• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23


Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn chăm chú, cô không sốt sắng truy vấn.


Những khoảnh khắc như bây giờ luôn là lúc anh rạng ngời nhất. Tuy anh không hoa chân múa tay, vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, nhưng khóe mắt và khóe miệng của anh tràn ngập ý cười.


Trông anh chói lọi bức người.


Giản Dao ngồi đối diện Bạc Cận Ngôn. Cô vắt chéo tay đặt lên đùi, nhìn anh chăm chú: “Tôi xin kính cẩn lắng nghe.”


Đối với Bạc Cận Ngôn mà nói, lý do dẫn đến kết luận mưu sát dễ như bài tập nhập môn. Vừa định mở miệng giải thích với Giản Dao, anh liền bắt gặp đôi mắt ngời sáng, bờ môi hơi mím lại, thể hiện sự tập trung cao độ của cô.


Tư thế xin chỉ giáo ôn thuận hiếm thấy.


Bộ não của Bạc Cận Ngôn đột nhiên xuất hiện ý nghĩa khác. Anh tựa vào thành ghế: “Sáng thứ tư tuần trước…chúng ta ăn gì nhỉ?”


“Sủi cảo tôm da cá.” Đó là lần đầu tiên Giản Dao làm món này, bởi vì tốn nhiều công sức nên cô nhớ rất rõ.


Bạc Cận Ngôn thản nhiên lên tiếng: “Sáng mai tôi muốn ăn món sủi cảo đó. Nếu em không có ý kiến, tôi sẽ bắt đầu giải thích vụ án.”


Giản Dao: “…”


Vừa rồi cô còn cảm thấy anh chói lọi bức người, vậy mà anh lập tức xóa sạch ấn tượng tốt đẹp.


Thấy Giản Dao mặc nhận, Bạc Cận Ngôn mỉm cười, từ tốn mở miệng:


“Đầu tiên, Mạch Thần nói lúc gặp Vương Uyển Vi, cô ta mặc bộ váy màu xanh da trời, màu sắc may mắn vĩnh hằng. Nhưng trên tấm ảnh chụp ở hiện trường lúc cô ta qua đời, cô ta lại mặc bộ váy đen. Vương Uyển Vi được cậu con trai cô ta thích tỏ tình, dù không thay đổi ý định tự tử, chắc cô ta cũng không đến nỗi thay bộ váy mang màu sắc có ý nghĩa kỷ niệm bằng bộ váy đen thui để từ giã cõi đời. Vương Uyển Vi là cô gái nhạy cảm và yếu ớt, lẽ nào cô ta hy vọng cô ta xuống suối vàng với trang phục màu đen chứ không phải màu xanh da trời?


Vương Uyển Vi gọi cuộc điện thoại vĩnh biệt mẹ vào lúc 12 giờ 05 phút, Mạch Thần đại khái rời đi lúc 12 giờ 30 phút. Cô ta lại gọi cuộc điện thoại thứ hai cho mẹ lúc 12 giờ 40 phút nhưng không đợi điện thoại kết nối. Nếu không phải thay đổi ý định, tại sao cô ta gọi cuộc điện thoại thứ hai? Để nhân đôi nỗi đau khổ của bản thân? Hơn nữa, tại sao Mạch Thần vừa rời đi, cô ta liền gọi ngay? Khả năng lớn nhất, sau lời tỏ tình của Mạch Thần, Vương Uyển Vi từ bỏ ý định tự tử. Cô ta muốn nghe giọng nói của mẹ cô ta.


Vương Uyển Vi lần cuối đăng nhật ký vào lúc 12 giờ 37 phút, nhưng đến 2-3 giờ sáng mới qua đời. Điều này không hợp lý, cô ta nên có tuyệt bút trước khi kết thúc mạng sống, viết ra nỗi đau khổ khi không thể ở bên cạnh Mạch Thần, hay vĩnh biệt Mạch Thần ở trong nhật ký mới đúng.


Vương Uyển Vi làm gì trong khoảng thời gian gần hai tiếng đồng hồ đó? Cô ta không gọi điện cho mẹ, không từ chối Mạch Thần, cũng không viết nhật ký. Cô ta trầm tư suy nghĩ hay sao? Tại sao ở cuộc điện thoại thứ hai gọi cho mẹ, cô ta không đợi kết nối đã tắt máy? Tại sao cô ta lựa chọn ma túy để kết liễu cuộc đời? Lẽ nào cô ta cảm thấy chìm xuống vũng bùn bẩn thỉu trong nửa năm, cuối cùng quyết định kết thúc mạng sống bằng phương thức bẩn thỉu nhất?”


