• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69


“Ngồi cho vững!” Âu Dương Lâm quát lên một tiếng, xe đã phóng đi như tên bắn, xông thẳng ra ngoài.


Mọi người lắc lư một cái, vội vàng nắm chặt tay vịn an toàn. Eo Giản Dao bị Bạc Cận Ngôn túm chặt bằng một tay ôm vào lòng. Bởi vì xe chạy quá nhanh, bên tai truyền đến những âm thanh chói tai kéo dài, cảnh vật ngoài cửa sổ giống như hai vệt sáng chạy lùi về phía sau. Mặt Giản Dao dán chặt vào áo vest của Bạc Cận Ngôn, chất liệu vải mát lạnh nhưng dường như lại truyền đến một sức mạnh rất vững chãi.


Phía trước, ở một ngã ba trên đường quốc lộ, chiếc xe thể thao màu đen chợt lóe lên rồi biến mất. Mấy chiếc xe cảnh sát, đồng thời xông ra từ hai con đường khác, tụ họp với xe của bọn họ, cùng nhau truy đuổi theo chiếc xe thể thao kia.<>


“Hỏng rồi!” Viên cảnh sát đi cùng đột nhiên thấp giọng la: “Phía trước chính là chợ đêm Tây Cống.”


Tim mọi người đều run lên, chỉ thấy kiến trúc nhà cửa trên đường phía trước càng lúc càng nhiều, người đi trên đường cũng càng lúc càng đông. Dưới ánh đèn đủ sắc cầu vồng, chiếc xe thể thao nháy mắt hòa vào dòng người và xe.<>


Rõ ràng địa điểm ẩn náu và lộ trình đào thoát của hắn đã sớm được thiết kế sẵn.


“Lối ra của mười lăm con đường trong phạm vi ba kilômét gần đây đã thông báo cho tổng bộ thiết kế chướng ngại vật.”An Nham đột nhiên lên tiếng, nói nhanh kinh người. Dưới tình trạng xe chạy với tốc độ ánh sáng như vậy, anh ta còn có thể ôm cái laptop, cả người lắc lư dao động, nhưng mười ngón tay vẫn linh hoạt lướt nhanh như cũ.


“Vô dụng thôi, hắn sẽ bỏ xe.” Bạc Cận Ngôn lạnh giọng nói: “Bảo người của các anh lập tức phong tỏa lối vào chợ đêm.”


Âu Dương Lâm gật đầu. Tuyệt đối không thể để hắn tiến vào chợ đêm, ở trong đó người đi như nước chảy sẽ triệt để che lấp hết tung tích của hắn.


Lúc này bọn họ cũng bắt đầu tiến vào đoạn đường khá sầm uất, xe không thể không giảm tốc độ, Âu Dương Lâm lấy ra một máy bộ đàm: “Lập tức điều một nhóm người qua đây, canh giữ ở lối vào phía đông của chợ đêm Tây Cống…”


“Sếp!” Viên thanh tra đầu bên kia cắt ngang câu nói của anh ta: “Tình huống khẩn cấp! Chúng tôi đang ở chỗ lối vào! Có bom!”


Mọi người đều im lặng, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ở phía cuối đường thông hành trong chợ đêm phía trước, một làn sóng người đột nhiên ào ra, kêu la kinh hoảng, chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau… Cả con đường nháy mắt bị lấp kín, các xe cảnh sát và những thanh tra ở trên đường đều bị dòng người bao phủ.


Không kịp rồi, hắn đã tạo ra hỗn loạn.


Tất cả mọi người đều đẩy cửa xuống xe, nhìn ngược về hướng của dòng người. Âu Dương Lâm quát hỏi: “Chuyện gì vậy? Báo cho tổ gỡ bom chưa?”


Đầu bên kia trả lời: “Có một người đàn ông, trên người gắn đầy bom, nằm chính giữa đường. Tổ gỡ bom vẫn luôn đợi lệnh, dự kiến khoảng năm phút nữa sẽ đến. Chúng tôi đang sơ tán những người đi đường và các hộ dân ở gần đây.”


Lòng Giản Dao trùng xuống. Kết cuộc đã định, hắn chắc chắn đã đào thoát ngay trước mắt bọn họ.


Cả đoàn người theo sát Âu Dương Lâm, xuyên qua đám người, đi đến gần địa điểm có bom. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nắm chặt tay nhau, không ai lên tiếng. Giản Dao nhìn sườn mặt của anh, chỉ thấy ánh mắt anh lạnh lùng, đang quét nhanh qua đám người.


Anh đang tìm kiếm hắn!


Giản Dao tự tin hẳn lên, cũng quay đầu nhìn, im lặng quan sát mỗi một người.


“Vừa mới nhận được tin tức.” Giọng An Nham vang lên bên cạnh: “Gia đình đó đã được cứu ra từ tầng hầm của ngôi biệt thự, mức độ bị thương khác nhau, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”


Lòng Giản Dao nhẹ nhõm, quá tốt rồi!


Cô đột nhiên lại giật mình.


Nếu như gia đình đó đều được cứu ra, vậy thì người hiện giờ đang bị hắn biến thành quả bom là ai?


Lòng bàn tay Giản Dao không hiểu sao lại ướt đẫm mồ hôi. Cô cùng với nhóm người Bạc Cận Ngôn cũng không dừng bước chân, ánh mắt vẫn hướng về phía trước. Lúc này dòng người tháo chạy như núi lở đã thưa thớt hơn nhiều, con đường trước mặt đã bắt đầu rộng mở trở lại. Chỉ thấy mấy chiếc đèn xe cảnh sát chớp sáng, dừng phía sau con đường phong tỏa, nhưng rốt cuộc người đang nằm trên mặt đất là ai, lại không nhìn rõ.


