Qua sự ồn ào của Đường Diêu vừa rồi, bây giờ Đồng Húc Lãng cũng bắt đầu chú ý tới cảm xúc của Lâm Sâm Sâm. Anh nắm chặt tay cô giải thích: "Lâm Lâm, em đừng tức giận, Diêu Diêu uống nhiều quá, bình thường cô ấy không như thế đâu."
Vẻ mặt Lâm Sâm Sâm lạnh nhạt, hỏi: "Anh có biết tại sao cô ấy lại uống nhiều như vậy không?"
Đồng Húc Lãng cố ý lảng tránh, nói: "Anh nào có biết tại sao, từ trước đến giờ cô ấy đều tỏ ra mình là đại tiểu thư, chỉ có quỷ mới hiểu được người nào đã chọc tới cô ấy."
Tâm tư Lâm Sâm Sâm nhạy bén, sao lại nghe không ra trong lời nói của anh có ý lảng tránh, cô dùng sức rút tay ra, giận dữ mắng: "Đồng Húc Lãng, anh đừng lảng tránh, nếu anh không chọc tới cô ấy, cô ấy sẽ nhằm vào anh sao?"
Đồng Húc Lãng chỉ cảm thấy trăm miệng cũng không thể bào chữa được: "Anh không trêu chọc cô ấy, anh và cô ấy từ trước đến giờ lớn lên cùng nhau, chỉ có tình cảm anh em, không khác gì so với những người khác, xảy ra tình huống hôm nay anh cũng rất bực mình."
"Không có lửa làm sao có khói, mọi người đều gán ghép bọn anh, anh nói thế nào đây?"
Giọng nói của Lâm Sâm Sâm hờ hững khiến Đồng Húc Lãng cảm thấy không ổn, vẻ mặt anh lo lắng nói: "Em tin tưởng anh một chút đi, chẳng lẽ em không nghe ra được bọn họ đang nói đùa sao? Anh thừa nhận, trong đại viện quan hệ giữa gia đình anh và gia đình Đường Diêu là thân thuộc nhất, trong những người con gái thì anh nói chuyện cùng cô ấy nhiều nhất, nhưng anh chưa từng nghĩ tới cùng cô ấy phát triển quan hệ trên mức bình thường. Kể từ khi anh vào trường quân đội cũng rất ít gặp cô ấy, quan hệ đã sớm phai nhạt rồi." Anh không dám nói chuyện thời gian gần đây Thẩm Bích Tâm tác hợp bọn họ.
Thấy thái độ cô vẫn hoài nghi, anh tức giận nói thêm: "Anh nói đều là sự thật, em có tin hay không thì tùy em."
Người này, nói vài câu là tức giận! Trong lòng Lâm Sâm Sâm rất khó chịu, buông anh ra đi về phía trước. Đồng Húc Lãng đứng tại chỗ không lâu liền đuổi theo, anh kéo mạnh cô vào trong ngực giận dữ nói: "Mềm không muốn, lại muốn cứng đúng không? Anh đã giải thích rõ ràng cho em rồi, em còn muốn như thế nào nữa?"
Lâm Sâm Sâm ra sức đấm anh: "Buông tay ra đi, em muốn về nhà, em không có tâm trạng ở đây cùng anh điên khùng."
Đồng Húc Lãng nhìn mọi người xung quanh, không nói gì liền ôm cô: "Về nhà, anh xử lý em."
Lâm Sâm Sâm chán ghét đẩy cánh tay của anh ra: "Nặng chết đi được."
Anh lại da mặt dày đưa cánh tay ôm cô lại, nhưng mà lần này không ôm quá chặt: "Nha đầu bướng bỉnh, còn giận dỗi anh sao?"
Sau khi nghe giải thích của anh xong, quả thật Lâm Sâm Sâm bớt giận rất nhiều, cô tự nhủ rằng những quá khứ này của anh đều có thể bao dung, mình cũng không nên quá hẹp hòi, huống chi anh đối với Đường Diêu căn bản không có cảm giác. Cô bình tĩnh nói: "Thật ra thì em đã gặp Đường Diêu rồi."