Giản Dao nghe rất nhập tâm. Bạc Cận Ngôn cầm tách trà uống một ngụm, huýt một tiếng sáo khe khẽ, nhướng mắt nhìn cô: “Lần sau, em hãy tự giải quyết vụ án đơn giản như thế này. Đừng bắt bộ não của tôi quay về trình độ tư duy của nhiều năm trước.”


Giản Dao đang “tiêu hóa” một cách tỉ mỉ lời nói của Bạc Cận Ngôn. Một lúc sau, cô mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh.


Anh vừa thản nhiên nói đến “lần sau”. Có lần sau hay không, là do cô quyết định.


Trầm tư vài giây, Giản Dao hỏi: “Anh thấy lời nói của Mạch Thần có đáng tin cậy không?”


Bạc Cận Ngôn đáp: “Đáng tin cậy, bằng không tại sao cậu ta lại kể với chúng ta một cách chi tiết sự việc có thể vạch trần chân tướng mưu sát? Nhật ký của Vương Uyển Vi cũng nói rõ, cuộc sống đau khổ của cô ta trong nửa năm không liên quan đến Mạch Thần.”


Giản Dao gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Blog của Vương Uyển Vi bí mật và đáng tin cậy. Sáng nay nhân viên kỹ thuật khẳng định, không tìm thấy dấu vết blog của bị xóa hoặc thay đổi nội dung trong kho dữ liệu mạng, đầu cuối đăng nhập cũng chỉ có máy tính của Vương Uyển Vi.”


“Ngoài ra Mạch Thần cho biết, người chết đeo đôi hoa tai ngọc trai. Nhưng trên ảnh chụp ở hiện trường, cô ta không đeo hoa tai.” Bạc Cận Ngôn nói.


Giản Dao nhớ lại, gật đầu tán thành.


“Em hãy đi kiểm tra vật chứng ở cục cảnh sát, xem có đôi hoa tai này hay không?”


“Vâng.”


Lúc này, Bạc Cận Ngôn gọi điện thoại di động: “Hãy đến chỗ tôi ngay.”


Không biết người ở đầu bên kia nói gì, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười: “Vậy thì mau kết thúc cuộc họp vô vị của chị.” Ngữ khí của anh trở nên lạnh lùng: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống con người.”


***


Khác với bộ váy đỏ mặc hôm ăn cơm, hôm nay Doãn Tư Kỳ diện bộ vest Chanel màu trắng, trông rất duyên dáng và ấn tượng.


Doãn Tư Kỳ ngồi ở chiếc ghế sofa tiếp khách trong phòng làm việc, nghe phân tích vụ án. Sắc mặt chị ngày càng nặng nề.


Người trần thuật là Giản Dao. Bởi vì Bạc Cận Ngôn nói: “Lẽ nào bắt tôi nhắc lại hai lần cùng một nội dung? Đây vốn là công việc của em.”


“…Do đó, chúng ta phải lập tức báo cảnh sát, để họ lập án điều tra, đồng thời tạm dừng công tác của tất cả nhân viên trong phòng.” Giản Dao kết luận.


Dưới cái nhìn chăm chú của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, Doãn Tư Kỳ im lặng một lúc. Sau đó, chị ngẩng đầu, vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Cám ơn hai người đã phát hiện ra sự thật, bằng không một người vô tội bỏ mạng oan. Hơn nữa công ty của tôi tồn tại kẻ giết người, đây là điều tôi tuyệt đối không thể tha thứ.”


Giản Dao gật đầu, Bạc Cận Ngôn vẫn vô cảm như thường lệ.


Doãn Tư Kỳ nói tiếp: “Tuy nhiên, vụ này liệu có thể âm thầm giải quyết?”


Giản Dao ngây ra, Doãn Tư Kỳ nhìn Bạc Cận Ngôn: “Được không Cận Ngôn?”


Bạc Cận Ngôn tỏ ra lạnh nhạt, cứ như người trước mặt không phải chị gái của anh: “Chị muốn tôi âm thầm kiểu gì?”


Doãn Tư Kỳ chậm rãi mở miệng: “Cậu cứ tiếp tục điều tra. Sau khi tìm ra hung thủ, cậu hãy trực tiếp thông báo cho cảnh sát bắt người. Chúng ta đừng công khai vụ này.”


Giản Dao có thể hiểu nỗi lo lắng của Doãn Tư Kỳ. Chị ta sợ ảnh hưởng đến công ty. Nhưng đúng như Bạc Cận Ngôn nói, mạng người là quan trọng nhất, bí mật điều tra sẽ rất bất tiện.


Cô quay sang Bạc Cận Ngôn, anh nhếch miệng: “Không được.”


Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng.


Một lúc sau, Doãn Tư Kỳ nói với Giản Dao: “Tiểu Giản, cô ra ngoài trước đi.”


Giản Dao: “Vâng ạ.”


