• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sâm Sâm đâu rồi?" Vừa vào nhà Đồng Húc Lãng đã hỏi ngay.

Lục Tuấn Huy chỉ vào cửa phòng ngủ: "Cô ấy uống say rồi, anh cẩn thận một chút, kẻo đánh thức cô ấy."

Đồng Húc Lãng dường như đã tới rất nhiều lần, đi thẳng tới rồi đẩy cửa vào, cũng không thèm nhìn Lục Tuấn Huy một cái. Lục Tuấn Huy cũng đi ngay sau lưng anh, nói: "Tôi có việc đi trước, anh hãy chăm sóc tốt cho cô ấy nhé." Dừng một chút anh lại bổ sung: "Tâm tình của cô ấy rất sa sút."

Đồng Húc Lãng ngồi ở bên giường, ánh mắt không chớp chưa rời khỏi Lâm Sâm Sâm. Anh phất tay ra hiệu với Lục Tuấn Huy, tỏ vẻ cứ yên tâm đi đi. Lục Tuấn Huy nhìn Lâm Sâm Sâm một cái thật lâu rồi mới xoay người rời đi. Cho dù trong lòng có không đành lòng và lo lắng ngàn vạn lần, anh cũng chỉ tạm thời để xuống, quay trở về hoàn thành công việc trước đã, cũng không thể vì nguyên nhân cá nhân mà làm chậm trễ tiến độ quay của cả tổ diễn được.

Sáng ngày thứ hai, khi Lâm Sâm Sâm tỉnh lại, giật mình phát hiện người trông coi ở bên cạnh lại là Đồng Húc Lãng. Cô giật bắn người ngồi dậy, động tác này đã làm kinh động tới Đồng Húc Lãng đang nằm thiêm thiếp ở bên giường.

"Lâm Lâm, em tỉnh rồi à? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?" Đồng Húc Lãng dụi mắt, khàn khàn giọng hỏi.

Lâm Sâm Sâm thấy mắt anh đầy tơ máu, vì mình đã cố tình né tránh nên trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. "Sao anh lại tới đây?"

Đồng Húc Lãng bất mãn nhìn cô trách móc: "Anh còn chưa hỏi em đấy! Làm sao lại uống nhiều rượu như vậy, thân thể còn không đủ yếu sao?"

Lâm Sâm Sâm nhìn thái độ bực bội của anh, phụng phịu nói: "Em thích sao thì làm như vậy, anh ít quản em đi."

Đồng Húc Lãng nhào qua, một tay véo nhẹ ở cổ của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh bóp chết cái cô gái không biết phân biệt này, tức chết anh rồi, làm việc thiếu suy nghĩ còn dám mạnh miệng à."

Lâm Sâm Sâm đẩy tay của anh ra, mắng: "Tránh ra, ghét!"

Đồng Húc Lãng làm bộ hăng hái sáp lại gần, nhìn chằm chằm mặt của cô: "Ha ha a, cười rồi hả?"

Lâm Sâm Sâm mắt lé nhìn anh: "Ai cười?" Nói xong mình lại không nhịn được, bật cười.

Đồng Húc Lãng hả hê, nói: "Hứ, còn nói không cười, đấy không phải cười chẳng lẽ là khóc sao?"

Lâm Sâm Sâm mặc kệ anh, vén chăn lên, xuống giường. Đi vào phòng tắm, nhưng rồi cô lại quay đầu lại nói: "Em không sao rồi, anh nhanh về nhà ngủ đi."

Đồng Húc Lãng mặc kệ, lên giường của cô nằm thẳng cẳng ra: "Sử dụng anh xong rồi thì vứt đi hả? Không có cửa đâu."

Lâm Sâm Sâm ở trong phòng tắm vừa rửa mặt vừa nói vọng ra: "Ai sử dụng anh hả? Là tự anh muốn tới." Đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó, thò đầu ra ngoài hỏi: "Tuấn Huy đi khi nào vậy?"

Đồng Húc Lãng nằm ở trên giường, uể oải đáp: "Đi tối hôm qua, vừa đúng lúc anh tới thay ca đấy."

Lâm Sâm Sâm phát hiện không đúng, lập tức từ trong phòng tắm lao ra chỉ vào mũi của anh chất vấn: "Ai cho phép anh lên giường của em, mau dậy đi! Làm dơ ga giường của em giờ."

Đồng Húc Lãng không nhúc nhích, vẫn nằm ở chỗ cũ, nhoẻn cười, nói: "Em mới vừa nói gì? Anh lên giường của em? Lời này nói khó nghe quá, em nhỏ tiếng một chút đi, truyền ra ngoài không tốt đâu."