Lúc này Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô một cái. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, ánh mắt anh tối đen mát lạnh.


Người đàn ông nằm trên mặt đất không động đậy.


Thân hình cao lớn, người đầy vết thương. Anh ta chỉ mặt một cái áo trong không thấy rõ màu sắc ban đầu, cùng với một cái quần dài bị rách loang lổ. Đầu tóc cũng hơi dài, che mất hơn nửa khuôn mặt.


“Là anh ta sao?” Bạc Cận Ngôn hỏi.


Cổ họng Giản Dao nghẹn lại, đáp: “Quá xa, không nhìn rõ mặt. Nhưng hình dáng… rất giống.”


Là anh ấy, nhất định là anh ấy. Có một giọng nói vang lên trong lòng.


Lúc này viên cảnh sát ở bên cạnh cuối cùng cũng đưa đến một cái ống nhòm, Giản Dao giựt lấy từ tay anh ta, ngước mắt nhìn sang.


Hình ảnh nháy mắt được kéo đến gần mắt. Phóng lớn lên, hình ảnh người đàn ông mình đầy vết thương lại càng lộ vẻ dữ tợn. Làn da màu lúa mạch, đường cong cơ bắp mềm dẻo, cằm nhỏ gọn cho thấy đã gầy đi rất nhiều, nhưng gương mặt anh tuấn vẫn vô cùng quen thuộc…


Giản Dao vươn tay che miệng, nước mắt nhất thời trào ra.


“Anh ta vẫn còn hô hấp.” Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói.


Giản Dao nháy mắt nghẹn lời, nắm chặt lấy tay anh.


Lúc này tổ gỡ bom đã đến nơi, hai vị chuyên gia mặc áo phòng hộ thật dày, đội một cái mũ sắt, áp sát Lý Huân Nhiên. Còn những cảnh sát xung quanh đều đứng phía sau xe, nín thở chăm chú quan sát.


Cuối cùng, bọn họ cũng đã đến bên cạnh Lý Huân Nhiên, từ từ ngồi xổm xuống. Hai người cẩn thận kiểm tra kỹ một lượt, ngẩng đầu nhìn nhau một cái, lại nhanh chóng lui về giới tuyến của cảnh sát.


Trái tim Giản Dao phút chốc co rút lại.


Bọn họ gỡ nón sắt ra, một người trong đó lắc đầu nói với Âu Dương Lâm: “Gỡ không được. Loại bom này kết cấu rất phức tạp, bất cứ sự tiếp xúc vô ý nào cũng sẽ dẫn đến phát nổ. Chúng tôi cần ít nhất một tiếng đồng hồ. Nhưng máy đếm thời gian chỉ còn năm phút. Trừ khi người gắn bom điều khiển dừng máy đếm thời gian, nếu không người này chắc chắn chết không thể nghi ngờ.”





Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rõ ràng chỉ một phút trầm mặc ngắn ngủi, nhưng lại giống như đã trải qua mấy vòng luân hồi.


Đau khổ cùng cực bao trùm lên trái tim Giản Dao, cô ngây ngốc nhìn hình dáng cơ thể của Lý Huân Nhiên, sắc mặt trắng như tờ giấy.


“Xin lỗi, không cứu được anh ấy.” Âu Dương Lâm đã biết được thân phận của anh, thấp giọng nói với cô và Bạc Cận Ngôn.


“An Nham, hỏi những người trong gia đình đó số điện thoại của hắn.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên cạnh.


Giản Dao và những người khác đồng loạt quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên nhìn về phía trước, lấy một chiếc di động từ trong người ra.


Anh, muốn nói chuyện với hắn.


Tim Giản Dao triệt để nhảy lên tới cổ họng, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, ngẩn ngơ không lên tiếng. Lúc này An Nham nhanh chóng báo một con số, ngón tay dài của Bạc Cận Ngôn dao động trên bàn phím di động, cuối cùng nhấn nút gọi, quay đầu nhìn về phía cô.


Bóng đêm yên tĩnh, đèn cảnh sát lấp loáng, ánh mắt mọi người sáng quắc.


Vào giờ phút quan trọng như vậy, nhưng trong mắt anh vẫn tự phụ thản nhiên như nước không thay đổi.


Lúc này An Nham tiến lên phía trước, lấy một cái đầu nối cực nhỏ gắn vào di động của anh. Sau đó lập tức quay về bên cạnh xe, mở máy nghe lén ra, đám người Giản Dao đều đội headphone lên.


“Tút… tút… tút.” Thật sự có thể liên lạc được. An Nham lập tức gõ bàn phím, bắt đầu truy tìm vị trí của hắn. Mà Âu Dương Lâm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ra hiệu với mọi người. Còn bốn phút nữa, bom sẽ phát nổ.


Tất cả mọi người không dám thở mạnh, toàn bộ nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn. Mà anh đứng trước đám người, dáng vẻ cao ngất như một thân cây trong trẻo nhưng lạnh lùng.


Sau năm sáu tiếng chuông, một tiếng ‘cạch’ vang lên, đầu dây bên kia thấp thoáng âm thanh nền ồn ào.


Hắn nhận điện rồi!


Đôi mắt hẹp dài của Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu, ánh mắt xuyên qua con đường dài vắng vẻ trước mặt, ngay chỗ rẽ mấy con đường giao nhau ở phía trước, dừng lại trên đám người vẫn đang náo động như cũ.


“Hi.”


Đầu bên kia yên lặng trong khoảnh khắc. Ngay sau đó một giọng nam trong trẻo hàm chứa ý cười truyền đến: “Hi.”


