Chương 65:
“Ngọc Lam, cháu còn nhớ chuyện này sao”
Có một lần bác Trương đưa cô và Ninh Thiên Vũ ra ngoài chơi, sau đó bệnh của bác Trương tái phát đau đến không nói chuyện nổi, sau đó cô mới biết được bác bị sỏi thận, bác sĩ nói sỏi không lớn không cần làm phẫu thuật, hôm đó nhìn thấy loại thuốc này thì sẵn tiện mua vẫn luôn để ở trong túi, nhưng sau đó bận quá quên bẵng mất.
Cô cười nói: “Liều dùng cháu đã viết giấy dán lên chai cho bác, nhớ uống thuốc đúng giờ nhé! Bác Trường liên tục gật đầu.
Ninh Nhất Phàm nhìn Thẩm Ngọc Lam, việc cô làm rất tự nhiên, tốt với bác Trường cũng không phải làm cho anh xem, mà là xuất phát từ nội tâm.
Khi đó Hạ Phong thích cô anh không hiểu lý do, Ninh Thiên Vũ thích cô anh cũng không ngờ tới, tới lượt mình để ý cô anh cũng không lý giải được là do đâu.
Nhưng bây giờ dường như anh đã hiểu được phần nào rồi, có lẽ bề ngoài của cô rất bình thường, tính cách cũng không sáng sủa, nhưng cô đối xử tốt với mọi người rất tự nhiên, không cố tình, cũng không làm ra vẻ, “Đẹp” như vậy khiến người khác không thể bỏ qua được.
Lúc sắp đến công ty của Ninh Nhất Phàm thì anh đột nhiên lấy di động của Thẩm Ngọc Lam mở Zalolên, đánh vào một dãy số sau đó hiện lên một danh thiếp, thêm bạn, đồng ý, động tác lưu loát vô cùng.
“Tôi gửi tin nhắn không được không trả lời” Nói một câu như ra lệnh xong anh cúi người, xuống xe.
Nhìn bóng người kia đi đến dứt khoát Thẩm Ngọc Lam cúi đầu nhìn di động trong tay, trên đó còn lưu lại độ ẩm của anh, rồi lại cảm thấy như vậy rất không thật.
“Ngọc Lam, cậu chủ là người tốt.” Lúc xe chạy đi bác Trương đột nhiên nói một câu như vậy.
Thẩm Ngọc Lam ho hai tiếng, sau đó cười nhạt nhưng không nói gì. Anh ta đúng là tốt thật vừa có tiền, vừa đẹp trai hơn nữa gần đây bỗng nhiên phát hiện thì ra cũng không đáng ghét lắm, nhưng mà…
Vậy thì sao chứ, anh đã là chồng chưa cưới của người khác rồi! Vừa đến công ty, Zalo đã báo có tin nhắn: “Không được gặp lại Sở Tịnh Khuynh.”
Thẩm Ngọc Lam xem xong tin nhắn thì cất điện thoại không định trả lời, nhưng vẫn không thể phớt lời mà trái tim đập lỡ một nhịp.
“Ngọc Lam, cô đến rồi à? Nói nhanh cô làm cách nào thu phục được Sở Tịnh Khuynh kia vậy? Vậy mà anh ta lại không làm khó cô, còn tặng hoa nữa” Mới vừa vào phòng hóa trang Bé Mập đã chạy tới hỏi han.
Thẩm Ngọc Lam nhìn về phía bàn của mình có đặt một bó hoa thật, là hoa sơn trà trắng, tim cô bỗng lỡ một nhịp.
Hoa sơn trà trắng là hoa của quê hương cô, cô cũng rất thích loài hoa này. Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, nhưng tại sao Sở Tịnh Khuynh lại tặng cô loài hoa này?
“Nhưng mà Ngọc Lam à, có phải anh ta keo kiệt quả không, lại tặng hoa dại cho cô?”
Bé Mập nói vô tư nhưng người nghe lại cố ý. Trong phòng trang điểm có người cười lên.
Hoa dại? Cô mỉm cười… Cô thích hoa dại, nhưng ngạc nhiên là vì sao Sở Tịnh Khuynh lại tặng hoa này cho cô.
Chụp một bức ảnh, gõ caption “Hoa cũ vẫn còn, người xưa không thấy” sau đó đăng vòng bạn bè trên Zalo.
Mới vừa đăng lên di động đã rung lên, là Ninh Nhất Phàm gửi tin nhắn đến.
“Ai tặng?” Cho dù không nhìn thấy nhưng Thẩm Ngọc Lam cũng có thể cách di động cảm nhận được người kia đang không vui.
Hầy, không ngờ ngài chủ tịch trăm công nghìn việc còn có thời gian lướt vòng bạn bè?
Cô gửi một icon mặt cười, cuộc sống cá nhân của tôm tép thôi, không cần chủ tịch Ninh lo lắng, tạm biệt.
Nhấn gửi đi, sau đó cất điện thoại vào túi, Thẩm Ngọc Lam bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp hộp trang điểm. “Giám đốc Cao..” Có người chào hỏi.
Tay Thẩm Ngọc Lam đang dọn dẹp ngừng lại. “Ngọc Lam” Tiếng của Giám đốc Cao.
Thẩm Ngọc Lam quay đầu lại thì nhìn thấy Giám đốc Cao đang cầm một phần văn kiện đi đến, nhìn cô lộ vẻ vui mừng khó hiểu.
“Chị Thẩm” Cao Nhã Uyên mỉm cười nhìn cô. Thẩm Ngọc Lam cũng gật đầu: “Giám đốc Cao”
Cao Nhã Uyên đi đến nắm chặt tay cô, khuôn mặt ửng hồng: “Lúc nãy bên Diệp Lâm gọi điện thoại tới nói muốn hợp tác với chúng ta, còn chỉ định chị đi qua ký hợp đồng, chị Thẩm, có phải chị quen ông chủ bên họ không?”