Lâm Sâm Sâm nghe càng thêm tức giận, tiến lên dùng sức kéo cánh tay của anh: "Anh đứng lên cho em, không cho ngủ!"

Đáng tiếc, chỉ bằng chút sức lực nhỏ, cô ấy làm sao kéo được Đồng Húc Lãng, anh chỉ hơi dùng sức một chút liền đem cô kéo lên trên giường. "Cùng nhau ngủ đi?"

Lâm Sâm Sâm vô cùng tức giận, mặt đỏ tới mang tai, mắng anh: "Không biết xấu hổ!"

Đồng Húc Lãng cười lớn, lật người đè cô xuống dưới thân, hơi nóng trong miệng phả lên mặt của cô, có chút ngứa. "Lâm Lâm, rất lâu không gặp em rồi." Anh không kìm nén được cúi đầu xuống muốn hôn cô, bị cô cau mày nghiêng đầu né tránh.

"Anh còn như vậy, về sau em không có cách nào gặp anh nữa." vẻ mặt Lâm Sâm Sâm rất dứt khoát, nói.

Đồng Húc Lãng vẫn đè ở trên người cô, mắt nhìn xuống cô: "Lâm Lâm, không thể cho anh một cơ hội sao?"

Bởi vì tư thế lúng túng này, Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh: "Em nói rồi chỉ có thể làm bạn bè, nếu như anh không làm được cũng chỉ coi như người lạ thôi."

Đồng Húc Lãng tức giận, bất thình lình cúi đầu xuống cổ của cô, cắn một cái. Lâm Sâm Sâm nhịn đau không được kêu thành tiếng: "Này! Anh bị bệnh thần kinh à?"

Đồng Húc Lãng từ trên người cô lật tới bên kia nằm xuống, buồn buồn nói: "Người này đúng là người con gái vô tâm, mắt anh thật sự bị mù rồi."

Lâm Sâm Sâm đứng lên không để ý đến anh nữa. Đi tới trước gương soi, thấy hai hàng dấu răng màu đỏ, cái con người biến thái này, nếu như thực sự cùng một chỗ với anh không phải là sẽ bị cắn chết sao? Cô tức giận không nói tiếng nào đi tới phòng sách bận việc của mình, đến bữa sáng cũng không chuẩn bị. Không bao lâu sau, phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, người kia cứ im lặng mà đi như vậy. Lâm Sâm Sâm sững sờ ngồi trước máy vi tính, nhất thời cũng không nhớ nổi nên làm gì.

Đồng Húc Lãng vừa vào cửa nhà, đã bị Thẩm Bích Tâm đang ở phòng khách chặn lại: "Thật ngạc nhiên nha, tối hôm qua không về nhà, đi đâu vậy hả?"

Đúng dịp xem thử Đồng Húc Lãng múa mép khua môi ra sao, nhưng thực ra gia giáo quá mức nghiêm con người ta cũng sẽ không làm xằng làm bậy, lúc ở nhà, trừ khi quân vụ khẩn cấp còn chưa có khi nào qua cả đêm mà anh không về, vì vậy Thẩm Bích Tâm cảm thấy thật tò mò.

Đồng Húc Lãng buồn bã nói: "Con cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, mẹ quản lý con làm gì?"

Thẩm Bích Tâm bực mình, trợn to cặp mắt: "Ô hay, tức giận ở đâu mà lại về trút lên đầu mẹ phải không?"

"Con đang buồn đây, mẹ để cho con yên lặng một chút." Đồng Húc Lãng không quan tâm vòng qua bà đi lên lầu.

Thẩm Bích Tâm không có cách nào giữ anh lại, không thể làm gì khác hơn là nói ở phía sau lưng anh: "Xế chiều hôm nay có khách đến, đến lúc đó con vui vẻ hoạt bát lên một chút cho mẹ."

Đồng Húc Lãng trở về phòng ngủ, ngả đầu xuống nằm ngủ, ngủ luôn tới hai giờ chiều khi bị Thẩm Bích Tâm đánh thức mới dậy. "Mau dậy đi, khách sắp tới rồi, còn ngủ nữa!"

Thẩm Bích Tâm vừa kêu la vừa mở tủ treo quần áo, tìm quần áo cho anh: "Mặc bộ nào thì được nhỉ?" Quân phục thì quá trang trọng, áo sơ mi trắng thì lại quá bình thường, màu đen thì lại tối, chọn áo sơ mi màu xanh dương đi, có vẻ lịch sự lại dễ nhìn. Thẩm Bích Tâm lấy áo ra, rồi lại chọn thêm cái quần mới, ném lên giường cho anh.