Giọng nói vô cùng êm tai, nhưng lại giống như một bàn tay vô hình, khẽ bấu chặt trái tim của tất cả mọi người.


Duy nhất chỉ có Bạc Cận Ngôn vẫn lóe lên một ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt đen dài.


“Chạy thoát rồi sao?”


Giống như đang hỏi thăm một người bạn cũ rất quen thuộc.


Người đàn ông ở đầu bên kia cười một tiếng: “Ha… sắp rồi.”


Mặt mọi người khẽ biến sắc, Âu Dương Lâm liếc nhìn đồng hồ: Ba phút ba mươi giây. Anh ta nhìn về phía An Nham, nhưng An Nham chỉ nhìn chằm chằm màn hình, hai đầu chân mày nhíu lại, rõ ràng việc truy tìm tín hiệu gặp phải khó khăn.


“Tao lấy một món đồ tương tự, trao đổi với mày lấy Lý Huân Nhiên.” Bạc Cận Ngôn thong thả nói, giọng điệu lưu loát thản nhiên giống như đang nói chuyện về thời tiết.


Mọi người trầm mặc lắng nghe, lòng Giản Dao lại nhói lên.


Anh muốn dùng gì để trao đổi?


Đầu bên kia điện thoại, âm thanh nền vang lên ồn ào hơn một chút. Người đàn ông ‘ồ’ lên một tiếng, dường như rất có hứng thú trả lời: “Nói nghe thử xem.”


Lấy Lý Huân Nhiên làm trung tâm, trong phạm vi mấy mét xung quanh con đường, nhóm cảnh sát gần như lặng ngắt như tờ, chờ đợi cảnh máu thịt bay tứ tung, hoặc là sẽ có kỳ tích thay đổi thế cục.


Mà ở con đường cách đó mấy trăm mét, đám đông hỗn loạn, vẫn đang tản đi rất nhanh, từng lớp xông vào đám cảnh sát đang chặn ở trên đường. Kiểu ngăn chặn này gần như là phí công, nhóm cảnh sát chỉ có thể cầm lấy bức phác họa chân dung vừa mới lấy được khẩn cấp từ gia đình kia, ánh mắt lướt nhanh kiểm tra trong làn sóng người.


Rất nhiều người đang gọi điện thoại, nói với bạn bè người thân về vụ náo động này. Một người đàn ông cao ráo, mặc một cái áo khoác dài màu đen, bước ra từ trong một con hẻm nhỏ, trong tay cầm điện thoại.


Hắn quan sát mấy cảnh sát ở đứng đầu đường trước mắt, khẽ mỉm cười, rồi lại lui trở về hẻm, nói với điện thoại: “Chờ đã. Tao có một cuộc gọi đến khác.”


Không có ai chú ý đến hắn, hắn lấy một mảnh khăn ướt từ trong túi ra, cẩn thận tỉ mỉ lau mặt, lại kéo xuống đôi chân mày rậm, râu ria và miếng đệm hóa trang trên sống mũi. Gương mặt anh tuấn vốn là màu đồng trong thoáng chốc trở nên trắng trẻo tuấn tú nghiêm nghị.


Hắn nhét mọi thứ vào trong túi, lấy di động ra lần nữa, bước nhanh về phía trạm gác của cảnh sát, đồng thời nói với đầu bên kia: “Xin lỗi, mày có thể tiếp tục rồi.”


Ánh mắt hắn không thèm liếc đến đám người bên cạnh bước thẳng ra ngoài. Một viên cảnh sát lướt sát qua bên cạnh hắn, nhìn thấy gương mặt thanh tú ôn hòa, lại nhìn về bức hình trên tay, ánh mắt liền vội vàng lướt qua người hắn.


Âu Dương Lâm dùng tay ra hiệu ý bảo: Còn hai phút năm mươi giây.


Bạc Cận Ngôn quét mắt qua anh ta, thản nhiên mở miệng: “Ngày mai, tất cả truyền thông báo chí lớn nhất Hồng Kông, đều sẽ đưa tin về thân phận của tên sát thủ biến thái nhà văn Mai Quân Viễn.”


Hắn thấp giọng cười: “Không tệ.”


Bạc Cận Ngôn lại nói: “Người Hồng Kông rất hiếu kỳ, mày sẽ trở thành một đề tài nóng hổi cho bọn họ. Tất cả mọi người đều sẽ xem tiểu thuyết của mày, bọn họ sẽ nhìn thấy tài hoa của mày, tư tưởng của mày, bọn họ sẽ tự mình phán đoán về mày, mà không phải giống như trước kia, bị cái gọi là nhà bình luận, giám khảo cuộc thi đánh giá sai. Chúc mừng mày. Tao nghĩ, đây cũng là một trong những mục đích của mày.”


Tất cả mọi người nghe đều thấy kỳ quái, không biết Bạc Cận Ngôn đang có âm mưu gì. Lòng Giản Dao cũng từng chút một trở nên khẩn trương.


Nhưng chỉ có hắn ở đầu bên kia, cũng nhàn nhã lạnh nhạt giống như Bạc Cận Ngôn, cười nhạo một tiếng nói: “Mày đang lấy lòng tao sao?”


Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Không, tao đang uy hiếp mày.”


Mọi người đều sững sờ, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Trò chơi của chúng ta rất công bằng, tao sẽ không nhúng tay vào việc truyền thông truy đuổi tâng bốc mày. Nhưng nếu như Lý Huân Nhiên bị nổ bom chết trước mặt tao, vậy thì tao không thể không thay đổi một vài quy tắc trò chơi.<>


Tao nghĩ giới truyền thông nhất định sẽ rất muốn nghe việc phác họa chân dung tội phạm của chuyên gia tâm lý tội phạm phụ trách vụ án này, nghe về những bí mật không ai biết, đặc biệt là những bí mật chôn sâu dưới những tin tức chính thức.”