Giản Dao rời khỏi phòng làm việc của Bạc Cận Ngôn, thuận tay khép cửa. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Giám đốc Lâm và trợ lý của Doãn Tư Kỳ đang ở phòng trà nước trò chuyện cũng lập tức đi về bên này.


“Có chuyện gì vậy?” Giám đốc Lâm hỏi.


“Không có gì đâu ạ.” Giản Dao đáp: “Chủ tịch có việc cần bàn với Bạc tổng, bảo em ra ngoài trước.”


Bọn họ đương nhiên không hỏi han nhiều.


Giản Dao tìm một chỗ trống ngồi xuống. Mọi người tiếp tục bận rộn làm việc. Một lúc sau, Bùi Trạch đẩy ghế lại gần Giản Dao: “Hôm nay em bận đến mấy giờ?”


Giản Dao cười cười: “Tôi không rõ, xem Bạc tổng thế nào.”


Bùi Trạch ngoác miệng cười, để lộ hàm răng trắng lóa: “Gần đây có một quán ăn Quảng Đông rất ngon. Tôi còn một số phiếu giảm giá vẫn chưa dùng đến, em có muốn thử không?”


Đừng đụng chạm thân thể với bọn họ, người sử dụng ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm.


Không có xương sao? Mau bỏ tay ra!


Giản Dao nhìn Bùi Trạch, trong đầu đột nhiên bật ra câu nói của Bạc Cận Ngôn.


Một tia ngọt ngào vụt qua trái tim cô, cô đáp: “Thật ngại quá, tôi có hẹn rồi.”


“Bạn trai?”


Giản Dao không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ hơi mỉm cười, khiến Bùi Trạch thất vọng quay về chỗ cũ.


***


Doãn Tư Kỳ quan sát em trai, trong lòng chị hơi khó chịu.


Chị biết Bạc Cận Ngôn có tính lập dị từ nhỏ, đối với ai cũng lạnh nhạt, bao gồm cả chị. Nhưng thời niên thiếu, do bố mẹ bận rộn công việc, hai người bao ngày đêm chung sống dưới một mái nhà, cùng ăn trưa ăn tối, cùng xem một chương trình truyền hình. Khi chị phát hiện ra thứ gì đó thú vị, Bạc Cận Ngôn luôn âm thầm đi theo, dù anh chỉ thờ ơ nhận xét: “Doãn Tư Kỳ, chị vô vị thật đấy.”


Thời trung học, chị là nhân vật nổi tiếng trong trường, là nữ hoàng vũ hội. Còn Bạc Cận Ngôn là cậu bé thiên tài lạnh lùng. Nếu không nói, chẳng ai có thể ngờ bọn họ là chị em. Nhưng khi chị bị một anh chàng playboy bắt cá hai tay, trốn ở nhà khóc hết nước mắt. Bạc Cận Ngôn không do dự tìm đến anh chàng đó, dùng lời lẽ sỉ nhục anh ta và đánh anh ta một trận.


Cho đến khi Bạc Cận Ngôn lên đại học, hai người mới dần xa cách. Nhiều khi Doãn Tư Kỳ nghĩ, có phải loại người như Bạc Cận Ngôn không tồn tại tình cảm? Bởi vì một thời gian dài anh bận rộn học tập, không bao giờ nghĩ đến chuyện liên lạc với chị. Nhưng không thể phủ nhận một điều, người phụ nữ duy nhất bước vào cuộc sống của Bạc Cận Ngôn chính là chị. Sự thật này luôn khiến Doãn Tư Kỳ có cảm giác thỏa mãn và vui sướng một cách kỳ lạ. Nhưng chị không bao giờ thử phân biệt xem, đó rốt cuộc là sự tự hào của một người chị gái, hay là tình cảm được tích lũy qua năm tháng. Bởi vì chị là người lý trí, chị sẽ có cuộc đời huy hoàng, có vị hôn phu môn đăng hộ đối. Còn Bạc Cận Ngôn vẫn là em trai duy nhất của chị. Đối với Doãn Tư Kỳ, như vậy là đủ.


Vậy mà bây giờ, Bạc Cận Ngôn từ chối yêu cầu của chị một cách vô tình, không một chút nể nang.


Doãn Tư Kỳ nhìn Bạc Cận Ngôn một lúc mới mở miệng: “Cậu từ chối tôi ngay trước mặt người ngoài?”


Bạc Cận Ngôn không hề tỏ ra khó xử, anh cất giọng nhẹ tênh: “Tùy việc mà xét, chị đưa ra yêu cầu quá ngu xuẩn.”


Doãn Tư Kỳ ngẩn người. Chị cắn môi, gầm lên: “Cận Ngôn! Công ty chúng ta là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán. Đừng quên cậu là một cổ đông lớn. Phòng 3 khách hàng lớn lại là bộ phận nòng cốt của công ty. Nếu để lộ scandal giết người, cậu có biết giá cổ phiếu giảm bao nhiêu, công ty tổn thất đến mức nào không?”


Bạc Cận Ngôn liếc Doãn Tư Kỳ một cái.


Doãn Tư Kỳ nói tiếp: “Công ty không chỉ là tâm huyết của bố cậu và mẹ tôi, bây giờ cũng là tương lai và cuộc đời tôi. Lẽ nào cậu để bao năm nỗ lực của tôi tan tành trong chốc lát? Cậu nhẫn tâm nhìn chị gái rơi xuống đáy vực?”


Thấy Bạc Cận Ngôn vẫn ngồi im bất động, Doãn Tư Kỳ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh.


Vào thời khắc đụng chạm, Doãn Tư Kỳ hơi giật mình. Khung xương gầy gò thời niên thiếu bây giờ cao lớn chắc chắn. Bạc Cận Ngôn đã thực sự trở thành người đàn ông trưởng thành.


Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn chị gái. Ánh mắt anh xa cách, vẻ mặt bình tĩnh, làm Doãn Tư Kỳ không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng chị vẫn cất giọng dịu dàng: “Tôi đâu phải bắt cậu dừng cuộc điều tra, chỉ hy vọng cậu bí mật tiến hành. Với năng lực của cậu, đây chỉ là chuyện nhỏ đúng không? Cận Ngôn, coi như tôi cầu xin cậu. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa cầu xin cậu điều gì, chỉ một lần này thôi.”


Cửa phòng làm việc của Bạc Cận Ngôn bị đẩy ra, Doãn Tư Kỳ uyển chuyển đi ra ngoài. Trên mặt chị là nụ cười tao nhã và kín kẽ.


Cả đám nhân viên đều đứng dậy, gồm cả Giản Dao. Doãn Tư Kỳ mỉm cười đảo mắt một vòng: “Vừa rồi tôi nói chuyện với Cận Ngôn về tình hình gần đây của phòng. Cậu ấy rất hài lòng về biểu hiện của mọi người, do đó tôi cũng rất hài lòng. Mọi người hãy làm thật tốt. Năm nay phòng 3 khách hàng lớn lại đạt thành tích xuất sắc, cuối năm tôi sẽ tiếp tục phát phong bì nặng tay cho mọi người.”


Mọi người cười tươi, tiễn Doãn Tư Kỳ trong không khí nhiệt liệt.


Đợi mọi người giải tán, Giản Dao mới quay về phòng làm việc của Bạc Cận Ngôn.


Bạc Cận Ngôn đang đọc báo, bộ dạng rất thoải mái: “Em hãy đặt hai vé máy bay sớm nhất đi khu nghỉ mát. Chúng ta sẽ đi xem xét hiện trường.”


Giản Dao ngẩn người. Cô và anh cùng đi? Có nghĩa là…


“Anh đã nhận lời chủ tịch?”


“Ừ.”


Giản Dao hơi bất ngờ: “Tại sao?” Tuy bình thường Bạc Cận Ngôn vừa chảnh vừa khó chiều nhưng lúc bắt tay vào công việc, anh rất cẩn thận và nghiêm túc. Có lẽ người chị gái chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, mới có thể khiến anh phá lệ?


Bạc Cận Ngôn cất giọng nhàn nhạt: “Tôi thích nhận lời thì nhận chứ sao.”


***


Đêm đã về khuya, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn mỗi người chiếm một đầu ghế sofa, chăm chú xem tài liệu.


Tự sát biến thành mưu sát, mọi manh mối cần phải rà soát lại, cần tìm hiểu thêm thông tin. Ví dụ lý lịch chi tiết của từng người trong phòng, việc sắp xếp phòng nghỉ hôm xảy ra vụ án, camera giám sát ở khu nghỉ mát và tình hình thời tiết…


Bạc Cận Ngôn nhấm nháp cà phê, còn Giản Dao uống trà hoa. Buổi đêm vô cùng yên tĩnh. Giản Dao thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn ngồi yên một chỗ, thần sắc rất tập trung. Cô ngồi cách anh không xa, nhưng phảng phất cũng bị hòa nhập vào khí thế của anh.


Giản Dao không biết mình ngủ từ bao giờ. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy trần nhà xám trắng, dưới thân là chiếc giường cực lớn mềm mại màu đen tuyền. Cô đang ở trong phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn.


Trên người Giản Dao vẫn là áo sơ mi và váy ngắn, dép lê đi trong nhà đã bị tháo ra. Cô xuống giường, phát hiện bên cạnh giường không có dép. Bạc Cận Ngôn đã bế cô vào trong này?


Vừa đi ra ngoài hành lang, cô liền nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng và tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ phòng khách.


Bạc Cận Ngôn không bỏ mặc cô ngủ ở ghế sofa, mà nhường giường của anh cho cô. Nhận thức này khiến Giản Dao cảm thấy hết sức bất ngờ.


Hơn nữa, anh còn bế cô vào phòng…


Trong lòng trào dâng nỗi ngọt ngào, Giản Dao đi chân đất ra phòng khách. Nhưng đến hành lang nối với phòng khách, cô bất giác sững người.


Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn sàn, ánh sáng tối mờ. Giữa phòng khách đặt bồn tắm cực lớn vẫn còn đầy nước. Mặt nước lấp lánh, không rõ do ánh đèn hay ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Bề mặt tựa hồ còn bốc hơi nóng.


Thảo nào Bạc Cận Ngôn bế cô vào phòng ngủ. Vì anh muốn tắm ở phòng khách.


Giản Dao đảo mắt, phát hiện Bạc Cận Ngôn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm. Chiếc khăn tắm buộc trên thắt lưng, để lộ tấm lưng trần và hai bắp chân, hình như vẫn còn giọt nước chảy theo đường nét thân hình anh.


Mặc dù ánh sáng mờ mờ, Giản Dao vẫn có thể nhận ra, trên tấm lưng trần đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện vô số vết sẹo rất sâu. Trong đêm tối, những vết sẹo đó như cành hoa và dây leo đáng sợ nợ rộ trên lưng anh.


Giản Dao vô cùng kinh ngạc.


Bạc Cận Ngôn từng nói, anh chỉ phụ trách phân tích vụ án, bắt người là việc của cảnh sát. Vậy tại sao anh lại có những vết thương vào đến tận xương cốt? Lẽ nào anh cũng từng trải qua tình cảnh nguy hiểm đáng sợ?


Giản Dao quan sát kỹ. Những vết sẹo đó giống như xếp thành hai hàng dài ở bên phải và trái. Bên trái đại khái xuất hiện hơn mười vết sẹo, bên phải cũng tương đương.


Giản Dao trầm mặc trong giây lát, sau đó cô rón rén quay về phòng ngủ.





Chương 24


Có lẽ do giường lạ, Giản Dao không biết ngủ bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.


Cuối giường có ánh đèn sáng. Giản Dao vẫn nhớ, lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, cô tựa hồ nhìn thấy Bạc Cận Ngôn mặc áo ngủ đứng bên cạnh giường, lật xem thứ gì đó.


Đang định ngồi dậy xem anh còn ở hay không, vừa ngẩng đầu, Giản Dao liền nhìn thấy một đống thù lù nằm ngay bên cạnh cô.


Giản Dao giật mình, sống lưng toát lạnh toát.


Gì vậy? Là Bạc Cận Ngôn.


Anh đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng trẻo không còn vẻ ngạo mạn lúc ban ngày. Trông anh giống một cậu bé, tay chân dài đặt nghiêm chỉnh ở hai bên thân. Tư thế ngủ của anh vẫn nề nếp như lần trước.


Người đàn ông này leo lên giường của cô từ lúc nào vậy?


À…không đúng, là giường của anh.


Giản Dao xoay người nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, ngắm gương mặt nghiêng của Bạc Cận Ngôn ở cự ly gần. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô phảng phất có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ thân thể người đàn ông. Trái tim cô âm thầm đập nhanh hơn.


Ngủ ngon nhé, Bạc Cận Ngôn!


***


Trời gần sáng, Bạc Cận Ngôn tỉnh dậy trước. Anh ngồi dậy, thất thần mấy giây mới quay đầu ngắm Giản Dao.


Đêm qua anh quá buồn ngủ, vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay, chẳng để ý đến Giản Dao nằm bên cạnh.


Bây giờ, Bạc Cận Ngôn lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm cuộc đời ngắm thân thể phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy.


Cô vẫn mặc áo sơ mi và váy ngắn của ngày hôm qua, gấu váy phủ đến đầu gối, để lộ bắp chân trắng muốt. Làn da cô hoàn toàn khác da đàn ông, vừa trơn láng và mịn màng, không thấy lỗ chân lông. Bàn chân cô trông rất mềm mại và thon thả.


Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm chân Giản Dao một lúc, ánh mắt anh lại di chuyển lên mặt cô. Mái tóc dài của cô xõa xuống ga trải giường đen tuyền, càng tôn thêm gương mặt trắng nõn thanh tú. Tuy nhiên, cô nằm nghiêng quay về phía anh, thân thể hơi co quắp.


Bạc Cận Ngôn chau mày. Nằm nghiêng về bên trái sẽ đè quả tim. Đây là tư thế ngủ không khoa học nhất, sẽ có tác dụng xấu rút ngắn tuổi thọ.


