Hơi thở thơm mát của thiếu nữ ghé vào bên tai anh, ngứa ngứa cắn nhẹ lên viền tai anh, can đảm đưa ra đề nghị/
Tay của anh đã kéo vai váy ngủ của cô xuống, tựa vào đầu vai trắng nõn, cực lực áp chế dục vọng, "Em chắc chắn?"
"Giống như, có chút không chắc chắn lắm rồi..."
Giọng nói của cô yếu ớt.
Nhớ đến lần đó thiếu chút nữa bị anh ăn sạch trên xe, chính mình rõ ràng rất sợ sợ, nhưng mà, cô vừa rồi điên rồi!
Nhất định là lúc nãy ngồi trên xe trở về, bị ôm ôm như thế cảm giác cũng không tệ lắm.
"Em rất chắc chắn!"
Diệp Cô Thâm ôm cô đứng dậy, kéo một cái áo khoác gió, bao lấy thân thể manh mai của cô, hai người xuống lầu.
Trong ga-ra, xe thể thao màu đỏ rừng rực mà Tuế Tuế thích nhất, hai người thân mật dán sát nhau, chuyển động.
Sau đó, Đường Tuế Như liền hối hận!
Là rất kích thích, ga-ra trống trải, hai người bọn họ, hơn nữa, còn thay đổi mấy chiếc xe.
Làm cho cô trong tình trạng kiệt sức, toàn thân mềm nhũn, một chút cũng không muốn rời giường đi học.
Diệp Cô Thâm khó có lúc ngủ nướng với cô trên giường.
Đường Tuế Như ngủ đến mười một giờ, lúc lười biếng mở mắt ra, tầm mắt rơi xuống một khuôn mặt tuấn tú, cũng có một hơi thở lười biếng.
"Chào buổi sáng!"
Diệp Cô Thâm cúi đầu, rất nhanh ấn một nụ hôn nhẹ nhàng xuống môi cô, "Đây là mới cách chào buổi sáng chính xác."
"..."
"Bây giờ đổi lại em chào buổi sáng anh." Tay Diệp Cô Thâm vòng qua người cô, ánh mắt đen kịt nhìn chằm cahawfmc vào cô.
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh, chẳng lẽ là bởi vì mới hôn cô, cánh môi thậm chí có chút trắng hồng nõn nà, đặc biệt, mê người, ngoài ý muốn!
Sáng sớm đã dùng Hormone dụ dỗ cô phạm tội!
Cô cũng đã cúp học rồi!
"Vợ à?"
Đôi một bị cô nhìn chăm chú, gọi tên cô.
Giọng nói thanh lãnh, vô cùng đầu độc.
Mở to mắt có thể thể nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn như thế, cảm giác một ngày đều tâm tình sảng khoái!
Cô lại bị sắc đẹp Diệp Cô Thâm lúc sáng sớm tỉnh lại mê hoặc!
Cô lại gần, chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi anh.
Thân thể nhỏ vòng qua hông của anh, cúi người, khuôn mặt nhỏ nhắn sát lại một chút, "Anh nhìn vết thương trên trán em có nhạt hơn chút nào chưa?"
"Nhạt hơn nhiều rồi."
"Em rất muốn ăn mấy thứ khẩu vị nặng gì gì đó! Chờ em tốt lại, anh phải đưa em đi ăn lẩu! Em muốn ăn cay!" Cô tội nghiệp ngã lên người anh, "Chồng thân yêu, em đói..."
"Em muốn ăn gì?"
Thanh âm của anh bình tĩnh, nghe vào trong tai cô sao lại đầu độc như thế?
"Cháo gạo nếp bí đỏ táo đỏ!"
"Hẳn là có."
Trên người Tuế Tuế lưu lại không ít vết đỏ do tối hôm qua tình cảm mãnh liệt, cũng may bây giờ là đầu thu, mặc quần áo cổ áo cũng che không ít.
Cô thanh thản ôn định đi học.
Lớp buổi chiều chỉ có hai tiết, là Trần Tri Nam.
Hai tiết này học ở phòng máy tính, cô rất nhanh làm xong bài tập Trần Tri Nam giao cho.
Thời Khanh Khanh đang ở bên cạnh mê trai.
"Thật muốn biết tất cả thông tin của thầy Trần!" Thời Khanh Khanh đột nhiên nghiêng đầu, mở to mắt nhìn Đường Tuế Như, "Tuế Tuế, cậu có thể giúp mình một chuyện nhỏ không?"
"Cái gì?"
"Giúp mình điều tra thêm ít thông tin của thầy Trần đi?" Thời Khanh Khanh kéo kéo tay cô làm nũng, "Có được không thế!"
"Nhưng mà, hồ sơ tư liệu của các giáo viên trong trường hẳn là không có tin tức gì đâu?" Hai tay Đường Tuế Như đã chuyển động trên bàn phím.
Đứng cách bọn họ không xa, Trần Tri Nam đang đứng giảng bài cho học sinh đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người.
Chỉ là liếc một cái liền dời tầm mắt đi.
Sau đó, anh ấy liền trở về bục giảng, đứng ở bên cạnh máy tính, hai tay cũng bắt đầu điều khiển máy tính.