Đồng Húc Lãng nghi ngờ: "Gặp lúc nào?"
Lâm Sâm Sâm đáp: "Lần đó em thấy anh và cô ấy đi dạo ở siêu thị."
Đồng Húc Lãng kêu to: "Sao có thể?"
Lâm Sâm Sâm nghiêng mặt nhìn anh một cái: "Chính là lần anh tặng quà cho em đó, không có ấn tượng sao?"
Đồng Húc Lãng chớp mắt suy nghĩ, một hồi lâu mới nói: "Nhớ rồi, ở siêu thị anh gặp cô ấy, đã nhờ cô ấy chọn quà tặng giúp anh ấy mà."
Lâm Sâm Sâm vừa nghe, lại không khỏi có chút đồng tình với Đường Diêu, trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu quý mua quà tặng cho người phụ nữ khác, cảm giác đó sao không đau lòng?
Đồng Húc Lãng chợt dừng bước rồi nhìn chăm chú vào cô, hỏi: "Lần đó em nói anh có bạn gái chính là vì chuyện này phải không?"
Lâm Sâm Sâm gật đầu, lúc ấy cô một mực chắc chắn anh đã có bạn gái, anh vẫn còn một mực cãi lại. Nhớ tới đã cảm thấy buồn cười, khóe miệng của cô không tự chủ khẽ nhếch lên.
Đồng Húc Lãng nghiến răng, nói: "Vu khống anh mà em còn dám cười hả?"
Lâm Sâm Sâm định cười thêm nữa, nhưng Đồng Húc Lãng chợt tiến đến khẽ cắn môi dưới của cô một cái. Cô sợ hãi nhìn xung quanh một chút, trách anh: "Anh làm gì vậy, đang ở trên đường đấy."
Đồng Húc Lãng đưa tay ôm lấy cô: "Anh hiểu rõ ý của em. Đi, đi về nhà hôn."
Lâm Sâm Sâm đánh lên vai anh: "Ít ghê tởm thôi."
Tâm tình Đồng Húc Lãng thật tốt, vừa ôm vai cô, vừa huýt sáo: "Tính toán xem, chúng ta quen biết cũng được một năm rồi, Mẹ già ra tối hậu thư, trước ba mươi lăm tuổi phải lấy vợ sinh con, chúng ta nên chuẩn bị một chút rồi."
Lâm Sâm Sâm nghe thấy "Lấy vợ sinh con" mặt liền trầm xuống. Cô nhìn anh tâm chợt lạnh, cô không có cách nào nhìn thẳng hôn nhân sao?
"Hôm nay là sinh nhật của anh, em còn chưa tặng quà cho anh đấy."
Lâm Sâm Sâm nhàn nhạt nói: "Em định làm cho anh một bàn đồ ăn, là tự anh không cần."
Đồng Húc Lãng lại kéo cô dừng bước lại: "Anh mặc kệ, không thể thiếu được quà tặng."
Không trách được, anh đề nghị ăn cơm xong ra ngoài đi dạo phố, thì ra là muốn quà tặng. Lâm Sâm Sâm nhìn cửa hàng hai bên đường phố một chút, hỏi: "Anh muốn quà gì?"
Đồng Húc Lãng thản nhiên cười: "Thứ anh muốn đang ở trước mắt rồi."
Lâm Sâm Sâm không thể nghe không ra hàm ý trong lời nói của anh, cái anh muốn chỉ đơn giản là lời hứa của cô, một lòng lấy thân báo đáp, cam kết bên nhau trọn đời. Chỉ tiếc hôn nhân không phải là trò đùa, cô không thể qua loa quyết định được.
Mà Lâm Sâm Sâm cũng không có ý định qua loa với anh: "Trước mắt em tặng không nổi."
Cô đã từng tận mắt chứng kiến một cuộc hôn nhân biến chất đã làm hủy diệt một cô gái phong nhã hào hoa, sao cô lại không lấy đó mà làm gương? Coi như cô sẽ không tự coi thường mạng sống của mình, nhưng đoán được là hôn nhân thất bại có thể hủy hoại tính cách con người ta. Cô không muốn trở thành “oán phụ chi lưu”, thà lựa chọn độc thân.
Đồng Húc Lãng ít nhiều cũng có thể cảm nhận được một chút phiền muộn trong lòng cô, hai tay anh ôm mặt của cô, thở dài nói: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, đừng để anh chờ đợi quá lâu, anh cũng không còn trẻ nữa, anh không hi vọng tương lai bạn học của con anh gọi anh là ông đâu."
Lâm Sâm Sâm nghe vậy phì cười: "Biết mình già rồi còn không đứng đắn."
Đồng Húc Lãng lấy cái trán của mình cụng vào trán của cô, ánh mắt cố ý hung ác nhìn cô chằm chằm: "Anh không đứng đắn như thế nào, có tin anh ăn em đến không còn xương hay không?"
Lâm Sâm Sâm bướng bỉnh trừng mắt nhìn anh, cười càng vui vẻ hơn: "Sao lại không tin, vừa nhìn đã biết anh là Quỷ dữ giết người không chớp mắt."
Đồng Húc Lãng mập mờ hướng về phía môi của cô thổi một hơi: "Đừng trổ tài miệng lưỡi, cẩn thận anh cắn nát miệng của em bây giờ đó."
Lâm Sâm Sâm lấy tay đỡ cái miệng của anh: "Mau tránh ra đi, toàn mùi rượu thôi!"
Đồng Húc Lãng là nhân vật chính, khó tránh khỏi bị chuốc mấy ly. Vừa nghe cô nói, đúng là anh cảm thấy mùi rượu xộc lên, một tay ôm cô, một tay ấn huyệt Thái Dương nói: "Cũng mệt rồi, về nhà thôi."
Lâm Sâm Sâm gật đầu một cái, đưa tay ôm vòng qua hông của anh, cùng đi tới ven đường vẫy xe taxi. Lên xe, Lâm Sâm Sâm nói địa chỉ nhà anh, tài xế nghe là trụ sở quân đội quay đầu lại nhìn người mặc thường phục Đồng Húc Lãng. Đồng Húc Lãng lại thừa dịp này báo tài xế đổi địa chỉ nhà của Lâm Sâm Sâm.
Lâm Sâm Sâm không hiểu, nhìn anh: "Làm sao thế, không phải là anh mệt sao?"
Đồng Húc Lãng liếc mắt, nhìn ra ý đồ của tài xế đối với Lâm Sâm Sâm, liền nói: "Tối nay ngủ nhà em."
Lâm Sâm Sâm níu lấy cánh tay của anh vừa muốn từ chối, lại nghe Đồng Húc Lãng ở bên tai nhỏ giọng nói: "An toàn là trên hết."
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, hướng người tài xế vẫn không ngừng nhìn lén họ, lập tức hiểu ra ý tứ của anh. Không hổ là quân nhân, tính cảnh giác cao, cũng đã say ngã rồi còn có thể giữ vững tinh thần để ý đến an toàn của cô. Cô không kìm lòng được dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh, ở trong lòng anh hưởng thụ cảm giác ấm áp, an toàn.
Xuống xe, Lâm Sâm Sâm kéo Đồng Húc Lãng, nói: "Em đi cùng anh về nhà trước, mắt anh mở không ra được nữa rồi kìa."
Đồng Húc Lãng kiên trì muốn đưa Lâm Sâm Sâm về trước, cô không cưỡng được anh, chỉ đành phải cùng nhau trở về nhà cô. Vừa vào cửa, Lâm Sâm Sâm đang định hỏi anh có thể tự mình đi về nhà không, Đồng Húc Lãng đã ôm lấy cô từ sau lưng, cuồng nhiệt hôn lên gáy cô. Lâm Sâm Sâm trộm nghĩ, vậy mà nói an toàn là trên hết đâu rồi, quả thật vừa ăn cướp vừa la làng.
"Lâm Lâm, lấy anh nhé." Anh thở hổn hển ngậm vành tai của cô, lẩm bẩm.
Lâm Sâm Sâm cảm thấy một luồng điện lan tràn ở trong thân thể, chân mềm đến nỗi đứng không vững. Người đàn ông say rượu đặc biệt có kích tình không biết có phải hay không? Không phải là anh mượn rượu giả điên đấy chứ?
Cô dùng toàn bộ sức lực đẩy cánh tay anh đang sờ lên người cô ra, âm thanh cũng mang theo hơi thở dốc: "Lãng, đừng như vậy."
Lúc này, Đồng Húc Lãng không quan tâm được gì nhiều, kéo cô lại, đôi môi chạm vào cổ cô hôn tới tấp. Lâm Sâm Sâm bị ép ngước đầu, cái cổ mịn màng của cô bị râu ria anh làm cho rất khó chịu, rồi đánh không lại vẻ thô bạo của anh. Cô vỗ nhẹ lên gương mặt của anh, vừa tiếp nhận nụ hôn cuồng dã cùng âu yếm của anh, vừa kêu lên: "Đồng Húc Lãng, em khó chịu!"
Đồng Húc Lãng nghe được âm thanh ngẩng đầu lên nửa hí mắt nhìn cô, cười: "Đừng mơ mà trốn, em chính là quà sinh nhật của anh."
Cổ áo anh nửa mở, khẽ cau mày rậm, thân thể khôi ngô cường tráng cùng men say ngà ngà càng làm tôn lên vẻ dụ hoặc mê người, Lâm Sâm Sâm cũng không tránh được bị anh mê đắm. Đồng Húc Lãng dùng sức bế cô lên, sau đó bước nhanh đi về phòng ngủ. Anh ôm chặt cô ngã xuống giường, thừa dịp cô kêu lên trong nháy mắt nhanh chóng đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong. Cô chỉ cảm giác ngực bị anh ép tới sắp hít thở không thông, trong miệng nếm mùi rượu nồng đậm từ miệng anh mang vào, làm cho cô cũng muốn say. Lưỡi hai người cứ như vậy quấn quýt cùng nhau khó chia lìa, dây dưa không dứt. Không biết bao lâu sau, khi cô cảm giác mình sắp hít thở không thông, môi lưỡi của anh mới dời đi, từ từ dời xuống.
Lâm Sâm Sâm khôi phục năng lực suy nghĩ, bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi sự ôm ấp của anh. Mặc dù cô không nghi ngờ chút nào cảm tình của mình đối với anh, nhưng muốn tiến triển đến bước này cũng không khỏi nảy sinh cảm xúc kháng cự. Cô không còn trẻ tuổi và bồng bột nữa, biết rõ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, không thể tùy hứng phóng túng rồi lại hối hận. Nghĩ tới đây, cô càng thêm ra sức đẩy anh ra.
Đồng Húc Lãng cảm giác say càng ngày càng đậm, cùng cô ồn ào như vậy càng cảm thấy choáng váng đầu mệt rã rời, cuối cùng lại bất ngờ ngoan ngoãn lật ra nằm xuống. Lâm Sâm Sâm nhanh chóng ngồi dậy kéo váy bị anh nằm lên, sau đó tiến sát nhìn anh: "Húc Lãng, anh ngủ thiếp rồi hả?"
Miệng anh hơi lẩm bẩm, cô vội vàng đưa lỗ tai sát vào, quả nhiên nghe được một câu nói làm cô ôm bụng cười. Anh nói là: "Anh chỉ không đứng đắn đối với một mình em thôi." Vì sao lại nói thế? Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Lâm Sâm Sâm lại thấy trong lòng ngọt ngào. Cô khe khẽ hôn lên trán của anh một cái, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Cuộc tình nào mà không trải qua sóng gió! Phải cùng nhau đi qua thăng trầm, đau thương rồi mới biết quý trọng những người và những gì mình đang có.