Anh không do dự giơ tay, kéo chân tay Giản Dao duỗi thẳng rồi nhẹ nhàng đẩy người cô nằm ngay ngắn. Cuối cùng, anh nhấc mặt cô khỏi cái gối, để mặt cô hướng lên trên.


Cho đến khi Giản Dao có tư thế ngủ tiêu chuẩn và mạnh khỏe, Bạc Cận Ngôn mới cảm thấy hài lòng. Anh từ tốn xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.


Lúc Giản Dao tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh. Cô lập tức đưa mắt về chiếc đồng hồ treo trên tường, may vẫn còn kịp.


Giản Dao xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô cảm thấy tỉnh táo không ít. Vừa ngẩng đầu, cô liền bắt gặp một người phụ nữ đầu tóc rối bù, áo sơ mi nhàu nhĩ ở trong gương.


Giản Dao thầm nghĩ: “Tuyệt quá, Bạc Cận Ngôn đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.”


Cô vuốt tóc, chỉnh quần áo một hồi, sau đó đột nhiên ngẩn người.


Chết dở, ngữ điệu trong nội tâm cô vừa rồi tại sao lại giống Bạc Cận Ngôn đến thế?


Ra ngoài phòng khách, Giản Dao bắt gặp Bạc Cận Ngôn mặc comple đen, đang ngồi ở ghế sofa đọc báo.


Giản Dao định đi vòng qua anh ra cửa để về nhà mình, cô chợt nghe thấy tiếng Bạc Cận Ngôn vang lên sau tờ báo: “Sủi cảo tôm da cá của tôi đâu?”


GIản Dao không ngờ anh vẫn còn nhớ vụ này, trong khi cô đã quên béng sẽ từ lâu.


“Để lần sau đi, hôm nay vội như vậy.”


Nói xong, Giản Dao chợt phát hiện trên bàn xuất hiện hai phần đồ ăn sáng, gồm cháo và sủi cảo tôm, tỏa ra mùi thơm dìu dịu hấp dẫn. Vừa liếc qua, Giản Dao liền nhận ra đây là đồ ở quán cháo rất đông khách bên ngoài khu chung cư.


Giản Dao không khỏi ngạc nhiên. Cô biết Bạc Cận Ngôn chán nhất là việc xếp hàng đi mua đồ ăn sáng. Nếu bảo anh đi mua, chắc chắn anh sẽ nói: “Vừa đông người vừa ồn ào vừa vô vị.”


Dù biết rõ nói câu thừa thãi nhưng Giản Dao vẫn không nhịn được mở miệng: “Anh tự đi mua à?”


Hậu quả của việc đặt câu hỏi thừa với Bạc Cận Ngôn là: “Không phải.” Anh nhướng mắt liếc cô một cái, cất giọng thản nhiên: “Từ trên trời rơi xuống.”


Giản Dao về nhà nhanh chóng tắm rửa, xách hành lý xuống nhà dưới. Phó Tử Ngộ không biết xuất hiện từ lúc nào, đang ngồi đối diện Bạc Cận Ngôn và đánh chén bữa sáng của cô.


Giản Dao cũng ngồi xuống, lặng lẽ kéo bát cháo về phía mình. Cô bất chợt phát hiện Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, đáy mắt anh vụt qua ý cười.


Mặc kệ anh. Giản Dao tiếp tục ăn cháo.


Phó Tử Ngộ ăn no, sảng khoái rút một tập tài liệu từ túi xách đưa cho Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.


Giản Dao cầm lấy: “Đây là…”


Phó Tử Ngộ mỉm cười: “Vừa nhận lời giải quyết vụ án này, Cận Ngôn liền bảo tôi tìm một văn phòng thám tử tư, thuê họ điều tra lý lịch của tất cả nhân viên thuộc phòng 3 khách hàng lớn. Bởi vì thời gian cấp bách nên đây chỉ là kết quả sơ bộ. Nếu có phát hiện mới, tôi sẽ thông báo với hai người.”


Giản Dao như lượm được vật báu, quay sang Bạc Cận Ngôn: “Tuyệt quá, anh đúng là có khả năng tính toán trước.”


Bạc Cận Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt. Gương mặt anh hiện rõ câu: còn phải nói sao?


“Bà mẹ già vạn năm” Phó Tử Ngộ mới sáng sớm đã đưa tài liệu đến, đương nhiên phải làm tài xế, tiễn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi sân bay.


Xe ô tô bon bon trên đường cao tốc ra sân bay. Đầu óc Giản Dao rà soát lại một lượt tài liệu điều tra cô vừa đọc.


Bọn họ có thu hoạch không nhỏ.


