Âm thanh này càng làm kích thích thần kinh Diệp Cô Thâm, toàn thân anh khô nóng, chỉ muốn ngay lập tức đè cô xuống dưới thân mà hung hăng yêu thương.
Đồ thể thao rộng thùng thình nhanh chóng bị cởi sạch.
“Chú Diệp, anh thật xấu xa…” Cô khẽ cắn môi: “Anh cố ý đúng không?”
Bờ môi mỏng của Diệp Cô Thâm kề sát cần cổ trắng nõn của cô: “Cố ý cái gì?”
“Bắt em đổi đồ thể thao! Để anh dễ dàng cởi ra!” Bàn tay cô như không có xương ôm lấy anh, đôi mắt to chớp chớp, miệng còn vô thức ngâm nga: “Ưm…”
Môi Diệp Cô Thâm dời lên, từ từ nhấm nháp vành tai cô, giọng nói trầm thấp ái muội: “Muốn em, mặc kệ em mặc quần áo gì.”
Gương mặt Đường Tuế Như đỏ lên, tính ra thì bọn họ cũng đã lâu không có làm tình rồi!
Nghĩ đến đây thì tất cả các tế bào trên toàn thân cô đều trở nên sôi trào.
Cô bị đặt áp lên vách tường, tư thế vô cùng ái muội, nhất là còn giữa ban ngày ban mặt!
“A!”
Đường Tuế Như ưm một tiếng: “Chồng yêu, nhẹ một chút…”
“Ừm…”
Giọng anh khàn khàn trầm thấp đáp lời cô, như thể đang hết sức nhẫn nhịn.
Từ phòng huấn luyện trở về giường lớn mềm mại, Đường Tuế Như bị yêu thương đến mềm nhũn cả người, hai chân gần như không chạm được xuống đất.
Đối với đàn ông, quả nhiên chuyện tình dục không thể phóng túng, nhưng cũng không thể quá kiềm chế, kiềm chế quá lâu sẽ giống như Diệp Cô Thâm, sẽ cực kỳ dũng mãnh!
Thể lực chồng tốt, công việc cần đến thể lực cũng làm rất tốt.
Ngày hôm nay xác định lại mệt mỏi rồi.
“Chồng, chồng, chồng, chồng ơi!”
Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại hô to.
Diệp Cô Thâm đứng ở bên giường: “Vợ bảo gì anh thế?”
“Anh ăn xong mà không mệt à! Nằm xuống đi, ngủ cùng em!” Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
Diệp Cô Thâm nhìn chỗ trống trên chiếc giường lớn, cúi đầu tiến sát lại gần cô: “Anh còn có chút việc, cần phải rời đi một lúc.”
“…” Đường Tuế Như mở hai mắt ra, Diệp Cô Thâm đã mặc xong quân trang nghiêm chỉnh, tư thế oai hùng hiên ngang.
Dáng vẻ lưu manh lúc tình cảm cuồng nhiệt vừa rồi không còn sót lại một chút.
“Em phát hiện, anh chỉ cần mặc quân trang vào liền trở thành quân nhân nghiêm trang chính trực, cởi quân phục ra là biến thành cầm thú! Người ta gọi là quân vô lại!” Đường Tuế Như vươn một cái chân dài trắng noãn ra mập mờ mò lên theo đùi anh: “Rời đi một lúc, khi nào thì trở về?”
“Có thể là vài ngày.”
“Ở trong mắt anh, vài ngày là một lúc à! Diệp Cô Thâm, coi như em nhìn rõ anh rồi!” Cô dứt khoát thu chân lại: “Đi đi, đi đi! Chị đây đúng là một người vợ khoan dung độ lượng mà!”
“Tức giận rồi à?” Diệp Cô Thâm nắm lấy cẳng chân trắng mịn của cô, dùng ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve.
“Em chẳng tức giận gì cả, nào dám tức giận với chú Diệp chứ!” Chỉ là, trở về ngủ một giấc xong lại đi.
Sao cô cứ có cảm giác là lạ.
Nếu Diệp Cô Thâm mà đưa cho cô một ít tiền thì càng kỳ quái hơn.
Ai ngờ ngay sau đó, Diệp Cô Thâm nói: “Thẻ tín dụng hôm nay em cứ cầm lấy, khi nào muốn mua cái gì thì cứ mua, cũng có thể đi dạo với Lý Bất Ngôn nữa.”
Đường Tuế Như: “…”
Cô ngẩn người, ngón tay Diệp Cô Thâm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhuyễn Nhuyễn…”
Diệp chơi gái. Khách làng chơi!
“Anh bận thì đi đi! Em không sao! Em mệt rồi, muốn ngủ…” Cô chuyển mình đưa lưng về phía anh.
Diệp Cô Thâm đứng thêm vài phút rồi mới rời đi.
…
Lại đến thời gian tập kịch.
Lý Bất Ngôn và Thời Khanh Khanh đi trước.
Đường Tuế Như đi mua mấy chai nước rồi lười biếng đi theo đằng sau.
“Đường Tuế Như!” Nam Ương Ương đi tới từ phía đối diện: “Từ khi nào mà Đường tiểu thư lại phải đi làm cu li thế này? Có phải sau khi ly hôn với thủ trưởng Diệp thì vận số cũng bắt đầu gặp xui xẻo rồi à?