại lựa chọn không quan tâm anh ta, cô không cần phải cố ky điều gì, duy nhất có đứa con nhưng cũng là con anh ta cho nên người khác sợ anh nhưng cô thì không.
“Ninh Nhất Phàm, là tôi kêu anh gọi điện thoại? Hay là tôi kêu anh gửi Zalo? Anh là ông chủ, ăn no không có chuyện gì làm thì có thể chơi di động, còn tôi là người làm công, chẳng lẽ đi làm có thể chơi điện thoại ư? Tôi không bảo anh thích tôi, hơn nữa tôi cũng không thích anh, cho nên anh đừng đối xử tốt với tôi nữa” Cả buổi sáng lăn lộn ở chỗ Sở Tịnh Khuynh đã mệt lắm rồi mà giờ anh ta còn không buông tha cho cô, Thẩm Ngọc Lam lập tức nổi điên.
Cô hít vào một hơi sâu, đột nhiên suy nghĩ, hình như mình đối với ai cũng kiên nhẫn hơn đối với anh rất nhiều.