Giám đốc Lâm Vũ Huyên là một nữ cường nhân điển hình, giống như ấn tượng chị ta để lại cho người khác. Chị ta từng ly hôn, hiện vẫn còn độc thân lại không có con cái, tiền lương hàng năm tám chữ số. Chị ta ngoài công việc cũng chỉ biết đến công việc. Lâm Vũ Huyên trong cuộc sống có tính cách nóng nảy và tương đối khắt khe, thường khiếu nại bảo vệ và nhân viên quét dọn vệ sinh…Một năm đổi mấy người giúp việc làm theo giờ.


Lâm Vũ Huyên rất không hài lòng về Vương Uyển Vi. Cuối năm ngoái, chị ta từng đề xuất với cấp trên, đuổi việc hoặc chuyển cô đi chỗ khác. Nhưng vì luật lao động mới quy định, nhân viên ít nhất hai lần liên tiếp bị đánh giá không đạt yêu cầu mới có thể đuổi việc. Trong khi Vương Uyển Vi chỉ nhận một lần loại C vào năm ngoái. Do đó, Lâm Vũ Huyên đành bỏ qua.


Bây giờ Giản Dao mới biết, trên thực tế, giám đốc Lâm không nắm rõ thân phận thật sự của cô và Bạc Cận Ngôn. Chị ta chỉ cho rằng Giản Dao cũng là người có thân phận đặc biệt.


Châu Tần là người đàn ông tốt điển hình. Bất kể là đồng nghiệp, hàng xóm hay bạn bè đều đánh giá tốt về anh ta. Tuy nhiên, anh ta không gặp may mắn trong cuộc đời. Người vợ yêu thương nhiều năm qua đời hai năm trước, để lại con trai hơn hai tuổi. Cái chết của người vợ khiến Châu Tần sa sút tinh thần một thời gian dài. Bây giờ anh ta mới dần thoát khỏi đau thương, dồn toàn bộ tinh lực vào con trai. Sau khi đi làm về hay ngày nghỉ cuối tuần, anh ta đều chăm sóc con trai. Bạn bè giới thiệu cô gái trẻ trung xinh đẹp cho anh ta nhưng bị anh ta từ chối.


Tiền Dục Văn, người ngoại tỉnh, vẫn còn độc thân. Thông tin về anh ta tương đối gây shock. Anh ta thường ra vào quán bar của người đồng tính, là “thuần thụ” có tiếng trong giới, nhưng không có bạn tình cố định.


Thẩm Đan Vi cũng là người ngoại tỉnh. Chị ta là khách quen của quán bar, thường chơi bời với người nước ngoài. Chị ta gần như vài tháng lại thay bạn trai một lần, thể hiện rõ là một dân chơi.


Về phần Bùi Trạch, lý lịch của anh ta phù hợp với ấn tượng không tốt mà anh ta để lại cho Giản Dao. Anh ta có gia thế ưu việt, là một playboy chính hiệu, đồng thời là “hoàng tử nhỏ” của hộp đêm.


Nếu nói Châu Tần là ông bố “nhị thập tứ hiếu” thì Mạch Thần là con trai “nhị thập tứ hiếu”. Anh ta sống cùng cha mẹ, gia cảnh không tồi. Hai năm trở lại đây, bố anh ta bị trúng gió nằm một chỗ. Ngoài giờ làm việc, Mạch Thần đều ở nhà chăm sóc bố.


(Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kính) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.)


Tất cả mọi người đều có điều kiện kinh tế khá. Qua tư liệu, giám đốc Lâm đáng nghi nhất, nhưng cũng không đến mức có động cơ giết người.


Căn cứ vào ghi chép của cảnh sát và thông tin thời tiết. Tối hôm đó trời đổ mưa, nửa đêm còn mưa rất to, mãi đến lúc trời sáng mới tạnh. Trong hoàn cảnh mưa gió, hung thủ sẽ dễ dàng xóa sạch dấu vết.


Giản Dao cầm bút và giấy, liệt ra danh sách phòng ở buổi tối hôm đó:


Phòng A: Giám đốc Lâm, Thẩm Đan Vi


Phòng B: Châu Tần


Phòng C: Tiền Dục Văn, Bùi Trạch


Phòng D: Mạch Thần


Phòng E: Vương Uyển Vi.


Theo cấp bậc nghề nghiệp, Thẩm Đan Vi đáng ra phải ở cùng phòng với Vương Uyển Vi. Nhưng vì một dự án nào đó, cần bàn bạc với giám đốc Lâm nên chị ta mới đổi phòng.


Bùi Trạch đáng lý ra ở cùng Mạch Thần, nhưng anh ta và Tiền Dục Văn đều là fans hâm mộ bóng đá nên ở chung phòng để xem trận thi đấu bóng đá.


Mọi người đều khai với cảnh sát, bọn họ không hề ra ngoài.


Giản Dao trầm tư trong giây lát. Khi cô ngoảnh đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã ném tài liệu sang một bên, đeo cái chụp mắt đi ngủ.


