• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sâm Sâm cúp điện thoại nhìn chằm chằm Đồng Húc Lãng, chất vấn: "Sao chưa được em đồng ý mà anh đã nghe điện thoại rồi?”

Đồng Húc Lãng hùng hồn nói: "Em là bạn gái của anh, anh thay em nghe điện thoại một chút thì đã sao."

Lâm Sâm Sâm không vui nói: "Lần sau đừng nghe bừa bãi."

Đồng Húc Lãng nghe xong bước đến trước mặt cô trêu trọc: "Sợ anh nghe điện thoại của em, chột dạ sao? Vừa rồi nếu anh không ở đây, nhất định em đã đồng ý hẹn hò với anh ta phải không?"

Lâm Sâm Sâm kìm nén bực bội trong lòng, tức giận xoay người: "Không thể nói lý."

Đồng Húc Lãng duỗi cánh tay ngăn cản cô: "Không cho đi!" Anh ép buộc cô quay mặt đối diện với anh: "Sau này đừng gặp anh ta một mình nữa."

Lâm Sâm Sâm không thể tin được nhìn anh chằm chằm: "Anh quả thật cố tình gây sự, bạn bè gặp mặt là chuyện rất bình thường."

Đồng Húc Lãng đột nhiên bế bổng cô lên, mặt của hai người kề sát nhau, hơi thở hòa vào nhau. Anh đưa lưỡi liếm đôi môi của cô, dụ dỗ: "Đồng ý với anh, Lâm Lâm, em cùng anh ta gặp nhau, anh khó chịu."

Lâm Sâm Sâm lại chìm đắm trong nụ hôn của anh. Hai người hôn nhau không rời, sau khi kết thúc thì cũng không còn nhớ chuyện không vui vừa rồi. Lâm Sâm Sâm trở về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, Đồng Húc Lãng không có việc làm ở trong phòng sách tìm sách đọc.

Trên giá sách của Lâm Sâm Sâm chủ yếu là một số bộ sách pháp luật và tác phẩm văn học Nhật Bản, Đồng Húc Lãng tùy tiện cầm một quyển lật vài trang rồi đặt trả lại. Anh đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, ánh mắt lướt qua một quyển sách dày “Tâm lý học tội phạm”. Nhớ tới Lâm Sâm Sâm viết Tiểu thuyết trinh thám, cô dựa vào quyển sách này làm giàu hay sao? Đồng Húc Lãng rất có hứng thú cầm sách lên giở xem, lật qua chợt thấy trên một tờ có ghi hai chữ "Thường Tân". Anh cố gắng nhíu mày suy nghĩ, sao cái tên này quen thuộc thế? Không biết đã nghe ở đâu rồi? Trong đầu chứa quá nhiều thứ, nhất thời anh không nhớ nổi, đành phải bỏ qua.

Không biết cô có thích chụp hình hay không, nếu như có thể lấy một hai tấm hình mang theo thì tốt. Đồng Húc Lãng quay trở lại giá sách tìm kiếm album ảnh, thật may là anh tìm được một cuốn. Anh vội vã mở album ảnh ra, lật từng trang một xem xét. Mấy trang đầu là ảnh lưu niệm lúc cô đi học, dáng vẻ ngây thơ trẻ con, tuy có mấy phần nghịch ngợm nhưng lại thiếu dáng vẻ ý nhị hiện tại, anh trộm cười hôn tấm hình một cái.

Đồng Húc Lãng xem rất say mê, ngay cả Lâm Sâm Sâm đi vào lúc nào cũng không biết. Anh còn muốn lật tiếp một trang, bất ngờ cuốn album bị người khác giật mất.

"Sau này không được cho phép, đừng lục đồ của em lung tung." Lâm Sâm Sâm gấp cuốn album lại bỏ lên giá sách. Sức ghen của anh chàng này lớn như vậy, nếu bị anh phát hiện mấy tấm hình ở trang cuối cùng là Lục Tuấn Huy chụp cho cô còn không nhảy dựng lên.

Đồng Húc Lãng không vừa lòng, lẩm bẩm: "Lấy ở đâu nhiều quy tắc như vậy, cái này cũng không cho làm cái kia cũng không cho làm, anh xem hình của bà xã anh một chút cũng không được sao?"

Lâm Sâm Sâm lập tức phản bác: "Ai là bà xã của anh?"

Đồng Húc Lãng kéo cô tới ngồi ở trên đùi mình: "Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức kết hôn, mẹ anh sốt ruột muốn bế cháu rồi."

Lâm Sâm Sâm cúi đầu không nói lời nào, anh nâng cằm của cô lên lo lắng hỏi: "Em hãy nói một câu đi."

Lâm Sâm Sâm kéo anh đứng lên: "Ăn cơm trước đi, đồ ăn cũng nguội rồi."

Đồng Húc Lãng không bỏ qua níu hai tay của cô lại: "Trả lời anh trước đã."

Lâm Sâm Sâm bĩu môi nói: "Bây giờ vẫn ở cùng nhau đó thôi, kết hôn hay không kết hôn cũng giống nhau cả."

Đồng Húc Lãng lại kéo cô vào trong ngực, ngón trỏ chỉ cái trán của cô: "Đã yêu cần phải suy nghĩ, chỉ cần có tình cảm không có gì không thể vượt qua. Anh muốn em nói rõ ràng cho anh biết, em có yêu anh không?"

