"Đương nhiên là có."
"Vậy thì cùng nhau trở về đi! Đi nào, rời giường!" Cô giãy dụa đứng dậy, sốt ruột thoát khỏi ngực của anh.
Mới vừa rồi quá kích động!
Lại ngồi ở trên người của anh!
Tay của Diệp Cô Thâm lại một mực giữ cô lại.
Đường Tuế Như chớp chớp mắt to, "Em phải về nhà thăm ông nội! Nếu như chúng ta đến trễ, sẽ bị mắng!"
"Chúng ta tân hôn, bọn họ phải vui vẻ mới đúng, ngoan, không vội, giữa trưa rồi về."
"Nhưng mà, chúng ta còn phải đến đón Khanh Khanh đấy! Đứng lên đi!" Cô cúi người hôn xuống gò má của anh.
Thừa dịp anh còn sững sờ nháy mắt lẻn xuống dưới.
Tuế Tuế dương dương đắc ý ngâm nga bài hát nhìn anh từ trên giường xuống.
Dời tấm mắt xuống chỗ mình vừa mới ngồi lên nhô cao lên.
"Không phải lỗi của em, tự anh..." Cô nói xong liền chạy vào phòng thay đồ.
Diệp Cô Thâm: "..."
- -
Sau khi bọn họ đi đón Khanh Khanh, Diệp Cô Thâm đã bị đuổi đến vị trí phó lái, ngồi cùng với lái xe Lâm Thượng.
Ghế sau, Đường Tuế Như kích động hỏi Thời Khanh Khanh, "Mua quà gì?"
Lâm Thượng lái xe cả kinh, tối hôm qua đã báo cáo với thủ trưởng rồi, rõ ràng không phải phu nhân mua đồ cho đàn ông.
Thủ trưởng, anh còn không tìm phu nhân tính sổ sao?
"Không biết! Cho nên, mình mua một đống!" Thời Khanh Khanh hào khí vạn trượng đưa tay lấy túi lớn bên cạnh, thả giữa hai người.
Đường Tuế Như: "..."
Quà khi nào thì dùng nhiều để chứng minh?
"Tuế Tuế, cậu mau giúp mình chọn xem, tặng cái gì thì được?" Thời Khanh Khanh mở túi ra, bên trong thật sự rất nhiều rất nhiều đò.
"Ách...Nếu không, cậu trước đến hỏi xem thầy Trần thích gì, sau đó quyết định tặng thầy ấy cái gì." Đường Tuế Như nhìn mấy thứ rực rỡ muôn màu, thật sự không muốn tặng gì.
Thời Khanh Khanh tò mò hỏi Diệp Cô Thâm, "Diệp thủ trưởng, anh cũng là đàn ông, anh thích tặng đồng hồ, hay tặng mắt kính, cà vạt, ví tiền...."
"Phải nhìn xem ai tặng."
"Vậy nếu như là Tuế Tuế tặng anh thì sao?" Thời Khanh Khanh hỏi.
Đường Tuế Như cũng tò mò nhìn Diệp Cô Thâm, mặc dù cách sinh nhật của anh còn mấy tháng nhưng cũng thể biết trước được.
Diệp Cô Thâm quay đầu lái, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm Đường Tuế Như, đáy mắt lộ ra nhẹ nhàng vui vẻ, thản nhiên nói, "Tặng chính em ấy là được."
Đường Tuế Như hai tay ôm lấy mặt mình, thầm mắt một câu, "Không biết xấu hổ!"
Không phải chỉ là buổi sáng không cho anh làm vận động thôi sao?
Phải làm đến thế sao?
Diệp Cô Thâm dường như không có cách nào trước mặt cô, "Đồng hồ đi!"
"Tôi vẫn nên hỏi thầy Trần đi!" Thời Khanh Khanh chuyên tăm nhìn, thật sự không biết tặng quà gì.
"Khanh Khanh, cậu rõ ràng không đếm xỉa đến ý kiến của chú Diệp!" Đường Tuế Như chậc chậc hai tiếng, đột nhiên tiến đến bên tai cô, thấp giọng mấy chữ.
Khuôn mặt Thời Khanh Khanh đỏ lên, "Cậu chắc chắn?"
"Cậu tặng những thứ này, người khác đều có thể mua được! Chỉ có, cái đó, mới là độc nhất vô nhị trên thế giới!" Đường Tuế Như gật gật đầu, "Cậu tin tưởng mình, nhất định có thể!"
"Những cái này, đều là hàng giới hạng..." Bàn tay nhỏ bé của Thời Khanh Khanh thì thầm, "Hơn nữa, quà mà cậu nói, mình không dám tặng, cho dù mình tặng, anh ấy tức giận thì làm sao?"
"Vậy thì sao, vậy thì sao, dù sao hôn cũng đã hôn, cậu cũng không mất gì!" Đường Tuế Như hào khí vạn trượng.
Thời Khanh Khanh: "..."
Diệp Cô Thâm mắt nhìn về phía trước, không phải tặng nụ hôn đầu tiên chứ?
Sớm biết Tuế Tuế hào phóng như thế, anh đã đổi ngày sinh nhật, sớm để cô tặng nụ hôn đầu tiên rồi.