Sau khi đọc tài liệu, cô liền cảm thấy bừng bừng khí thế. Không biết Bạc Cận Ngôn đã có đáp án?


Giản Dao chọc chọc vào cánh tay Bạc Cận Ngôn: “Hãy nói cho tôi biết phát hiện của anh.”


Bạc Cận Ngôn vẫn tựa vào thành ghế bất động, anh cất giọng lười nhác: “Tôi cần ngủ một giấc. Em đừng quên sáng nay lúc em đang ngáy khò khò với tư thế không khỏe mạnh, tôi phải xuống nhà đi mua đồ ăn sáng cho em.”


Vừa định mở miệng, Giản Dao đột nhiên đờ ra, hai má nóng ran. Cô lén nhìn Phó Tử Ngộ ở ghế trên. Anh vẫn đang lái xe, giống như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Bạc Cận Ngôn.


Trong xe trở nên yên tĩnh vô cùng. Bạc Cận Ngôn không mở miệng, bầu không khí có chút kỳ lạ.


Giản Dao đành giả bộ điềm nhiên như không, tiếp tục nói với Bạc Cận Ngôn: “Anh lên máy bay rồi ngủ sau đi. Trên máy bay đông người, không tiện bàn bạc công việc. Hơn nữa, nếu anh không cho tôi biết, lần sau tôi làm thế nào để phá vụ án tương tự.”


Vừa thốt ra miệng, cô bất chợt có cảm giác không đúng.


Bạc Cận Ngôn tháo chụp mắt, nhìn Giản Dao chăm chú. Vào thời khắc bốn mắt chạm nhau, anh cất giọng từ tốn: “Em nói rồi đấy nhé.” Âm thanh của anh có phần đắc ý.


Giản Dao: “Tôi chỉ lấy ví dụ…” Bạc Cận Ngôn lại đeo chụp mắt, không để ý đến cô.


Lúc này, Phó Tử Ngộ đột nhiên mở miệng: “Giản Dao, em xem hôm nay tôi có “sáng” không?”


Bạc Cận Ngôn nói xen vào: “Ý cậu là gì?”


Giản Dao cũng nghi hoặc. Nhưng khi phát hiện Phó Tử Ngộ đang nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa qua gương chiếu hậu phía trước, cô chợt hiểu ra vấn đề.


Ý của Phó Tử Ngộ là, anh làm “bóng đèn” có sáng không? (“Bóng đèn” tức kỳ đà cản mũi)


Giản Dao chột dạ, cuối cùng quyết định không đáp lời. May mà Phó Tử Ngộ không tiếp tục trêu chọc cô, anh vừa lái xe vừa hát lẩm nhẩm.


Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Em hãy nói suy nghĩ của em trước.”


Giản Dao đáp lời: “Đầu tiên, Vương Uyển Vi gọi điện thoại cho mẹ lúc 12 giờ 40 phút. Tôi nghi ngờ có người đi tìm cô ấy nên cô ấy mới ngắt cuộc điện thoại. Thời gian cô ấy tắt thở là từ 2 giờ đến 3 giờ sáng. Có nghĩa trong khoảng thời gian này, hung thủ ở cùng cô ấy. Chúng ta cần tìm kiếm bằng chứng ngoại phạm của bọn họ.


Thứ hai, chúng ta không tìm thấy hoa tai ngọc trai của Vương Uyển Vi. Hung thủ chẳng có lý do gì thay váy và lấy đi hoa tai của cô ấy, vì làm vậy sẽ để lại sơ hở. Tôi cho rằng, lúc đó hiện trường xảy ra sự kiện đột phát. Khả năng lớn nhất là xảy ra ẩu đả, bộ váy bị rách, hoa tai bị hỏng. Hung thủ chỉ còn cách mang hết đi, tránh để lại dấu vết.


Ngoài ra, trong mấy kẻ tình nghi, tôi cảm thấy người đáng nghi nhất là Tiền Dục Văn. Tuy anh ta là gay, nhưng so với anh chàng lăng nhăng Bùi Trạch, anh ta mang lại cảm giác không mấy tốt đẹp cho người khác. Tôi cảm thấy anh ta rất có khả năng giết người.”


Trình bày xong, Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt chờ đợi.


“Ừm, không tồi.” Anh lên tiếng: “Tuy nhiên, trong ba quan điểm của em, quan điểm quan trọng nhất về kẻ tình nghi lại là đoán mò.”


Giản Dao: “…”


Câu nói của anh đúng là làm tổn thương người khác.


“Vậy kết luận của anh là gì?” Giản Dao hỏi.


Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: “Kết luận sơ bộ của tôi là: trong hai đôi Bùi Trạch và Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi, có một đôi là hung thủ chính và tòng phạm giết chết Vương Uyển Vi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK