Trần Tĩnh Hiên hơi hơi mỉm cười, “Huyền Vương đại nhân, độc của thập vương tử điện hạ …”.
Tuy rằng Huyền Vương không thích Phượng Thiên Tuyết, nhưng cũng là người chính trực, tuyệt đối không phải vì loại mặt mũi này, có thể khinh hạ dìm người.
“Độc của Thập vương tử, đích xác… Toàn bộ thanh trừ!”. Huyền Vương trầm giọng nói.
Mọi người hút một ngụm khí lạnh, sôi nổi trừng lớn đôi mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết kia bình tĩnh.
Thập vương tử là người vui mừng nhất, hắn đứng lên ngượng ngùng cười nói: “Cảm ơn Thiên Tuyết giải độc cho ta, sau Bách Hoa yến, ta nhất định sẽ mời Thiên Tuyết đến điện bổn cung làm khách!”.
Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, “Điện hạ khách khí, có thể giải độc cho điện hạ, là Thiên Tuyết có vận khí tốt.”.
“Phượng cô nương, ngươi hiểu biết loại độc kiểu mới này như vậy, ngươi… Có phải người phái Thiên Độc hay không?”. Trinh Như Ý chưa từ bỏ ý định, kinh ngạc hỏi, “Bằng không, làm sao ngươi biết loại độc này là Sát Tâm Tán?”.
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, “Bởi vì ta từng trúng loại độc này!”.
Mọi người tức khắc ồ lên.
Mộ Dung Dung Nhi hét lên một tiếng, “Ngươi nói dối, độc này nhất định là ngươi tìm người hạ! Ngươi cấu kết với người phái Thiên Độc!”.
Phượng Thiên Trạch khinh thường cười, “Vị cô nương này, không có chứng cứ không cần tùy ý bôi nhọ tỷ tỷ của ta, nhớ kỹ ngươi là đệ tử Huyền Vương!”.
Một câu, tức khắc làm vô số người đều khinh thường mà quét về phía Mộ Dung Dung Nhi.
Rốt cuộc Phượng Thiên Tuyết lấy ra viên thuốc như vậy, còn được thập vương tử coi trọng, cứ như vậy tất cả mọi người đều mở mắt với Phượng Thiên Tuyết mà nhìn!
Mộ Dung Dung Nhi vừa nóng vừa giận, nhưng lại giận mà không dám nói gì, tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Vương, nàng liền vội vàng cúi đầu.
“Xin lỗi Phượng cô nương đi!”. Huyền Vương nhàn nhạt nói, “Đệ tử của Bổn vương, không cho phép tùy ý bôi nhọ người khác! Dưới tình huống không có chứng cứ, phải tránh ngôn ngữ đả thương người!”.
Sắc mặt Mộ Dung Dung Nhi trắng nhợt, nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết, trong mắt xẹt qua một tia thống hận, “Thực xin lỗi, Phượng đại tiểu thư!”.
“Cô nương khách khí.”.
Thần sắc Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt, mà Trần Băng Vũ bay nhanh bổ nhào vào bên người nàng, “Tỷ tỷ ngươi thật là lợi hại, lần trước ngươi tặng cho phụ thân ta viên thuốc, còn trợ giúp ông thăng cấp thành công, hừ! Những người này có mắt không tròng, còn nói ngươi không biết luyện dược!”.
Huyền Vương xấu hổ nhíu mi, đánh giá thần sắc Phượng Thiên Tuyết thật lâu, Trần lão khụ một tiếng, “Vũ nhi, chớ có nói bậy, thời gian không còn sớm, ngươi nên quay về viện nghỉ tạm, ngày mai còn phải tham gia lôi đài đấy!”.
“Được, gia gia!”. Trần Băng Vũ nói không tình nguyện.
Mọi người cũng quái dị đánh giá Phượng Thiên Tuyết, một nha đầu nho nhỏ, vậy mà giải được độc ngay cả Huyền Vương cũng không giải được!
Thật là thâm tàng bất lộ!
Trong mắt Lam Kinh Phong lập loè một tia sáng kỳ dị, cuối cùng hắn vẫn xoay người, ngạo mạn rời đi. Trinh Như Ý thất vọng vô cùng, tuy rằng nàng rất muốn ở lại tìm hiểu nhiều hơn, bởi vì trong mắt Huyền Vương, rõ ràng đã có hứng thú đối với Phượng Thiên Tuyết.
Nhưng thân là thiếu nữ thiên tài, nàng cũng có cao ngạo của bản thân, vì thế cũng xoay người rời đi.
Thành kiến trong lòng Huyền Vương dần dần buông xuống, hắn đối với tôn sư của Phượng Thiên Tuyết thật sự thực cảm thấy hứng thú, vì thế hắn ở lại, thái độ cũng thân thiện rất nhiều.
“Phượng cô nương không giới thiệu, không báo tôn sư của ngươi là ai sao?”.
Phượng Thiên Tuyết xin lỗi lắc đầu, “Xin lỗi, Huyền Vương đại nhân, tôn sư hàng năm trôi dạt bên ngoài, cũng không nguyện ý bại lộ thân phận, hy vọng Huyền Vương đại nhân thứ tội!”.