Lâm Sâm Sâm ngượng ngùng quay đầu đi: "Em đói rồi."

Đồng Húc Lãng nâng mạnh khuôn mặt của cô: "Không được trốn, anh muốn nghe chính miệng em nói yêu anh."

Lâm Sâm Sâm rũ mắt xuống mặt khẽ nóng lên. Anh cho rằng da mặt mọi người đều dày giống như anh, nghĩ cái gì thì nói cái đó sao.

Cô kiên quyết không nói, Đồng Húc Lãng chưa đạt được mục đích đến chết không buông tha cô: "Nói mau, nếu không anh dùng hình phạt bây giờ."

Anh đưa ngón tay ra phía trước, cười nham hiểm, tỏ vẻ sẽ cù léc cô. Cô đã một lần trải qua trình độ cù léc của anh, nên bây giờ rất sợ, nhưng vẫn không chịu trả lời trực tiếp."Quan hệ đã đến thế này còn phải hỏi sao?"

Đồng Húc Lãng cố tình mập mờ nhỏ giọng hỏi: "Quan hệ thế nào? Nếu không chúng ta đến phòng ngủ nói chuyện đi."

Lâm Sâm Sâm lườm anh một cái, trách: "Anh không muốn ăn cơm, em không nhịn đói cùng anh."

Đồng Húc Lãng cười lớn ôm sát cô, hôn tới tấp lên mặt cô mấy cái: "Cơm nước xong anh sẽ tính sổ với em!"

Chắc hẳn vậy, với tính cách đàn ông rộng lượng thì cơm nước xong chuyện này cũng bị lãng quên từ lâu. Nhân dịp thời tiết tốt, các đôi tình nhân yêu nhau đều giống như nhau dù nam nữ lớn tuổi hay nhỏ tuổi đều muốn nắm tay nhau đi dạo phố.

Người ta đều nói khi yêu phụ nữ đẹp nhất, Đồng Húc Lãng tràn đầy đồng cảm. Anh càng nhìn càng cảm thấy Lâm Sâm Sâm đẹp, nhìn bao nhiêu dường như cũng không đủ. Làm cho Lâm Sâm Sâm xấu hổ: "Nhìn cái gì vậy, trên mặt em dính bẩn sao?"

Đồng Húc Lãng nhoẻn miệng cười: "Thì muốn nhìn thôi."

Anh dùng lực nắm chặt tay cô, hận không thể để cho cả thiên hạ biết, anh đang yêu! Lâm Sâm Sâm cúi đầu, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.

Họ đi qua một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ tình nhân, ở đó đang tổ chức hoạt động khuyến mại. Lâm Sâm Sâm nhìn giá cả một chút, phía trên bày nhiều loại hàng hóa, có bộ đồ bếp núc, có đồ chơi, đồ dùng văn phòng phẩm, quần áo, đồ trang sức, . . . cái gì cần có đều có. Mặc dù Đồng Húc Lãng cảm thấy những thứ đồ này rất tầm thường, nhưng vì muốn làm cho Lâm Sâm Sâm vui vẻ, anh quyết định liều mình cùng cô tới xem.

"Quý khách, bây giờ chúng tôi đang tổ chức khuyến mại, nếu anh thấy món nào ưng ý thì hãy tham gia trò chơi, thắng thì có thể lấy về, anh có muốn thử một chút không?" Cô bé bán hàng nhiệt tình chủ động tiến lên giải thích cho Đồng Húc Lãng.

Đồng Húc Lãng cúi đầu nói nhỏ với Lâm Sâm Sâm: "Thích cái nào?"

Lâm Sâm Sâm nhìn xung quanh, dường như cái gì cũng thích, cô khổ sở nhìn Đồng Húc Lãng, nét mặt kia đáng yêu cực kì. Đồng Húc Lãng cưng chiều dùng tay nhẹ nhéo mũi của cô, yêu chết bộ dạng của cô gái nhỏ này.

Anh kiên nhẫn nói: "Không sao, em từ từ chọn, anh đều thắng về cho em."

Lâm Sâm Sâm chọn một đôi gối ôm phim hoạt hình cùng một đôi ly tạo hình rất khác biệt. Đồng Húc Lãng bắt tay vào tham gia trò chơi. Chọn hai phần quà tặng thì phải tham gia trò chơi hai lần. Trò chơi là bắn bia, bởi vì khoảng cách khá xa, rất nhiều người đàn ông muốn vì bạn gái thắng được quà tặng nhưng chỉ có thể thất vọng mà quay về. Trong lòng Đồng Húc Lãng vui sướng ngất trời, chuyện này với anh mà nói quả thực là một đĩa đồ ăn, nắm chắc mười phần. Khi anh chơi, thành tích hai lần đều chính giữa hồng tâm xinh xắn, thời điểm thắng được quà tặng ánh mắt các bạn gái ở đây không khỏi hâm mộ nhìn Lâm Sâm Sâm. Kỹ thuật bắn của anh khiến cho xung quanh mở rộng tầm mắt, lại tặng thêm một đôi nhẫn tình nhân cho họ. Đồng Húc Lãng tự tin nhướng nhướng mày, đang lúc mọi người ồn ào hôn Lâm Sâm Sâm một cái. Mặt của Lâm Sâm Sâm lập tức đỏ bừng, giống như mật đào chín, hồng ở cả trong lẫn ngoài, ngọt ở đáy lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK