“Tôi tên là Đông Húc Lãng, húc trong ấm áp, lãng trong sáng sủa, có phải có cảm giác giống ánh mặt trời hay không?” Đông Húc Lãng tự giới thiệu làm Lâm Sâm Sâm bất giác nhớ tới người đàn ông khác mới quen không lâu.“Tôi tên là Lục Tuấn Huy, tuấn là núi cao dốc đứng, huy là ánh mặt trời.” So sánh lại thì Lục Tuấn Huy cho cô cảm giác giống ánh mặt trời hơn, bởi vì anh chính là hình tượng của một người đàn ông chân thành, cởi mở. Còn Đông Húc Lãng lại là một người đàn ông khẳng khái mạnh mẽ.
Gần đây đẹp trời, vạn dặm không thấy mây, đồng thời gặp được hai người đàn ông ánh mặt trời, trong lòng Lâm Sâm Sâm cũng không vì vậy mà cảm thấy ấm áp. Tuy cô theo chủ nghĩa độc thân, nhưng không mang tư tưởng xem đàn ông là rắn rết, thậm chí cô còn kết giao với một vài người bạn khác phái. Nhưng bọn họ chỉ có thể là bạn bè bình thường, một khi phát sinh quan hệ khác thường, cô sẽ lập tức cắt đứt mọi thứ, chặt đứt ảo tưởng của đối phương. Trời sinh tính tình cô lạnh lùng quái đản làm cho những người đàn ông vọng tưởng đều phải dừng lại. Hồi nay ra đường đều có những cô gái hoạt bát đáng yêu, có ai nguyện ý hầu hạ một cô gái tính tình quái gở kỳ dị đâu cơ chứ?
Giữa trưa, Lâm Sâm Sâm tắt máy tính chuẩn bị đi ra ngoài đến chỗ hẹn. Người đàn ông hẹn với cô tên là Lục Tuấn Huy, là một diễn viên. Bọn họ quen biết rất đơn giản, tác phẩm của Lâm Sâm Sâm được đạo diễn coi trọng làm phim dài tập. Kịch bản với nguyên bản chỉ sửa vài chỗ nhỏ, diễn viên chính và các diễn viên khác cũng đã định xong, đạo diễn muốn cô và các thành viên trong đoàn gặp nhau một lần, giảng giải cho bọn họ tư tưởng tinh túy trong tác phẩm để bọn họ dễ nhập tâm vào nhân vật hơn.
Tối hôm đó Lâm Sâm Sâm đi thẳng vào bàn đã đặt trước trong nhà hàng xa hoa, vừa bước đến ánh mắt cô đã tập trung vào Lục Tuấn Huy. Anh chỉ mặc áo sơmi đen bình thường, cặp mắt sáng dưới ánh đèn long lanh lạ thường. Tuy rằng anh thoạt nhìn tuổi còn trẻ nhưng cương trực ngay thẳng, rất thích hợp với hình tượng một người chấp pháp. Lâm Sâm Sâm vừa nhìn đã nhận định anh là diễn viên chính, ngoài anh ra không thể là ai khác. Trong bữa tiệc, đạo diễn giới thiệu sơ lược về kinh nghiệm của các diễn viên, Lục Tuấn Huy nghiêm túc lắng nghe, cũng không vì bản thân là nhân vật quan trọng mà dương dương tự đắc hay xem thường người khác. Khi được khen ngợi, anh thậm chí còn hơi ngại ngùng, nét mặt đỏ bừng. Lâm Sâm Sâm nhìn ra sự khiêm tốn của anh không phải là giả bộ, người này quả thật khó tìm được trong làng giải trí xa hoa này. Lâm Sâm Sâm xưa nay không thích nơi xã giao náo nhiệt, đêm đó chỉ nói ngắn gọn những chỗ quan trọng, sau đó xin phép có việc về trước, không nghĩ tới chỉ mới cách vài ngày đã nhận được điện thoại của Lục Tuấn Huy. Giọng điệu của anh rất thành khẩn, làm Lâm Sâm Sâm không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa cô suy nghĩ đây là tác phẩm của mình, giúp đỡ diễn viên phát huy tốt cũng là trách nhiệm của cô nên cô đồng ý gặp mặt nói chuyện.
Hai giờ kém năm chiều, Lâm Sâm Sâm đi vào phòng trà Lục Giã Tiên Trung, nhanh chóng quét liếc mắt xung quanh, đối phương dường như còn chưa đến, cô chọn một bàn trong góc ngồi xuống. Kỳ thực cô đối với những ngôi sao đều không có thiện cảm, nhưng Lục Tuấn Huy cho cô ấn tượng tốt khi gặp mặt, khác với vẻ kính nhi viễn chi(*tôn kính mà không thể gần gũi) của các ngôi sao khác. Cô vừa đến có một cô phục vụ đặt một ly trà xuống trước mặt cô, cô gái lại hỏi cô có phải họ Lâm hay không, có hẹn với Lục tiên sinh hay không? Sau khi cô gật đầu thì cô gái đã đưa cô đến một phòng riêng ở giữa, thật sự thì Lục Tuấn Huy đã đến từ lâu. Đánh giá không gian xung quanh, cô mới nhớ tới anh là ngôi sao, chắc là tránh khu vực có tiếp xúc với nhiều người.
Lâm Sâm Sâm nhìn anh tỏ vẻ xin lỗi: “Ngại quá, Lục tiên sinh, đã để anh đợi lâu.” Bình thường những ngôi sao trong làn giải trí, diễn viên điện ảnh đều đến trễ một giờ hoặc sẽ hơn thế nữa, lần này ấn tượng với cô quả thật đổi khác. Lục Tuấn Huy đã chứng minh cho cô biết không phải ngôi sao thì sẽ tự nâng giá trị bản thân lên.
Lục Tuấn Huy chào hỏi sau đó nhanh nhẹn đứng lên kéo một chiếc ghế dài mời cô ngồi, anh mặc quần áo thường ngày kết hợp với những hành động này càng cho cô cảm thấy anh giống ánh mặt trời. Nghe cô nói xong anh lập tức xua tay nói: “Không sao, tôi cũng chỉ vừa đến.”
Lâm Sâm Sâm nhớ tới hôm đó đạo diễn có giới thiệu, Lục Tuấn Huy từ nhỏ đã tập võ, từng đoạt giả quán quân thiếu niên võ thuật, sau khi học xong võ thuật ở trường học anh được người quen tiến cử vào học viện điện ảnh hệ diễn viên. Vừa mới bắt đầu vì khả năng võ thuật của mình mà anh được nhận những vai đóng thế, sau thời gian học tập chăm chỉ, thái độ trung thực anh đã được tiến cử làm vai phụ trong phim võ hiệp, sau khi đóng liên tục hơn mười bộ phim, cuối cùng vì thái độ hiếu học, khiêm tốn, có ý chí vươn lên nên được đạo diễn nhìn trúng cho nhận vai chính. Sự nghiệp 8 năm gian khổ gập ghềnh, ai có thể nghĩ người có khí chất xuất chúng kia từ ngày bước vào giới điện ảnh vẫn luôn giữ tấm lòng nhiệt huyết chân thành như cũ, trong giới giải trí này giống như một chảo thuốc nhuộm lớn, một người vẫn như đóa hoa sen như anh thật hiếm có, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Anh luôn luôn để cho người khác có ấn tượng ngay thẳng, làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa anh không giống một ngôi sao thần tượng lấy scandal để tuyên truyền tên tuổi của mình, anh chỉ âm thầm đóng phim, cố gắng nhào nặn một nhân vật tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Lâm Sâm Sâm càng có cảm tình với anh hơn, cô mỉm cười trêu ghẹo: “Anh không mang theo kính râm hay mũ sao, không sợ người hâm mộ nhận ra anh sao?”
Đầu tiên Lục Tuấn Huy ngẩn ra, sau đó xấu hổ cười: “Không cần, kỳ thực tôi không phải là minh tinh gì cả, chính là một diễn viên bình thường thôi, cơ hội bị nhận ra không nhiều đâu.”
Lâm Sâm Sâm khen: “Lục tiên sinh khiêm tốn quá, tôi đã xem phim do anh đóng, nhân vật anh đóng vô cùng thành công, sau khi xem xong làm tôi có rất nhiều cảm xúc. Thật hy vọng giới điện ảnh có thể có nhiều diễn viên giống như anh.”
Lục Tuấn Huy được cô khen cảm thấy ngượng ngùng, mặt lại hơi đỏ lên, may cô nhanh chóng đổi đề tài sang kịch bản, bọn họ bắt đầu thảo luận tính cách, tư tưởng và những hành vi đặc thù của nhân vật trong kịch bản.
Sau khi kết thúc thảo luận kịch bản, hai người lại tìm không thấy đề tài, nên tự động cúi đầu uống nước, không khí hơi lúng túng. Lúc này, trùng hợp bên nhà sản xất gọi điện thúc giục Lục Tuấn Huy trở về tổ làm phim, nên bọn họ đã tạm biệt nhau ra về.
Lục Tuấn Huy ngồi trong taxi còn nhớ đến cảnh trong phòng trà lúc nãy. Hôm nay Lâm Sâm Sâm mặc một chiếc váy màu hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng sáng của cô, kiều diễm động lòng người, giống như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Anh chưa từng nghĩ tới bản thân có thể gặp được một người như vậy, vẻ ngoài của cô xinh đẹp, nét mặt lạnh lùng dửng dưng, thoang thoảng trên người là vẻ tài năng về văn chương, giống như một đóa hoa lan không màng chuyện trần thế, chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn không thể đến gần. Khó trách người ta nói người có thi thư khí tự hoa(*ý nói người có văn thơ khí chất sẽ khác), công việc sáng tác quả thật thích hợp với cô, cô có thể xây dựng cho mình một thế giới riêng không bị người khác quấy rầy, phiền nhiễu. Nhưng mà, anh lại cảm thấy cô không gần gũi mà buồn rầu, vì anh cảm nhận bản thân khát vọng được đến gần cô, hiểu biết thêm về cô.
Trong giới giải trí không thiếu những cô gái muôn màu muôn vẻ, có diễm lệ như lửa, cũng có thanh thuần như nước, đáng tiếc không có một ai lọt được vào mắt của anh. Người như anh càng là người cùng nghề sẽ càng khó tiếp cận, càng không có hứng thú. Mà một người xinh đẹp kiêu ngạo như Lâm Sâm Sâm lại khơi gợi hy vọng trong anh, vô hình sinh ra ý muốn tiếp cận cô.
Lúc lơ đãng liếc thấy ven đường có một tiệm sách nhỏ, Lục Tuấn Huy vội vàng kêu lái xe ngừng lại ven đường.