Đồng Húc Lãng mất kiên nhẫn, lầu bầu: "Nhật vật lớn nào sao? Sao phải phô trương như vậy."

Thẩm Bích Tâm nửa thật nửa đùa trêu chọc: "Bố vợ tương lai của con đấy." Ngay sau đó cười ra khỏi phòng, vẫn không quên nghiêng đầu dặn dò: "Thay nhanh lên cho mẹ."

Đồng Húc Lãng cười nhạt lấy áo sơ mi qua quýt mặc vào, đem quần mới treo lại vào tủ treo quần áo. Anh vừa bực vừa đi xuống lầu, khi khách còn chưa tới, vội vàng vào trong phòng bếp bổ sung bữa trưa.

Đồng Húc Lãng bới miệng tô cơm, đúng lúc này khách cũng đến, anh ở trong phòng bếp thò cái đầu ra ngoài nhìn trộm, vừa nhìn thiếu chút nữa phun toàn bộ cơm trong miệng ra ngoài. Này mẹ anh cũng quá đùa đi, anh còn tưởng là khách quý nào, lại là người hàng xóm cùng lầu cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp chú Đường – Đường Viễn Thanh cùng con gái của ông Đường Diêu.

"Lãng ơi, mau ra đây, chú Đường của con tới." Thẩm Bích Tâm vừa nhiệt tình chào hỏi khách, vừa gọi Đồng Húc Lãng.

Đồng Húc Lãng để tô cơm xuống, đứng đắn đi ra chào hỏi Đường Viễn Thanh, còn hướng tới Đường Diêu ở bên cạnh nháy mắt vài cái.

Đường Viễn Thanh nhìn anh chăm chú, giống như cách bố vợ nhìn con rể, còn hài lòng cười không ngừng, nói: "Cháu Lãng hiện tại càng ngày càng có khí phách của anh Đồng trước đây."

Vẻ mặt Thẩm Bích Tâm ảo não thở dài, nói: "Ôi, tiểu tử này già đầu rồi tính cách còn chưa ổn định, còn để cho người ta bận tâm, không nghe lời giống như Diêu Diêu nhà anh."

Đường Viễn Thanh vội vàng khiêm tốn nói: "Diêu Diêu sao có thể so với cháu Lãng được? Nếu con bé có thể có một nửa bản lãnh cháu Lãng là tốt rồi."

Đường Diêu mặt hài hước nhìn chằm chằm Đồng Húc Lãng, Đồng Húc Lãng chau mày nhìn lại, trong ánh mắt viết: "Không phục à?"

Không bao lâu, Đồng Liệt Vũ cũng về đến nhà, cùng Đường Viễn Thanh ở trong phòng khách tán gẫu về đề tài quân sự hấp dẫn. Đường Diêu thì bị Thẩm Bích Tâm đẩy tới phòng của Đồng Húc Lãng ngồi chơi.

"Hôm nay có chuyện gì vậy?" Đồng Húc Lãng mở cúc áo ở cổ ra, dựa nghiêng người ở trên ghế salon với vẻ cà lơ phất phơ. Đường Diêu không chỉ từ nhỏ lớn lên cùng anh, mà còn là cô gái nói chuyện với anh hợp ý nhất trong đại viện này, giống như bạn tri kỷ vậy, anh căn bản không coi cô như một cô gái, mà coi là anh em.

Vậy mà điều này lại trở thành tổn thương lớn nhất trong lòng Đường Diêu. Cô biết trong đại viện có nhiều cô gái có số tuổi không chênh lệch lắm, từ nhỏ đã thích Đồng Húc Lãng. Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, trong mắt cũng chỉ có Đồng Húc Lãng. Nhưng anh cũng không để ý đến các cô, trái tim của anh giống như con người anh vậy, chỉ đam mê sự nghiệp tự do bay lượn trên bầu trời xanh, ai cũng nắm không được chạm không tới. Vì vậy đa số các cô gái đã sớm nhìn ra sự thật, vừa đến tuổi kết hôn liền an phận xuất giá. Chỉ có cô cố chấp nhất, vẫn còn kiên trì chờ đợi. Cô nhỏ hơn so với Đồng Húc Lãng bốn tuổi, năm nay cũng 29 rồi. Lần trước, ở trong siêu thị, Đồng Húc Lãng vội vàng kéo cô nhờ giúp một tay chọn quà tặng để tặng cho cô gái khác, lúc ấy cô thiếu chút nữa thì suy sụp ở trước mặt anh, hơn mười năm điên cuồng chờ đợi, đổi lấy kết quả là người mình yêu có tình ý với người khác. Từ lúc đó trở đi, lòng của cô sụp đổ, cô cho là cả đời này chỉ có thể cô đơn tới già. Không ngờ lúc này vận mệnh lại xuất hiện chuyển biến. Mấy ngày trước cha cô nói cho cô biết, Thẩm Bích Tâm cố ý muốn hai nhà kết thân, hỏi cô có đồng ý hay không. Chỉ kích thích đơn giản như vậy, nhưng nội tâm của cô lại lần nữa dấy lên hi vọng. Gả vào nhà họ Đồng, cuộc đời này được trở thành vợ của người đàn ông mình yêu thương chân thành, thật sự có có thể thực hiện được hay sao?

"Anh hỏi em đấy, sao lại ngẩn người vậy?" Đồng Húc Lãng đá đá cái ghế cô ngồi.

Đường Diêu hồi phục tinh thần lại, tránh né anh, ánh mắt nhìn thẳng như không có chuyện gì xảy ra nói: "Anh hỏi em, em hỏi ai đây?"

Đồng Húc Lãng không để ý nữa, cầm một quyển tạp chí quân sự lên xem. Đường Diêu làm bộ lơ đãng hỏi: "Húc Lãng, anh và cô bé kia sao rồi?"

Đồng Húc Lãng liếc mắt nhìn cô: "Em nói đến ai vậy?"

"Chính là người lần trước anh nhờ em chọn quà tặng giúp ấy, không phải muốn tặng cho một cô gái sao?" Đường Diêu có chút không tự nhiên cúi đầu nghịch ngón tay.

Đồng Húc Lãng nở nụ cười hết sức mờ ám, liếc cô một cái: "Em hỏi thăm làm cái gì? Không nói cho em biết đâu."

Đường Diêu bĩu môi, khinh thường nói: "Ai mà thèm, không nói thì thôi."

Đồng Húc Lãng cười mỉa mai, nói: "Trước hết hãy quan tâm đến vấn đề của em đi, cũng sắp thành bà cô rồi đấy. Chỉ có điều, em yên tâm, em đã giúp anh, anh sẽ nhớ. Sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu cho bọn em biết nhau."

Đường Diêu nghe vậy vẻ mặt liền thay đổi, cả một buổi chiều không nói thêm một câu nào.

Buổi tối sau khi tiễn khách, Thẩm Bích Tâm không bằng lòng nên đã chất vấn Đồng Húc Lãng: "Có phải con chọc Diêu Diêu tức giận hay không, sao con bé lại có vẻ rầu rĩ không vui thế?"

Đồng Húc Lãng vẻ mặt vô tội, nói: "Cô ấy sinh tính đại tiểu thư gì làm sao con biết?"

"Lúc chiều đến nhà, con bé còn khá tốt, khi từ phòng con đi ra thì đã thay đổi, không hỏi con mẹ hỏi ai đây?"

Đồng Húc Lãng bỗng nhiên thận trọng, nói: "Hôm nay mẹ mời bọn họ đến nhà là vì chuyện gì thế?"

Thẩm Bích Tâm cũng không che giấu anh, nói thẳng: "Còn có thể vì chuyện gì, vì chuyện lớn cả đời đấy."

Đồng Húc Lãng vừa nghe thiếu chút nữa là giậm chân, nhịn không được lớn tiếng oán trách: "Mẹ, mẹ tính chuyện vớ vẩn gì vậy? Cũng không phải mẹ không biết chuyện con theo đuổi Lâm Sâm Sâm mà."

Thẩm Bích Tâm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quở trách: "Cái thằng không có tiền đồ này, con xem con bé giống kiểu người có hi vọng sao? Nếu tiếp tục chờ đợi, tóc của mẹ cũng bạc trắng hết."

Đồng Húc Lãng lạnh lùng nói: "Mẹ là ghét bỏ quá khứ của cô ấy sao?"

Thẩm Bích Tâm nghe vậy kinh sợ, bà vuốt ngực mắng to: "Đồ khốn kiếp, mẹ mà cũng dám dạy dỗ à. Nếu con không cùng Đường Diêu thì đàng hoàng xem mắt cho mẹ, dù sao Lâm Sâm Sâm là không được."

Lần đầu tiên Đồng Húc Lãng cùng Thẩm Bích Tâm xảy ra xung đột lớn như vậy, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, anh kiên quyết bĩu môi nói: "Trừ Lâm Sâm Sâm ra ai cũng không được, con sẽ không buông tay, không phải là không thể cưới được cô ấy về."

Không đợi anh nói xong, Thẩm Bích Tâm liền vung một cái tát tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK