Sắc mặt Phượng Hàm Yên cùng Lâm thị trầm xuống.
Phượng Thiên Tuyết nói đúng, nàng chưa từng tiếp xúc với Thượng Quan Nguyên ở trước mặt mọi người, càng có khả năng trước nay chưa từng gặp Thượng Quan Nguyên!
“Tỷ tỷ, ta nhận dược của Thượng Quan công tử không lý do, chẳng lẽ tỷ không có ý kiến gì?”. Phượng Hàm Yên nhu nhược mà buồn bã nói.
“Muội muội nói đùa, ta cùng với Nhị muội không thù không oán, vì sao phải làm chuyện như vậy? Nếu nói ta ghen ghét dung nhan của Nhị muội, vậy thì ngươi sai rồi, bởi vì mặt ta đã sớm khỏi!”. Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, xốc khăn che mặt của chính mình lên!
Tức khắc, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận tuyệt sắc lộ rõ ràng trước mắt mọi người!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, bao gồm Phượng Tử Bách!
Bởi vì đích nữ Phượng Thiên Tuyết này, từ nhỏ đến lớn khuôn mặt đều là tơ máu, khiến người nhìn hãi hùng khiếp vía!
Mà hiện giờ, trên mặt Phượng Thiên Tuyết không còn tơ máu nữa, dung nhan tuyệt sắc kia, cho dù là khuôn mặt Phượng Hàm Yên khôi phục như ban đầu, cũng không sánh kịp một nửa của nàng!
Phượng Hàm Yên liền căm hận đến chảy máu, mặt ngoài lại tỏ vẻ vui mừng mà nở nụ cười, “Thì ra mặt của tỷ tỷ đã sớm khỏi?”.
“Ừm, mấy ngày hôm nay tơ máu dần dần nhạt đi, bởi vì sư phụ thần bí của ta đã trị hết.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Phượng Tử Bách mừng rỡ nói: “Thì ra Thiên Tuyết cũng là một tiểu mỹ nhân, thật tốt quá, thật tốt quá!”.
Cho dù Phượng Hàm Yên thật sự bị hủy dung, nhưng nay Phượng Tử Bách vẫn còn một Phượng Thiên Tuyết!
Nói như vậy, mong muốn của hắn sẽ không thất bại rồi, dung nhan Phượng Thiên Tuyết như vậy, bảo đảm bất kể nam nhân nào thấy được đều sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo!
Trong mặt Lâm thị xẹt qua một tia ánh sáng sắc bén, nhưng nhanh chóng liền biến mất.
“Phụ thân, mặt nhị muội thật sự bị nổi mẩn đỏ sao? Sao lại như vậy?”. Phượng Thiên Tuyết kỳ quái nhìn về phía Phượng Hàm Yên.
Trán Phượng Hàm Yên cúi thấp, che lại thần sắc phẫn hận trong mắt, “Tỷ tỷ… muội muội là dùng Ngọc nhan đan của Thượng Quan công tử đưa nên mới như vậy…”.
“Thượng Quan Nguyên cũng dám hạ độc hại Nhị muội? Thật là buồn cười! U Trúc, lập tức đến thư phòng mang bút mực tới cho ta!”.
Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết trầm xuống, lạnh lùng phân phó U Trúc.
U Trúc nghe lời liền lui ra đi tìm bút.
“Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?”. Phượng Hàm Yên thấy kỳ quái, hỏi.
“Các ngươi chờ một chút sẽ biết!”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, “Nhị muội, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi trút giận!”.
Vừa nghe đến lời này, mắt Lâm thị sáng ngời, thứ vô dụng này chẳng lẽ muốn làm việc ngu ngốc gì đó?
“Thiên Tuyết, ngươi không được làm bậy, việc này, phụ thân tự nhiên sẽ xử lý tốt!”. Hiện giờ, Phượng Tử Bách xem Phượng Thiên Tuyếtnhư bảo vật, vội vàng gấp gáp nói.
Lâm thị thấy thế, tâm hoàn toàn trầm xuống!
Xem ra phải nhanh chóng trừ bỏ tiểu tiện nhân Phượng Thiên Tuyết này!
Bởi vì khuôn mặt Phượng Thiên Tuyết đẹp như vậy, sẽ là một uy hiếp đến vị trí của Phượng Hàm Yên!
Phượng Thiên Tuyết lẳng lặng ngồi vào một bên, bưng lên tách trà thị nữ đưa tới.
Sáng sớm lúc rời giường, nàng ngạc nhiên phát hiện tơ máu trên khuôn mặt nàng đã biến mất.
Phượng Thiên Tuyết có chút kinh ngạc, bởi vì tơ máu do trùng độc nên phải có hai phó dược ngâm thân mới có thể diệt trừ, tuy nhiên ngẫm lại thì thân thể vĩnh sinh của mình đã được kích hoạt, thể chất vô cùng cường hãn, vạn độc đều sẽ không nhiễm, phỏng chừng độc kia cũng tự động mà bị bài xuất.