Buổi tối thời tiết mát mẻ.
Giản Dao tắm xong liền đi đến phòng Bạc Cận Ngôn: “Em đi ngủ đây, có việc gì gọi em, chúc anh ngủ ngon.” Sau một ngày một đêm liên tục căng thẳng, cả người cô không còn một chút sức lực.
Bạc Cận Ngôn nằm dài trên giường xem phim tài liệu “Ký thực pháp trị” từ chiếc tivi tinh thể lỏng treo tường. Nghe Giản Dao nói vậy, anh quay đầu nhìn cô đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Em đi đâu ngủ?”
Giản Dao ngẩn người, mặt nóng ran, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp: “Đương nhiên phòng em rồi.”
Bạc Cận Ngôn im lặng một hai giây, sau đó anh cầm điều khiển tivi, bấm nút tạm dừng. Anh nhìn Giản Dao bằng ánh mắt thâm trầm: “Nếu anh nhớ không nhầm, trước khi xảy ra vụ án, anh đã vừa hôn vừa vuốt ve thân thể em ba lần. Chỗ quan trọng tất nhiên vượt qua con số đó. Để anh nhớ lại xem nào…” Đôi lông mày dài của Bạc Cận Ngôn nhướng lên: “Tám lần thì phải.”
Giản Dao đỏ bừng mặt: “Stop! Rốt cuộc anh muốn nói gì chứ?”
Anh chàng này sao lại ghi nhớ con số đó?
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Căn cứ vào sự lý giải của anh về tình yêu và dục vọng sinh lý nam nữ, điều đó có nghĩa là chúng ta đã thiết lập mối quan hệ xác thịt vô cùng thân mật. Do đó, em ngủ cùng anh cũng là lẽ dĩ nhiên.”
Giản Dao hết nói nổi.
Có lẽ trên đời này việc khiến cô quẫn bách nhất là nghe Bạc Cận Ngôn thảo luận và nhận xét về “sex”, “dục vọng”. Bởi vì anh luôn nói trực tiếp trắng trợn, mặc dù ngay bản thân anh cũng không ý thức ra điều đó, mà vẫn có thái độ cao ngạo tự cho mình là đúng như thường lệ.
Giản Dao: “Lúc ngủ em thường xoay đi xoay lại, sẽ chạm vào vết thương của anh. Thời gian này sức khỏe của anh là quan trọng nhất. Vì vậy chúng ta nên ngủ riêng.”
Cô vừa dứt lời, bốn mắt nhìn nhau.
Bạc Cận Ngôn: “Đây chỉ là cái cớ mà thôi. Lần trước anh ôm em ngủ, em chẳng hề động đậy, chỉ có thể ở trong lòng anh.”
Mặt Giản Dao càng đỏ hơn: “Bây giờ là thời kỳ khẩn cấp, không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhất. Anh đừng nói nữa, chúng ta cứ quyết định như vậy.” (“Một vạn” và “vạn nhất” là cách chơi chữ. “Vạn nhất” có nghĩa “ngộ nhỡ”)
Bạc Cận Ngôn im lặng nhìn cô.
Giản Dao: “… Không còn việc gì em đi đây. Chúc anh ngủ ngon.” Kết quả vừa đi hai bước, cô liền nghe tiếng Bạc Cận Ngôn truyền tới: “Em thậm chí không hôn anh một lần.” Ngữ khí của anh cao ngạo, bộc lộ sự bất mãn.
Giản Dao mỉm cười quay người đi về phía anh.
Dưới ngọn đèn dìu dịu, gương mặt trắng trẻo của Bạc Cận Ngôn nổi bật trên ga trải giường và trong bộ đồ ngủ màu đen. Đôi mắt anh đen nhánh sắc bén.
Giản Dao cúi thấp người: “Anh nhắm mắt lại đi.”
Bạc Cận Ngôn từ từ khép mi mắt.
Bờ môi cô vừa đáp xuống, khóe miệng anh lặng lẽ nhếch lên. Giản Dao mềm lòng trong giây lát.
Bạc Cận Ngôn, em cũng rất vui. Bởi vì anh vui vẻ như vậy.
***
Buổi sáng ngày hôm sau. Bầu trời trong xanh, cả thành phố B như được tắm ánh nắng ấm áp. Phó Tử Ngộ đỗ chiếc xe Lexus của anh dưới khu chung cư, anh mở phía sau, cười nói: “Đại tiểu thư, xin mời.”
Doãn Tư Kỳ mặc bộ váy dài màu xanh da trời, vai choàng khăn trắng, đi đôi giày cao gót xuống xe. Sắc mặt chị tương đối nặng nề: “Cậu đã tìm người chưa? Ai chăm sóc cậu ấy?”
Phó Tử Ngộ giơ tay đỡ chị, đi đến cửa tòa nhà: “Không cần tìm người, có Giản Dao chăm sóc cậu ấy. Bọn họ đang sống cùng nhau.”
