“Chưởng quầy, xin hỏi Bạch Phó Đường chủ có ở đây không?”.
“Hả, ngươi là ai? Một nha đầu nho nhỏ, dám yêu cầu gặp Phó Đường chủ của chúng ta sao?”.
Chưởng quầy kia hừ lạnh một tiếng, nhìn Phượng Thiên Tuyết từ trên xuống dưới.
Trong mắt hắn, Phượng Thiên Tuyết chẳng qua là một thiếu nữ bình thường, chất lượng y phục cũng hạ đẳng, không phải là thiên kim nhà giàu.
“Làm phiền chưởng quầy thông báo một tiếng, nói là Thiên đến không gặp.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Thế giới lớn như vậy, nơi nào cũng có chó.
Mắt chó xem thường người là bình thường, ngược lại nàng không để trong lòng, chỉ cần đối phương không tổn hại ích lợi của nàng là được.
“Thiên Bạch? Trong Kinh thành không có nhà giàu họ Thiên đi? Không biết ngượng, Bạch Phó Đường chủ của chúng ta không phải chó mèo nào cũng có thể gặp!”. Chưởng quầy hếch mũi lên trời nói.
Mày Phượng Thiên Tuyết nhăn lại, cười lạnh nói: “Xem ra Thiên Bạch muốn gặp mặt Bạch Đường chủ không dễ!”.
“Biết thì tốt, cút!”. Chưởng quầy thấy Phượng Thiên Tuyết không phải tới mua thuốc, liền lạnh mặt quát.
“Ừm, Vĩnh Xuân Đường như vậy lại có chưởng quầy thế này?”.
Phượng Thiên Tuyết tự nhiên không rời đi, sao nàng lại để mình đi tay không một chuyến?
“Làm càn, tiện nha đầu này, cũng dám bất kính đối với lão phu? Tiểu nhị, đá nàng ra khỏi Vĩnh Xuân Đường!”. Chưởng quầy ra lệnh tiểu nhị đang cúi đầu ở một bên.
Tiểu nhị gặp chưởng quầy quá điêu ngoa như vậy, nhíu mày không biết như thế nào cho phải.
“Đường thúc, có chuyện gì?”. Một giọng nói của nữ tử tuổi trẻ vang lên.
Bên trong rèm cửa nhoáng lên, một thiếu nữ áo lục đi ra.
Nữ tử này đúng là Tiểu Hạ, Phượng Thiên Tuyết liếc mắt một cái, liền biết nàng là nữ tử lần trước theo dõi mình.
Hóa ra chưởng quầy kiêu ngạo này là đường thúc của Tiểu Hạ.
“Nha đầu này dám nói ta tố chất thấp!”. Chưởng quầy lạnh lùng chỉ vào Phượng Thiên Tuyết.
Ánh mắt Tiểu Hạ dừng ở trên người Phượng Thiên Tuyết, tức khắc chấn động toàn thân, “Tiểu thư Thiên Bạch?”.
“Đúng vậy, ta muốn gặp Bạch Phó Đường chủ, không biết hắn có ở đây không?”.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Trong mắt Tiểu Hạ xẹt qua một tia khinh thường cùng ghen ghét, nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Bạch Phó Đường chủ ở nội các, thỉnh tiểu thư Thiên Bạch đi theo ta.”.
Phượng Thiên Tuyết đi theo phía sau Tiểu Hạ, nàng tự nhiên không xem nhẹ ánh mắt khinh thường cùng ghen ghét của Tiểu Hạ.
Nha đầu này lại hận nàng sao?
Vì cái gì? Là bởi vì Trần lão đối với nàng thực tốt?
Rốt cuộc một đại dược sư cấp dược tông, chính là được hoan nghênh vô cùng.
Người muốn bái hắn làm thầy nhiều đếm không xuể, Tiểu Hạ này nhất định là ghen ghét mình được Trần lão coi trọng?
Đi vào phòng khách, Phượng Thiên Tuyết đánh giá một hồi, Trần lão cùng Bạch Viễn Đường đồng thời đuổi tới, thấy được thiếu nữ hắc y, hai người đều mừng rỡ.
“Hóa ra thật là Thiên tiểu thư tới rồi, thật tốt quá, Tiểu Hạ, mau mang trà!”. Trần lão cười khanh khách nói.
Phượng Thiên Tuyết đứng lên, hơi cung kính nói: “Thiên Bạch tham kiến Trần lão, tham kiến Bạch Phó Đường chủ.”.
Phượng Thiên Tuyết nhẹ nghiên mình, thái độ cung kính.
Trần lão vuốt râu, hai người nhìn nhau, toàn hiểu ý cười.
“Thiên tiểu thư tới đây có phải muốn bán dược đan hay không?”.
Trần lão cười tủm tỉm, thái độ vô cùng thân thiết.