Thấy Doãn Tư Kỳ sững sờ, Phó Tử Ngộ mới chợt nhớ ra, anh còn chưa tiết lộ với chị gái đại nhân, rằng em trai của chị đã biến thành “cây thiên tuế nở hoa”. Hơn nữa còn là loại “không nở thì thôi, một khi nở thật sự kinh hồn.” Rõ ràng Bạc Cận Ngôn có ngoại hình lạnh lùng ngạo mạn, nhưng nội tâm cuồng nhiệt lão luyện chẳng khác nào cao thủ tình trường, lừa con gái nhà người ta ngày đầu hôn nhau, ngày thứ hai sống chung, ngày thứ ba suýt lên giường… Chậc chậc, quả thực ngay cả anh cũng phải ngả mũ kính phục. (Cây thiên tuế rất hiếm khi nở hoa)
Lần trước Phó Tử Ngộ từng thất thố phun nước ra khỏi miệng, do đó anh rất muốn xem Doãn Tư Kỳ sẽ có phản ứng như thế nào? Thế là anh hàm hồ giải thích: “Chẳng phải Giản Dao là trợ lý của Cận Ngôn hay sao? Cô ấy tiện thể chăm sóc em trai chị.”
Bạc Cận Ngôn quả nhiên không làm Phó Tử Ngộ thất vọng.
Để tiện đến thăm bệnh, Phó Tử Ngộ cầm chìa khóa dự phòng của nhà Bạc Cận Ngôn. Hôm qua, Bạc Cận Ngôn còn đặc biệt nhấn mạnh: “Cậu đến thì tự mình mở cửa, đừng bắt Giản Dao làm chân chạy vặt.”
Do đó khi Phó Tử Ngộ rút chìa khóa mở cửa, anh lập tức nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đang ngồi tựa vào chiếc ghế nằm bên cửa sổ, nơi có ánh nắng chiếu vào. Giản Dao ngồi bên cạnh, cô cầm bát và thìa đút cháo cho anh. Vào thời khắc này, Bạc Cận Ngôn đang ngậm cái thìa trong miệng.
Đây là cảnh tượng chăm sóc bệnh nhân rất bình thường. Nhưng bắt gặp vẻ mặt thẹn thùng của Giản Dao, ý cười trong khóe mắt Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ liền nhạy cảm phác giác không khí ấu trĩ nhưng cũng ngọt ngào vô hạn giữa hai người.
Phó Tử Ngộ bất giác mỉm cười.
Thấy anh đến, Giản Dao liền trừng mắt với Bạc Cận Ngôn, rút cái thìa ra khỏi miệng anh.
“Khụ…” Phó Tử Ngộ ho khẽ một tiếng, nhường lối cho Doãn Tư Kỳ: “Cận Ngôn, chị gái cậu đến thăm cậu đây này.”
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Doãn Tư Kỳ ngây ra một lúc, chị chỉ mỉm cười mà không lên tiếng.
Bạc Cận Ngôn ngoảnh mặt liếc qua hai người. Khi ánh mắt dừng lại ở Doãn Tư Kỳ, anh gật đầu với chị, sau đó lại quay sang Giản Dao: “Em đừng phân tâm, tiếp tục đút cho anh đi.”
Giản Dao rất xấu hổ, nhưng cô giả bộ trấn tĩnh, ấn bát cháo vào tay Bạc Cận Ngôn: “Tự anh ăn đi.” Cô đứng dậy tươi cười chào hỏi Doãn Tư Kỳ: “Chào chị. Mời chị ngồi, để em đi pha trà.”
Doãn Tư Kỳ âm thầm dò xét cô, mỉm cười: “Cám ơn em.” Sau đó, chị quay đầu về phía Bạc Cận Ngôn, nghe anh nói với Giản Dao: “Bọn họ có tay không biết tự pha trà hay sao? Ừm… em lại xấu hổ rồi. Thật ra em có thể coi bọn họ không tồn tại.”
Giản Dao càng đỏ mặt, cô nghiến răng: “Anh im miệng đi!” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Kỳ: “Chị đừng để ý, kể từ lúc bị thương anh ấy rất khó hầu hạ.”
Đây vốn là một câu nói hoàn toàn vô tư, theo thói quen của Giản Dao. Bởi vì Bạc Cận Ngôn luôn làm theo ý mình, chẳng cần biết đến ai, cô từng giải thích và xin lỗi nhiều người về thái độ của anh. Ví dụ đám cảnh sát sau khi bị chấn động bởi suy đoán của anh rồi cảm thấy bản thân thấp kém. Ví dụ gia đình nạn nhân muốn đến tận nhà anh cám ơn nhưng bị anh từ chối thẳng thừng. Ví dụ đứa bé bị anh “nói chuyện” trong buổi tối giao thừa bắn pháo hoa ở bờ sông…
Tuy nhiên, câu nói của Giản Dao khiến Doãn Tư Kỳ không mấy dễ chịu.
Chị luôn là một người phụ nữ rất lý trí. Sau khi bị tên biến thái giết người “hoa tươi” số hai cưỡng hôn ở khu nghỉ mát, chị nhận thức rõ, điều nguy hiểm nhất đối với bản thân chị không phải kẻ giết người, mà vào thời khắc coi hắn là Bạc Cận Ngôn, chị đã thật sự rung rộng bởi nụ hôn đó
Vì vậy trong một thời gian dài, Doãn Tư Kỳ không liên lạc với Bạc Cận Ngôn, cho đến ngày hôm nay nghe tin anh bị thương.
Theo tình hình hiện tại, chị là chị gái của Bạc Cận Ngôn, còn Giản Dao chỉ là trợ lý của anh. Cô thay anh xin lỗi chị.
Doãn Tư Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, chị nhìn Phó Tử Ngộ bằng ánh dò hỏi.
Phó Tử Ngộ bày ra bộ mặt vô tội, lắc đầu với Doãn Tư Kỳ, rồi lại nhún vai bất lực. Ý của anh là: “Tôi cũng không rõ tại sao bọn họ lại thân mật đến vậy. Nhưng chị biết đấy, từ trước đến nay Cận Ngôn vốn không hiểu đối nhân xử thế.”
Doãn Tư Kỳ cố đè nén sự nghi hoặc, ngồi xuống cạnh Bạc Cận Ngôn. Bắt gặp gương mặt tiều tụy của anh và vải băng trắng thấp thoáng trong cổ áo, trong lòng chị rất xót xa.
“Sao cậu lại ra nông nỗi này?” Doãn Tư Kỳ chau mày.
Bạc Cận Ngôn liếc Doãn Tư Kỳ, không có ý trả lời câu hỏi vô vị của chị.
Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Tử Ngộ ung dung ngồi xuống ghế sofa, chờ đợi giây phút Doãn Tư Kỳ phun nước như anh hôm nọ. Giản Dao bê một ấm trà từ nhà bếp đi ra phòng khách, đặt lên bàn trà.
“Cậu quên lần trước cậu bị thương nặng đến mức nào rồi?” Doãn Tư Kỳ cất giọng dịu dàng: “Bị tổn thương tới cốt tủy, tôi và Tử Ngộ lo lắng chết đi được. Cậu không thể để bản thân tiếp tục bị thương.”
Lần này, Bạc Cận Ngôn không tỏ thái độ lạnh nhạt. Anh trầm mặc vài giây rồi trả lời: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
Phó Tử Ngộ nhìn hai người bằng ánh mắt ôn hòa. Giản Dao im lặng đứng một bên.
***
Giản Dao lại xuống bếp rửa hoa quả. Ba người ngồi ở phòng khách. Trò chuyện vài câu, Doãn Tư Kỳ hỏi: “Hay là thời gian này cậu dọn đến ngôi biệt thự của tôi đi. Ở đó có người giúp việc lâu năm, cậu sinh hoạt sẽ thuận tiện hơn.”
Phó Tử Ngộ biết Doãn Tư Kỳ đang thăm dò Bạc Cận Ngôn. Anh liền cười tủm tỉm.
Bạc Cận Ngôn quả nhiên trả lời dứt khoát: “Tôi không đi.”
Doãn Tư Kỳ nói tiếp: “Vậy thì nhờ Tử Ngộ tìm cho cậu một hộ lý chuyên nghiệp. Một mình Giản Dao sao có thể chăm sóc cậu chu đáo? Hơn nữa bây giờ cậu nằm bẹp một chỗ. Cô ấy là phụ nữ, đâu tiện chăm sóc sát sườn cậu?”
Hai người đều nhìn Bạc Cận Ngôn. Ngoài dự liệu của bọn họ, Bạc Cận Ngôn đột nhiên ngây ra.
“Wow.” Anh thở dài một tiếng.
Doãn Tư Kỳ không hiểu: “Sao thế?”
Gương mặt Bạc Cận Ngôn dần ẩn hiện ý cười sâu xa: “Chăm sóc sát sườn? Sao tôi không nghĩ ra điều này nhỉ? Đây mới là yếu tố tăng cường tình cảm lớn nhất. Cám ơn chị đã nhắc nhở.”
Phòng khách trở nên yên tĩnh trong giây lát.
“Ha ha ha…” Phó Tử Ngộ không nhịn được, bật cười khoái trá. Doãn Tư Kỳ hoàn toàn sững sờ.
Vài giây sau, chị cũng mỉm cười: “Có phải tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi?”
Bạc Cận Ngôn chợt nhớ ra, Doãn Tư Kỳ còn chưa biết mối quan hệ của anh và Giản Dao. Khóe miệng anh nhếch lên: “Chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao? Tôi đã rơi vào lưới tình.”
Phó Tử Ngộ ở bên cạnh lại sặc nước bọt. Được thôi, anh đã quen rồi.
Doãn Tư Kỳ vẫn giữ nụ cười không thay đổi. Im lặng vài giây, chị quay sang Phó Tử Ngộ: “Có thể để tôi nói chuyện riêng với Cận Ngôn một lúc không?”
Phó Tử Ngộ đứng dậy: “Đương nhiên.”
Lúc này, Giản Dao cầm đĩa hoa quả từ trong nhà bếp đi ra. Phó Tử Ngộ cười cười: “Giản Dao, cùng anh đi mua đồ ăn trưa.” Giản Dao liếc thấy hai chị em Bạc Cận Ngôn tựa hồ có chuyện cần nói. Cô đương nhiên gật đầu đồng ý.
Hai người vừa ra cửa, Bạc Cận Ngôn liền cất giọng xa cách: “Có chuyện gì? Công ty của chị lại xảy ra vụ án giết người?”
Doãn Tư Kỳ: “Đương nhiên không phải.” Chị mỉm cười nhìn anh: “Tôi chỉ cảm thấy bất ngờ, sao cậu lại yêu Giản Dao?”
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Có gì đáng bất ngờ? Tôi là người đàn ông khỏe mạnh bình thường.”
Doãn Tư Kỳ im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Chúc mừng cậu.”
“Cám ơn chị.”
Doãn Tư Kỳ mỉm cười: “Xin nói trước là tôi không có ý can thiệp vào việc riêng của cậu. Nhưng cậu không có kinh nghiệm yêu đương nên tôi phải hỏi cho rõ, cậu có xác định cô ấy là người phụ nữ cậu cần hay không?”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn chị: “Tại sao chị hỏi vậy?”
“Xét một cách khách quan, các phương diện của cậu đều rất xuất sắc. Đương nhiên Giản Dao cũng là cô gái tốt. Nhưng tôi có một điều thắc mắc… “ Doãn Tư Kỳ để lộ ánh mắt đầy quan tâm: “Nhiều năm qua, cậu chưa từng tiếp xúc gần gũi với con gái. Giản Dao là nữ trợ lý đầu tiên của cậu. Hai người trai đơn gái chiếc ngày đêm bên nhau nên khó tránh khỏi nhất thời rung động. Nhưng cậu có chắc chắn đó là tình yêu? Không phải vì cô ấy vừa vặn ở bên cạnh cậu đấy chứ? Nếu đổi thành người phụ nữ khác, cũng dịu dàng quan tâm đến cậu, liệu cậu có nảy sinh cảm giác tương tự hay không?”
Bạc Cận Ngôn ngẩn người.
Nhưng trái với dự đoán của Doãn Tư Kỳ, anh gõ gõ ngón tay lên thành vịn của ghế nằm, trầm tư vài giây, anh nhìn chị bằng ánh mắt sáng ngời: “Chị đã hoàn toàn chứng minh một điều, không phải yêu đương nhiều lần là có kinh nghiệm về tình yêu. Khả năng bẩm sinh rất quan trọng.” Ngữ khí của anh có phần tự đắc: “Người có kinh nghiệm yêu đương phong phú như chị cũng không hiểu lý lẽ đơn giản này sao?”
Doãn Tư Kỳ: “… Ý cậu là gì?”
Bạc Cận Ngôn trả lời: “Câu vừa rồi của chị vốn là một mệnh đề mâu thuẫn. Chị không thử nghĩ xem, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, nhưng tôi luôn dùng trợ lý nam. Tại sao mãi tới khi gặp cô ấy, tôi mới thay đổi thói quen nhiều năm của mình?”
***
Doãn Tư Kỳ và Phó Tử Ngộ đến buổi chiều mới rời khỏi nhà Bạc Cận Ngôn. Phó Tử Ngộ nhàn nhã lái xe, nhếch miệng hỏi: “Có phải chị cũng không tin nổi? Cận Ngôn đã có bạn gái, hơn nữa còn yêu say đắm. Tóm lại bây giờ mỗi khi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhìn Giản Dao, tôi đều cảm thấy bản thân như đang mộng du.”
Doãn Tư Kỳ dõi mắt ra bầu trời ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, tôi cũng thấy mừng thay cậu ấy.”
***
Trong khi đó, được Doãn Tư Kỳ “vô tình nhắc nhở”, Bạc Cận Ngôn giữ tâm trạng trạng vui vẻ cho đến buổi tối.
Ăn tối xong, Giản Dao và anh ngồi ở ngoài ban công hít thở không khí trong lành. Cô ân cần hỏi: “Buổi tối anh muốn làm gì? Xem tivi hay đọc sách?”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên: “Đã đến lúc em nên lau người cho anh.”
Giản Dao ngây ra, hai má ửng đỏ.
Bạc Cận Ngôn bổ sung thêm: “Toàn thân.”
Trước đây cô mới chỉ nhìn thấy nửa thân trên của anh. Bạc Cận Ngôn hớn hở nghĩ thầm.
Chương 56
Nhiều lúc, đàn ông và phụ nữ cùng lý giải một khái niệm hoàn toàn trái ngược.
Ví dụ nhắc đến từ “toàn thân”, Giản Dao đỏ mặt là do cô nghĩ đến chuyện phải sờ mó tấm thân trần của Bạc Cận Ngôn. Tuy nhiên, đầu óc cô không hề nghĩ đến bộ phận XX. Bởi vì trong tiềm thức của cô, việc lau người bình thường là không cần động đến bộ phận kia.
Nhưng đối với Bạc Cận Ngôn…
Tuyệt quá, Giản Dao sẽ giúp anh lau toàn thân, đặc biệt là bộ phận XX.
Giản Dao sau khi đỏ mặt, cũng không đến nỗi mất tự nhiên. Chợt nhớ gần đây thời tiết vẫn còn nóng, cô đề nghị: “Hay là vậy đi, em đặt một cái ghế trong nhà tắm, anh ngồi ở đó, em sẽ dùng vòi hoa sen xả vào người anh, cố gắng không chạm đến vết thương của anh có được không?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười, đôi mắt sáng như sao trời.
“Sao không được?” Giọng nói vô cùng trầm thấp ôn hòa vang lên.
Ngữ khí có chút bất thường của Bạc Cận Ngôn khiến Giản Dao hơi ngẩn người. Nhưng nghĩ đến chuyện anh thích gần gũi đụng chạm thân thể với cô, cô cũng cảm thấy thoải mái.
Nhà tắm bật đèn sáng, một chiếc ghế chân cao đặt ở giữa phòng. Giản Dao đỡ Bạc Cận Ngôn ngồi xuống ghế.
Đây là lần đầu tiên cô cởi cúc áo của anh nên khó tránh khỏi ngượng ngùng. Một cúc, hai cúc, ba cúc…Bộ ngực đàn ông dần lộ ra ngoài. Còn ánh mắt sáng rực của anh từ đầu đến cuối không rời khỏi cô.
Cởi xong áo ngủ, không biết có phải là ảo giác của Giản Dao, không khí trong nhà tắm phảng phất tỏa ra hơi nóng đặc biệt của người đàn ông.
Khi ngẩng đầu, Giản Dao liền bắt gặp nụ cười nhàn nhạt vui vẻ trên gương mặt Bạc Cận Ngôn.
“Anh cười gì thế?” Cô nghiêm giọng.
“Anh đang hưởng thụ.”
Được thôi… Giản Dao nghĩ thầm, trong lúc đụng chạm thân thể, tốt nhất cô và anh không nên nói chuyện.
Cứ để anh âm thầm hớn hở là được. Mở miệng nói chuyện chỉ khiến cô xấu hổ chết thôi.
Tuy nhiên, Giản Dao có thể kiểm soát ý muốn của Bạc Cận Ngôn hay sao? Khi cô cởi quần dài trên người anh, đỏ mặt khi thấy đôi chân rắn chắn của anh và cầm vòi hoa sen, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu hỏi cô: “Tại sao em không cởi hết?”
Ngữ khí của anh cứ như đây là lẽ dĩ nhiên, đôi mắt đen của anh sáng rực.
Giản Dao đờ người mất N giây.
Vòi hoa sen đã bị Giản Dao mở ra. Nước nóng chảy xuống nền nhà, làn hơi nước mỏng bốc lên.
“Không cần cởi hết.” Giản Dao nói nhỏ.
“Tất nhiên cần.” Bạc Cận Ngôn cất giọng nhàn nhạt: “Ngày nào anh cũng rửa chỗ đó.”
Mặt Giản Dao nóng ran chưa từng thấy.
“Anh có thể dạy em cách rửa.” Anh tiếp tục cất giọng từ tốn.
Giản Dao tiếp tục đỏ mặt như quả cà chua chín.
“Không cần anh dạy.” Cô nhấc một cánh tay của Bạc Cận Ngôn, bắt đầu xả nước. Cô nói mà không nhìn vào mắt anh: “Em cần làm thế nào thì làm, bằng không anh tự mình cầm vòi hoa sen tắm đi.”
Bạc Cận Ngôn im lặng mấy giây.
“Ok.” Anh cất giọng trầm thấp, ngữ khí có chút bất mãn.
Giản Dao mím môi, cầm bánh xà phòng thơm ở bên cạnh, xoa lên cánh tay Bạc Cận Ngôn. Kết quả anh lại mở miệng: “Vậy em định tắm thế nào? Anh không thích nước quá nóng.”
Giản Dao: “Anh im miệng ngay cho em!”
Sau khi rửa xong phần thắt lưng và chân tay của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao đưa vòi hoa sen cho anh: “Em ra ngoài đây, còn lại anh tự làm đi.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái với thâm ý sâu xa: “Được, nhưng em phải giúp anh cởi quần lót.” Anh mỉm cười: “Anh không thể cúi người.”
Đúng là một lý do đầy sức thuyết phục.
Giản Dao cảm thấy đầu óc cô bị hơi nước bốc đầy nhà tắm làm cho khô nóng và chếnh choáng.
Ánh đèn điện vẫn sáng như cũ. Bạc Cận Ngôn ngồi trên ghế, thân hình cao lớn của anh như pho tượng điêu khắc. Gương mặt tuấn tú ửng đỏ, đôi mắt đen thâm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt.
Giản Dao vô cùng xấu hổ. Mặc dù cố gắng không để ý nhưng nơi nào đó vẫn lọt vào mắt cô. Đầu ngón tay không tránh khỏi sự tiếp xúc, khiến tim cô đập thình thịch.
Cuối cùng cũng cởi xong, Giản Dao lại một lần nữa nhét vòi hoa sen vào tay Bạc Cận Ngôn: “Tắm xong rồi gọi em.” Cô lập tức đi quay người đi ra ngoài. Nhưng vẫn chưa ra cửa, Giản Dao nghe thấy giọng nói từ tốn của anh: “Giản Dao!”
“Sao thế?” Cô quay đầu sang một bên, khóe mắt liếc Bạc Cận Ngôn.
“Dù em giả bộ không nhìn thấy, cũng không thể phủ nhận một sự thật.” Giọng anh hơi khàn khàn: “Nó vì em mới cứng như vậy.”
***
Giản Dao quay về phòng khách, cô không nhịn được giơ tay sờ gương mặt nóng ran của mình.
Tuy đêm hôm đó suýt nữa cô và anh đi tới bước cuối cùng nhưng dù sao cũng trong bóng tối. Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ phận kín của đàn ông. Quả nhiên đúng với câu “mắt thấy mới là thực”.
Bây giờ đã có ấn tượng trực quan rõ ràng, Giản Dao cảm thấy một buổi đêm nào đó trong tương lai… hết sức nguy hiểm.
Đang chìm trong suy nghĩ vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, Giản Dao đột nhiên nghe thấy giọng nói bình thản của Bạc Cận Ngôn vọng ra ngoài: “Anh xong rồi.”
“Ờ.” Giản Dao đi chầm chậm về phía nhà tắm.
Ôi trời, lại phải nhìn trực diện một lần.
***
Kỳ nghỉ dưỡng thương vốn nhàn rỗi, bởi vì một số việc không thể tiến hành nên càng dài đằng đẵng và vô vị.
Bạc Cận Ngôn tỏ thái độ bực dọc một cách rõ ràng. Ngoài Giản Dao, dường như nhìn thứ gì anh cũng không thuận mắt.
Buổi tối ngày thứ năm ở nhà dưỡng thương, Giản Dao cầm laptop xem phim Mỹ, Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh cô. Hiện tại anh đã đỡ hơn mấy ngày trước nên có thể giơ tay ôm cô.
Sau khi anh lải nhải phê bình diễn viên này rất xấu trai, lại chê bai nội dung phim tồn tại nhiều sơ hở về mặt logic, Giản Dao cuối cùng không nhịn nổi, quay đầu trừng mắt với anh: “Sao anh khó chịu thế?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Anh ghét việc dưỡng thương.”
“Lần trước anh bị thương còn nặng hơn, phải nghỉ ngơi điều trị mất một năm. Chẳng phải anh cũng vượt qua hay sao?”
Bạc Cận Ngôn liếc cô: “Không giống nhau.”
“Tại sao?”
“Lúc đó không có em thử thách dục vọng của anh.”
Giản Dao hết nói nổi.
***
Buổi tối muộn, tâm trạng của Bạc Cận Ngôn mới vui vẻ hơn một chút: “Đến giờ đi tắm rồi.”
Bây giờ đã là trung tuần tháng chín, thời tiết tương đối mát mẻ. Giản Dao đưa mắt ra màn đêm bên ngoài cửa sổ: “Hôm nay nhiệt độ hạ thấp nên hơi lạnh, anh vẫn muốn tắm sao?”
Bạc Cận Ngôn: “Em định cướp mất thú vui duy nhất trong một ngày của anh à?”
Giản Dao im lặng vài giây, mỉm cười: “Được, vậy anh cứ tắm đi.”
Vào nhà tắm, Bạc Cận Ngôn lại ngồi xuống ghế, chờ đợi sự chăm sóc “sát sườn” của Giản Dao. Ai ngờ cô bỏ vòi hoa sen vào lòng anh: “Tắm xong nhớ đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn Giản Dao nhưng cô đã đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Hôm nay em nhìn thấy anh giơ tay lấy hộp tài liệu trên giá sách.”
Bạc tiên sinh, anh đã có thể tự phục vụ được rồi đấy.
Giản Dao về phòng. Nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà tắm, cô không nhịn được cười.
Tuy nhiên Giản Dao quên một điều, bị cướp mất thú vui duy nhất trong ngày, Bạc Cận Ngôn sao có thể để yên?
Nửa đêm cô đang ngủ say trong chăn, bỗng dưng mơ màng cảm thấy một mùi hương quen thuộc. Sau đó thân thể nhẹ bẫng, Giản Dao giật mình, lập tức mở mắt. Cô đã bị Bạc Cận Ngôn bế khỏi giường.
“Anh làm gì vậy?” Giản Dao lên tiếng hỏi.
Bạc Cận Ngôn dùng hành động để trả lời Giản Dao. Anh bế cô đến chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, sau đó nằm xuống cạnh cô.
Bây giờ Giản Dao mới nhận ra một sự thực, anh đã có thể bế cô.
Dù Bạc Cận Ngôn chỉ nằm yên dùng ngón tay nghịch lọn tóc của cô nhưng Giản Dao vẫn cảm thấy không khí trong phòng phảng phất trở nên mờ ám ngay tức thì.
Quan trọng là anh vẫn bật đèn ngủ, đủ để hai người nhìn rõ đối phương.
“Ôm anh đi.” Bạc Cận Ngôn điềm nhiên mở miệng.
Giản Dao xoay người nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay anh, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh. Trên thực tế, cô rất thích tư thế này, bởi nó không mang một chút dục vọng, chỉ khiến con người yên lòng. Tuy nhiên hôm nay cô ít nhiều có cảm giác nơm nớp bất an.
Nhưng Giản Dao không ngờ, Bạc Cận Ngôn vẫn nằm bất động, anh khép mi mắt, vẻ mặt rất bình thản.
Anh bế cô qua đây chỉ để đi ngủ.
Mặc dù đã tìm ra thú vui mới nhưng trong lòng vẫn rất bứt rứt, vì thế đợi Giản Dao chìm vào giấc nồng, Bạc Cận Ngôn lại mở mắt nhìn cô.
Wow… Vừa rồi hình như cô mong chờ anh làm điều gì đó?
Nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lần đầu tiên của anh đương nhiên phải ở trạng thái tốt nhất.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, có người đến tận nhà tìm, khiến kỳ nghỉ dưỡng thương của Bạc Cận Ngôn không còn tẻ nhạt vô vị kể từ lúc đó.
Đại khái do Bạc Cận Ngôn liên tục phá mấy vụ án trong lời gian ngắn, bao gồm cả án giết người hàng loạn nên danh tiếng của anh lan truyền trong ngành công an.
Hôm nay đến tìm anh là một người cảnh sát nhiều tuổi ở thành phố cấp hai thuộc tỉnh miền nam nào đó. Người đàn ông có tướng mạo dạn dày sương gió.
Giản Dao hồ nghi mời người cảnh sát vào nhà. Khi đi ra khỏi phòng ngủ, thái độ của Bạc Cận Ngôn không tốt lắm: “Nhà tôi biến thành nơi tiếp khách từ lúc nào vậy?”
Giản Dao nở nụ cười áy náy với người cảnh sát. Ông ta trịnh trọng rút một tập tài liệu từ túi xách, đưa cho Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư Bạc, mời cậu xem giúp tôi tài liệu này.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ngẩn người mất mấy giây. Sau đó Bạc Cận Ngôn nhận tập ảnh hiện trường máu me từ tay người cảnh sát.
Người cảnh sát nhanh chóng giải thích sự việc. Đây là vụ án giết người hàng loạt xảy ra từ mười bảy mười tám năm trước. Có tất cả năm nạn nhân, bởi vì thủ pháp của hung thủ như nhau, hơn nữa ở mấy hiện trường đều phát hiện ra DNA không giống nạn nhân. Do đó cảnh sát lập án điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, trong khi sắp hết thời gian tố tụng hình sự.
Người cảnh sát nghe tin Bạc Cận Ngôn và đội hình sự của thành phố B chỉ trong nửa ngày đã phá hai vụ án “diệt môn” nên vội đến đây tìm Bạc Cận Ngôn với tâm trạng ăn may.
“Hiện trường vụ án năm đó đã bị dỡ bỏ gần hết. Thi thể nạn nhân đã chôn cất quá lâu.” Người cảnh sát nói: “Chỉ có những tấm ảnh hiện trường và lời khai. Tôi đã theo vụ án này nhiều năm, bây giờ sắp về hưu nhưng vẫn không có kết quả. Tôi thật sự không cam lòng.”
Giản Dao lật giở tài liệu: năm nạn nhân đều là công nhân viên độc thân của năm nhà máy khác nhau, có độ tuổi từ 20 đến 25, dung nhan thanh tú hoặc xinh đẹp, thân hình mảnh mai. Bọn họ đều gặp nạn vào lúc nửa đêm khi đang ngủ ở nhà mình. Không có dấu vết bị cưỡng hiếp, thi thể bị đánh đập tàn nhẫn. Thời gian xảy ra năm vụ án kéo dài trong hai năm. Theo lời khai của những người xung quanh nạn nhân, bọn họ đều là phần tử tích cực của nhà máy, rất được các đồng nghiệp yêu quý.
Tâm trạng của Giản Dao trở nên nặng nề. Vụ án từ mười mấy năm trước, hơn nữa còn không có chứng cứ xác thực, liệu Bạc Cận Ngôn có thể giúp đỡ?
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm: “Tôi cho ông mấy gợi ý”
Thứ nhất: Hung thủ năm đó tầm 30 đến 35 tuổi.
Thứ hai: Nghề nghiệp của hắn là công việc phục vụ xã hội hóa như nhân viên đưa thư, tài xế, thợ điện thậm chí là cảnh sát. Khu vực phục vụ có lẽ gần mấy nhà máy đó. Ông có thể điều tra danh sách công nhân viên năm đó, xem khoảng thời gian này khu vực phục vụ của bọn họ có trùng hợp với nơi nạn nhân sinh sống và làm việc. Nếu không ít nhất cũng ở gần.
Thứ ba, hắn từng bám theo nạn nhân. Hơn nữa có khả năng trong thực tế cuộc sống, hắn bằng cách nào đó tiếp xúc nạn nhân ở cự ly gần, ví dụ tham gia buổi tụ họp của thanh nhiên, ví dụ trực tiếp theo đuổi nạn nhân với tư cách người ái mộ. Đây cũng là điều ông tự tìm ra.
Thứ tư, hung thủ chắc không nổi bật, chẳng đẹp trai, cũng không quá xấu xí, bình thường trầm mặc kiệm lời. Nhưng nhiều lúc dễ nổi nóng, tâm trạng thất thường.
Thứ năm, từ hình ảnh nạn nhân bị bạo hành, có thể thấy hung thủ rất căm hận phụ nữ. Tuy không xảy ra quan hệ tình dục, nhưng tôi tin chắc, bản chất phạm tội của hắn liên quan đến tình dục. Hắn thiếu sự quan tâm của bố mẹ, đặc biệt là người bố.
Cuối cùng, kẻ giết người hàng loạt biến thái đến mức độ này sẽ không thể đè nén nhu cầu trong nội tâm, cho đến khi hắn không có cách nào tiếp tục giết người. Về việc hai năm sau hắn đột nhiên không gây án, nhiều khả năng hắn bị ngồi tù vì nguyên nhân khác, mắc bệnh nặng hay đi nơi khác gây án, thậm chí thay đổi thủ pháp phạm tội. Dựa vào tình hình không có thông tin rõ ràng khác, tôi cho rằng chỉ cần hung thủ vẫn còn sống, hắn nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc về năm nạn nhân này. Hiện tại hắn ngoài năm mươi tuổi, rất có khả năng vẫn giữ liên hệ với năm nạn nhân bằng phương thức nào đó, như vậy hắn mới không ngừng hồi tưởng quá khứ. Hắn có thể sống ở gần nghĩa trang, hoặc đi tảo mộ theo định kỳ. Hung thủ cũng có khả năng quay lại hiện trường gây án. Tuy ông nói hiện trường đã bị dỡ bỏ nhưng chỉ cần ở nơi đó, đầu óc hắn sẽ hiện lên hình ảnh năm xưa.”
***
Người cảnh sát ra về ngay trong buổi tối. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng không thể chắc chắn ông ta liệu có bắt được hung thủ sau bao nhiêu năm như vậy. Những ngày tiếp theo, liên tục xuất hiện nhiều cảnh sát địa phương mang hồ sơ vụ án cũ đến tìm Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn đều đưa ra suy đoán cơ bản cho bọn họ.
Thỉnh thoảng, Giản Dao lại ân cần hỏi anh: “Anh có mệt không?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Em chỉ làm mỗi việc vận động đầu óc liệu có mệt không?”
Kết quả năm ngày sau, người cảnh sát nhiều tuổi gọi điện thông báo, ông ta đã tìm ra đối tượng tình nghi. Đó là người đàn ông 52 tuổi, hiện mở một quán nhỏ cách nghĩa trang mấy cây số. Năm đó đối tượng tình nghi là nhân viên công ty điện lực, bố mẹ ly dị… Người cảnh sát đã giám định DNA của hắn, trùng khớp với dữ liệu ở hiện trường vụ án.
Nghe thông tin này, Giản Dao vô cùng phấn chấn, Bạc Cận Ngôn cũng để lộ nụ cười nhàn nhạt. Về việc các nơi đến tận nhà xin ý kiến về những vụ án cũ chưa phá, hai người tận tâm tận lực phối hợp. Chính vì vậy, họ còn bận rộn hơn đi làm ở Cục cảnh sát.
Trong đầu Giản Dao vốn không có tạp niệm. Cô làm việc quên cả ngày tháng. Kỳ nghỉ quốc khánh đến lúc nào không hay. Thời gian Bạc Cận Ngôn ở nhà dưỡng thương cũng hơn nửa tháng.
(Quốc khánh Trung Quốc vào ngày 1.10, thông thường được nghỉ một tuần. Có năm trùng với Tết Trung thu được nghỉ tám ngày)