Hắn ở đầu bên kia, rốt cuộc trầm mặc một lúc. Chỉ có tiếng hít thở trầm trầm truyền tới, bình tĩnh, lại sâu không lường được.


Bạc Cận Ngôn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục nói lưu loát như mây trôi nước chảy: “Ví dụ như mẹ mày đã bỏ rơi mày từ thời thơ ấu. Sau khi mày lớn lên, đã dâm loạn rồi giết luôn bà ta. Đương nhiên, rất trùng hợp là, trong thời kỳ thanh thiếu niên, mày cũng từng bảo trì quan hệ loạn luân trong suốt một thời gian dài với một người phụ nữ thành niên khác trong gia đình;


Tao sẽ không ngại nói cho bọn họ biết, mày đã cùng rất nhiều đối tượng khác biệt về tuổi tác, màu da, giới tính, hơn nữa còn là rất nhiều chủng loại động vật, phát sinh quan hệ tình dục. Đây có lẽ có chút vượt quá khả năng tiếp nhận của bọn họ.<>


Nhưng mà khiến bọn họ thất vọng nhất, chắc là việc mày bị học viện văn học đuổi học. Một thiên tài biến thái được giới truyền thông ca tụng, thì ra ngay cả đại học còn chưa học xong… Mày nói xem nếu như những thứ này được công khai, thì bút danh Mai Quân Viễn, sẽ đại biểu cho cái gì?


Ờ, tao nghĩ mày và tao đều hiểu, người Hoa tuy rằng rất hiếu kỳ, nhưng thứ không thể chấp nhận nhất lại chính là tổn hại luân lý đạo đức. Mày sẽ không thể trở thành truyền kỳ, mà chỉ là rác rưởi. Mọi người khi nhắc đến ‘Mai Quân Viễn’ đều sẽ nghĩ đến hạ lưu và thối nát. Không có ai nghiêm túc thưởng thức những văn chương hay tư tưởng của mày, trong đầu bọn họ, chỉ cảm thấy hưng phấn bởi những việc xấu xa của mày.


Bất luận là lần tiếp theo, tao với mày tranh đấu với nhau như thế nào đi chăng nữa, thì cái tên ‘Mai Quân Viễn’ đều sẽ có kết cục như thế này, đều trở thành một đề tài buồn cười rẻ tiền nhất của những người bình thường nhất.”


Tất cả mọi người đều ngẩn người. Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn lại vẫn thản nhiên như thường.


Âu Dương Lâm trầm mặc, ra dấu tay: Sáu mươi giây.


Hắn ở đầu bên kia, cuối cùng cũng lên tiếng, ý cười mang theo mấy phần lạnh lùng: “Uy hiếp thật ấu trĩ làm sao.”


Lòng mọi người khẽ kinh sợ, nhưng Bạc Cận Ngôn lại cắt ngang lời của hắn: “Vậy sao? Chúng ta hãy cá cược một lần thử xem?”


Anh đột nhiên giơ tay nhấc tuyến phong tỏa, vượt lên khỏi đám người và xe, sải bước dài đi về phía Lý Huân Nhiên đang cách xa ngoài mấy chục mét kia.


Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngẩn người, Giản Dao là người đầu tiên xông ra, kéo tay anh, cất tiếng la thất thanh: “Cận Ngôn!”


Bạc Cận Ngôn lườm cô một cái, ánh mắt sáng ngời sắc bén: “Không sao đâu, em quay về đi.” Sau đó anh nhìn về phía Âu Dương Lâm: “Mang cô ấy lùi ra sau.”


Âu Dương Lâm cũng ngây người, kéo Giản Dao ra phía sau lưng trước, để cảnh sát bảo vệ, đồng thời tiến nhanh về phía trước, nhìn Bạc Cận Ngôn chằm chằm, đè thấp giọng nói: “Không thể đi qua đó! Phạm vi ảnh hưởng của bom rất rộng!”


Bạc Cận Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu anh lui ra sau. Âu Dương Lâm yên lặng trong thoáng chốc, cắn chặt răng, lùi trở về, quát lên một tiếng: “Tổ gỡ bom!”


Hai người tổ gỡ bom nhanh chóng xông ra, trùm đồ bảo hộ và nón sắt lên người Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái: “Tránh ra!” Rồi một mình rảo bước nhanh đến bên cạnh Lý Huân Nhiên.


Giản Dao bị mấy người thanh tra cao lớn ngăn cản, cả người cô đều mơ hồ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở nóng bỏng dồn dập của mình, còn có tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực: Bình bịch bình bịch…


Cận Ngôn, sao anh lại…


Đồng hồ bấm giây của Âu Dương Lâm còn đang tính giờ như bay, hốc mắt cô chua xót, vừa không dám nhìn nhưng lại không thể không nhìn.


Cô biết anh muốn làm gì, cô biết anh làm như vậy nhất định sẽ thắng.


Nhưng mà nhìn thấy anh đi về phía quả bom, lòng cô dường như cũng muốn nổ tung theo quả bom ấy.


Trong máy nghe lén, cuối cùng lại vang lên tiếng nói của hắn lần nữa: “Không phải mày muốn chết chung với thằng cảnh sát này đấy chứ?”


Giản Dao nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Bạc Cận Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Huân Nhiên, đặt di động lên quả bom trên ngực anh ta.


‘Tích… tích… tích’, âm thanh của thiết bị hẹn giờ trên quả bom truyền đến, bọn họ đều nghe thấy, hắn cũng nghe thấy.


Sau đó liền nghe thấy Bạc Cận Ngôn cười khẽ một tiếng nói: “No, tao đang ở bên quả bom, nhưng tao sẽ không chết. Bởi vì tao rất chắc chắn, mày sẽ không cho nổ. Bởi vì tao hiểu được, bút danh ‘Mai Quân Viễn’ này đối với mày quan trọng như tính mạng. Hơn nữa bởi vì tao hiểu mày còn nhiều hơn mày nghĩ. Ờ… mày còn có mười giây để suy nghĩ. Tạm biệt.”<>


‘Cạch’ một tiếng, âm thanh ‘tút tút’ truyền đến, Bạc Cận Ngôn vậy mà lại cúp điện thoại của hắn.


Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ú ớ không thành lời. Giản Dao bị một người cảnh sát bảo vệ trong ngực, toàn thân khẽ run lên, cô dùng tay bịt kín miệng, bên môi lộ ra một tia cười khẽ, nhưng nước mắt lại lăn xuống ào ạt.<>


Chỉ có một mình Bạc Cận Ngôn, cúp điện thoại, khoanh tay đứng bên cạnh Lý Huân Nhiên, quay đầu nhìn bọn họ. Dù không thấy rõ biểu tình, nhưng thái độ của anh vẫn bình tĩnh và cao ngạo.


Âu Dương Lâm tái xanh mặt mày, đếm ngược: “Tám, bảy, sáu, năm…”


Hô hấp của Giản Dao nháy mắt dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ở phía trước, thân hình anh tuấn cao ngất.


“Ba, hai, một!”





Bốn phía của con đường dài, một bầu không khí yên tĩnh.


Chỉ có khóe môi của Bạc Cận Ngôn, chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt.


Nhất thời, tất cả cảnh sát đều hoan hô huýt sáo, vỗ tay như sấm.


Không phát nổ! Hắn thật sự không cho nổ!


Gương mặt mỗi người đều trở nên hưng phấn, người cảnh sát bên cạnh buông Giản Dao ra, tất cả mọi người đều bắt đầu chuyển động. Tổ gỡ bom, xe cứu thương, căn cứ vào phạm vi tập trung tín hiệu của An Nham lập tức xuất ra một tổ nhỏ…


Trong đám đông cuộn trào mãnh liệt, hốc mắt Giản Dao nháy mắt ướt đẫm, nhìn Bạc Cận Ngôn lững thững bước về phía cô, trong mắt có tia sáng sung sướng và đắc ý. Cô nhịn không được bật cười, bỗng chốc xông đến ôm chặt lấy anh.


Bạc Cận Ngôn cũng ôm chặt lấy cô ngay lập tức. Đôi tay dường như mạnh mẽ hơn bình thường, quấn chặt lấy cô trong lòng mình. Cô nghe thấy nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, cảm giác được hơi thở quen thuộc nóng ấm của anh, cả trái tim giống như cũng muốn hòa tan cùng anh.





Một giờ sau.


Màn đêm ồn ào huyên náo, Bạc Cận Ngôn nắm tay Giản Dao, đứng bên cạnh xe cứu thương, nhìn Lý Huân Nhiên đang hôn mê được đặt trên cán đưa lên xe.


“Bước đầu kiểm tra cho thấy thân thể suy nhược quá độ.” Bác sĩ nói: “Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, vấn đề khác cần phải đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ mới biết rõ được.”


Mắt Giản Dao ngấn nước gật gật đầu.


Xe cứu thương đã chạy xa, con đường còn đang bị phong tỏa, nhóm cảnh sát vẫn bận rộn như cũ. Cho dù đêm nay hắn có thể chạy thoát, nhưng mà cảnh sát cứu được một nhà bốn người kia cùng với Lý Huân Nhiên, cũng coi như là một đột phá quan trọng. Mà trải qua lần này, hắn đã để lại rất nhiều manh mối, tất cả mọi người đều tin chắc rằng, thời điểm cách lúc phá án không còn xa nữa.


Bóng đêm càng sâu thẳm, một viên cảnh sát lái xe, đưa Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trở về khách sạn nghỉ ngơi trước.


Xe cảnh sát chạy xuyên qua dòng người và xe của đô thị phồn hoa. Bạc Cận Ngôn dựa vào ghế ngồi, nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không biết đang nghĩ chuyện gì.


Giản Dao nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, tâm tình chua xót khó nói nên lời.


Tất cả mọi người đều tưởng rằng, anh lấy dư luận để uy hiếp số một, tưởng rằng anh cực kỳ tự tin, thậm chí còn dám lấy thân mình mạo hiểm, khiến bọn họ than thở kinh ngạc.


Nhưng chỉ có cô hiểu rõ, Bạc Cận Ngôn rõ ràng phải làm như vậy.


Bởi vì người số một cần chính là anh, muốn anh trở thành đồng bọn của mình, cho nên nhất định sẽ không trơ mắt nhìn anh bị bom nổ chết. Bạc Cận Ngôn chỉ có cách lôi mình vào, mới có thể chắc thắng không thua, đảm bảo có thể cứu được mạng của Lý Huân Nhiên.


Cho dù vừa rồi cô cũng tin chắc rằng số một sẽ không cho nổ bom.


Nhưng tại sao trong lòng cô lại đau đớn khó chịu như thế này?


Bóng đêm mát mẻ thấp thoáng lo âu, bao trùm lên toàn bộ Hồng Kông.<>


Bên một con đường nào đó ngay tại khu phố sầm uất, xuất hiện một chiếc xe Cadilac màu đen yên lặng dừng lại.


Không biết dừng bao lâu, một người đàn ông mặc đồ vest, dáng vẻ tao nhã đi ra từ dòng người đông đúc, mở cửa xe ngồi vào trong.


“Lái xe.” Hắn dựa người ra sau, nới lỏng cravat, dường như cực kỳ mệt mỏi.


“Dạ, tiên sinh.” Tài xế ngồi phía trước trả lời.


Chiếc xe chạy ra khỏi khu phố náo nhiệt, đi lên lưng chừng núi. Một ngôi biệt thự đèn đuốc sáng choang, là một trong những khu vực của người giàu có nhất Hồng Kông.


Người đàn ông mang theo nụ cười khẽ bước xuống xe, nhân viên bảo vệ mở cửa biệt thự cho hắn: “Xin chào tiên sinh.”


Hắn thong thả đi vào.


Biệt thự đèn đuốc thắp sáng trắng đêm.


Người đàn ông ngồi xuống chiếc sô pha xa hoa trong phòng khách, xách một chai rượu vang, từ từ uống một mình. Tivi đang phát trực tiếp tin tức về vụ án giết người liên hoàn tối hôm nay. Trong màn hình, bóng dáng đám cảnh sát bận rộn thấp thoáng thân hình của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.


Người đàn ông vẫn luôn mỉm cười, xem một lúc, đột nhiên không còn cười nữa.


‘Choang’ một tiếng, bình rượu bị hắn ném xuống đất. Hắn đột nhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, từ từ đi về phía phòng trong.


Xuyên qua mấy lớp cửa, đến căn phòng trong cùng. Đây là mật thất của biệt thự. Hắn đẩy cánh cửa kim loại dày nặng ra, ngâm nga một khúc ca đi vào.


Trong một căn phòng âm u, một người đàn ông trẻ tuổi, tay chân bị xích vào song sắt. Hắn vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, gương mặt anh tuấn trống rỗng đờ đẫn. Nhìn thấy người đàn ông đi vào, hắn liền biến sắc trong nháy mắt.


Qua một lát.


Một con dao đâm từng tấc vào da thịt của người đàn ông bị giam, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhưng toàn bộ đều bị bức tường dày mấy tấc ngăn cản, không thể truyền ra bên ngoài.


Mà người đàn ông đang tra tấn, lại dường như bắt đầu vui vẻ bởi phản ứng của hắn, từng nhát từng nhát dao, vạch lên rất nhẹ nhàng vui sướng.


“Tôi tưởng rằng… chúng ta là bạn bè…” Người đàn ông bị giam kêu la thảm thiết: “Cầu xin cậu thả tôi ra, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu!”


Sắc mặt người đó bỗng nhiên thay đổi, một dao nhanh chóng chém xuống, cắt đứt một ngón tay của hắn.


Người đàn ông bị giam nháy mắt phát ra tiếng kêu la thảm thiết liên tục.


Người đó quăng dao đi, giọng điệu đặc biệt trầm trọng nói với hắn: “Đừng hiểu lầm, tao chỉ có một người bạn.” Sau đó hắn ngẩng đầu lên, dường như suy nghĩ mất mấy giây, tự lẩm bẩm một mình: “Đáng tiếc hiện giờ hắn vẫn không chịu đến bên cạnh tao.”


Hắn lại khẽ cười: “Nhưng mà rất nhanh thôi. Hủy hoại hắn rồi, hắn sẽ thuộc về tao.”





Chương 70


“Tạ Hàm, tên tiếng anh là Jabber. Sinh ra ở California Mỹ, hai mươi sáu tuổi.” Một viên thanh tra phía Hồng Kông đứng trước màn trắng, ở trên đó hiện lên hình ảnh một người đàn ông gốc Hoa da trắng tuấn tú, đẹp trai: “Cha hắn lúc còn sống là tổng giám đốc của tập đoàn Tillinghast, có tài sản cá nhân hơn mười triệu USD. Mẹ hắn lúc còn sống là một nhà sinh vật học, đã ly hôn lúc hắn bốn tuổi, hơn nữa còn từ bỏ quyền nuôi dưỡng.”


Đây là phòng hội nghị cơ mật của Hồng Kông, đám người Âu Dương Lâm, Bạc Cận Ngôn, Giản Dao đều đang ngồi phía dưới. Sau cuộc quyết đấu sinh tử với tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ tối hôm qua, căn cứ vào phác họa chân dung mà Bạc Cận Ngôn đã đề ra trước đó: tuổi tác, thân hình, điều kiện gia đình, tư liệu về những nghi phạm của các vụ án lột da, khoảng thời gian không có mặt ở Mỹ, cùng với tình tiết mới là ‘đã từng bị hệ văn học của học viện nổi danh nhất nước Mỹ đuổi học’. Cảnh sát hai phía Trung Mỹ liên hợp xác định được một người tình nghi, chính là Tạ Hàm.


Viên thanh tra tiếp tục giải thích: “Cho dù đã nắm rõ tư liệu của hắn, nhưng việc phát lệnh truy nã hắn vẫn gặp khó khăn. Bởi vì hắn đã mất tích vào năm 2006, tất cả tài sản cá nhân đều được chuyển sang nước ngoài. Từ đó về sau, không có bất kỳ ai thấy mặt hắn. Chúng tôi hoài nghi, hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ. Mọi người hãy nhìn xem.”


Trên màn hình lại xuất hiện hình của một người đàn ông, là bức ảnh của ‘Mai Quân Viễn’ do giới truyền thông chụp được trong lễ trao giải Hoa ngữ viễn tưởng Tinh hà toàn Hồng Kông năm 2013, phù hợp với người đã được gia đình bị bắt cóc chỉ ra lúc trước. Người đàn ông trên hình màu da hơi ngăm, mày rậm mũi cao, cùng với bức ảnh trước đó hoàn toàn là hai người khác nhau.


“Chuyên gia kỹ thuật đã phân tích, chúng tôi cho rằng người đàn ông trên bức ảnh này, nhất định đã giả trang, đây cũng không phải là gương mặt thật của hắn. Nhưng cho dù nhìn từ đường nét khuôn mặt thì cũng đã có sự thay đổi rất lớn so với bảy năm trước. Vì thế, khả năng hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ là vô cùng lớn.”


Âu Dương Lâm lên tiếng: “Vậy có nghĩa, chúng ta nắm rõ được tên họ, thân phận thậm chí là tư liệu DNA của hắn. Nhưng lại không có bức ảnh thật của hắn hiện giờ, hắn rất có khả năng đã đổi thành một thân phận giả mới. Cho nên người chúng ta cần tìm, hoàn toàn là một người khác.”


Mọi người đều im lặng, tổ trưởng tổ chuyên án quay đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư Bạc có ý kiến gì không?”


Bạc Cận Ngôn lãnh đạm đáp: “Tôi đồng ý với cách nhìn của u Dương thám trưởng (*). Lấy nhân cách tự đại và phản xã hội hay thay đổi của hắn, trừ thân phận tiểu thuyết gia ‘Mai Quân Viễn’ ra, rất có khả năng hắn còn dùng diện mạo thật hiện nay để sinh sống dưới một thân phận giả nữa.


(*) Thám trưởng: Chức vụ đứng đầu tổ thanh tra ở Hồng Kông.


Lần này kế hoạch gây án của hắn chết non giữa đường, nhất định sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, để lên kế hoạch cho một tội ác càng tinh vi và hung tàn hơn. Trong khoảng thời gian này chúng ta nên chú ý điều tra tầng lớp giàu có đang sinh sống ở Hồng Kông. Nếu như chúng ta nhanh hơn hắn, sẽ có thể kết thúc hắn ở đây.”


Ánh mặt trời giống như dải lụa ấm áp, phủ lên giường bệnh trắng tinh. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc và mùi khử trùng, nhưng không hề gay mũi, mà chỉ tạo cảm giác an tâm.


Giản Dao ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu ngắm gương mặt Lý Huân Nhiên đang ngủ say. Hiện tại anh đã được chữa trị băng bó toàn thân, gương mặt vẫn anh tuấn như ngày nào, chỉ là vẻ ngoài hơi tái mét và gầy sọp đi khiến cô đau lòng không thôi.<>


Cô nắm lấy đôi tay lớn đầy vết thương của anh, yên lặng không nói lời nào.


Cách đó khoảng nửa mét sau lưng cô, Bạc Cận Ngôn ngồi bắt chéo chân trên sô pha, dáng vẻ thản nhiên ở bên cạnh người con gái của mình, ngẫu nhiên sẽ nhìn người đàn ông ở trên giường… Quả nhiên, vẫn thấy chướng mắt. Nhưng mà đã là người Giản Dao coi trọng, lại còn là người thứ hai, ngoài Bạc Cận Ngôn ra, còn sống dưới tay của tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’… Ngược lại cũng có chút thú vị.


Đúng lúc này, ngón tay đang ở trong lòng bàn tay Giản Dao khẽ cử động. Lòng Giản Dao vui mừng, lại thấy đôi mắt thâm thúy dần dần mở ra. Ánh mắt u tối giống như sắc trời đêm thuần khiết.


“Huân Nhiên…” Giản Dao thấp giọng gọi một tiếng, nhưng đã vượt qua ngàn vạn lời nói. Bạc Cận Ngôn ngồi sau lưng thấy thế, cũng đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, cúi đầu nhìn người trên giường.


Đôi môi của Lý Huân Nhiên vẫn còn rất khô và nứt nẻ, anh khẽ cử động, vẽ ra một khuôn mặt tươi cười ấm áp: “Đến đây, nhéo anh… một cái thử coi… có phải là… đang nằm mơ không?”


Hốc mắt Giản Dao lại ướt át, cô khẽ nói: “Hiện giờ anh đã an toàn rồi. Em và Cận Ngôn, còn có cảnh sát phía Hồng Kông đều đang bảo vệ anh.”


Lý Huân Nhiên nhìn cô chằm chằm, khoảnh khắc này, trong đôi mắt của người đàn ông cứng rắn đó, cũng có chút ẩm ướt. Anh nắm chặt lấy tay cô, từ từ tăng thêm lực đạo, bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, rồi đều cười xòa lên.<>


Lý Huân Nhiên thả tay cô ra, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, cánh tay khẽ giơ lên: “Cám ơn.”<>


Thông minh như anh, đương nhiên có thể đoán ra được, bản thân mình có thể sống lại từ cõi chết, tất nhiên là nhờ vào tài năng như quỷ thần của Bạc Cận Ngôn. Câu ‘cám ơn’ này tuy chất giọng có hơi khàn khàn, nhưng ngữ điệu đặc biệt chân thành khẩn thiết.


Bạc Cận Ngôn giơ tay, bắt lấy tay anh: “Không cần thiết, là do anh mạng lớn thôi.”


Lý Huân Nhiên khẽ cười không nói. Giản Dao cũng cười, liếc xéo Bạc Cận Ngôn một cái: “Anh ấy mạng lớn là do người tốt nên có quả báo tốt, anh cũng không cần khiêm tốn. Toàn nhờ vào anh cố gắng xoay chuyển tình thế thôi.”


Lúc cô nói những lời này, gương mặt trắng trẻo sáng bừng lên trong ánh mặt trời, đôi mắt dịu dàng như sóng nước. Trong đôi mắt oán trách đó mang theo một tia ái mộ và vui sướng…


Ồ… đôi mắt Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu, khóe miệng nhếch lên nụ cười.


Vô cùng tốt. Tình yêu của cô đối với anh càng lúc càng mãnh liệt rồi.


Lý Huân Nhiên kể lại vắn tắt những chuyện sau khi bị bắt. Ngày hôm đó vốn là do vết thương cũ của anh chưa khỏi, nên đến bệnh viện để kiểm tra. Đến lúc y tá tiêm thuốc mê xong, tỉnh dậy lại thấy mình đang ở trong lồng giam. Chỉ có thể nói là Tạ Hàm đã trà trộn tiếp cận không một tiếng động, khiến người ta không tài nào phòng bị nổi.


Bạc Cận Ngôn hỏi tiếp: “Tại sao hắn không giết anh?” Nếu nói là bởi vì muốn có người mang bom, vậy thì đến Hồng Kông tùy tiện bắt đại một người là được rồi. Nhưng Tạ Hàm lại mang anh lén nhập cư vào Hồng Kông, còn giữ mạng anh lại, quả là hao tâm tổn sức.


Lý Huân Nhiên chỉ khẽ mỉm cười: “Tôi nhớ là… lúc xảy ra vụ án ‘Cỗ máy giết người’… anh từng nói, loại sát thủ liên hoàn… có tổ chức có năng lực này, thường cảm nhận được niềm vui từ trong quá trình… tra tấn nạn nhân. Cho nên… chuyện gì tôi cũng… chống đối hắn, không để hắn chiếm được chút khoái cảm nào… từ trên người tôi.”


Không ăn cơm, không nói chuyện, mặc hắn tra tấn, mặc hắn giận thì mắng vui thì cười, chỉ coi như hắn không tồn tại.


Giản Dao nghe thấy mà đau lòng. Trong mắt Bạc Cận Ngôn lại lướt qua ý cười nhàn nhạt, nhìn anh một cái, thong thả nói: “Cách làm có chút ngu ngốc, nhưng cũng coi như hữu dụng.” Lời vừa nói xong, Giản Dao liền kéo lấy tay áo anh tỏ ý kháng nghị. Bạc Cận Ngôn nhíu mắt nhìn về phía ngón tay trắng trẻo của cô ở trên tay áo mình, thần sắc lạnh nhạt trầm mặc. Nhưng trong đôi mắt đen nháy của anh, lại xuất hiện ý cười như có như không.


Lý Huân Nhiên nhìn hai người bọn họ, vẫn cứ mỉm cười không thay đổi.


Hai người ngồi mãi đến lúc mặt trời lặn mới rời đi, Lý Huân Nhiên đưa mắt tiễn hai người rời khỏi, mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang nữa, mới từ từ nhắm mắt lại.


Yên lặng một lúc, anh hít sâu mấy lần, khóe môi lộ ra một nụ cười khẽ.


Cám ơn hai người, bạn của tôi. Tôi thật sự cảm kích, tôi đúng là rất may mắn.


Sắc đêm thâm trầm như tấm màn đen vô cùng vô tận, mưa phùn lất phất, cũng yên lặng rơi xuống đất.


Tầm nhìn của Giản Dao mơ hồ, trước mắt là sương mù dày đặc tối đen thoắt đậm thoắt nhạt. Chỉ nhìn thấy thấp thoáng một người đàn ông cao ngất đứng đó, đôi chân thon dài phối hợp với thắt lưng thon gầy, trông rất quen thuộc.<>


Cận Ngôn… Cận Ngôn…<>


Cô giẫm lên những vũng nước mưa, khập khiểng bước về phía anh. Anh lại giống như đột nhiên tăng tốc, đầu cũng không ngoảnh lại, phút chốc đã tiến vào trong bóng đêm… Ngay lúc này, bên tai đột nhiên có một tiếng nổ vang thật lớn, âm thanh vô cùng lớn, sau đó cô nhìn thấy một ngọn lửa hừng hực xông ra từ trong bóng tối.


Ngọn lửa muốn thiêu cháy Cận Ngôn, cũng muốn thiêu rụi cô! Ý nghĩ này nhanh chóng xông vào não.<>


Cận Ngôn, cô cố hết sức gọi, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.


Cận Ngôn, nước mắt nhanh chóng tràn mi, trong lúc cô hoảng loạn, chân giẫm vào khoảng không, liền rơi thẳng xuống!





“A…”


Giản Dao mở trừng mắt ra, chỉ thấy ánh đèn nhu hòa trong phòng, mà bên ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi liên miên xen lẫn màn đêm u ám. Cô đang ngồi trên ghế trong khách sạn, trên người đắp một cái chăn, trong tay vẫn còn cầm một quyển sách.


Thì ra vừa rồi là ngủ mê.


Cô đi đến phòng tắm rửa mặt, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là chín giờ đêm.


Giấc mộng đau buồn như vậy, tuy rằng rõ ràng là giả, nhưng vừa rồi lúc mới tỉnh dậy, tâm tình vẫn đau buồn như cũ. Nhưng cô biết, điều khiến cô đau buồn, thật ra không phải mộng, mà là cảnh Bạc Cận Ngôn bất chấp thân mình đi về phía quả bom ngày hôm qua.


Sự thản nhiên như không của anh, lại khiến cô khắc cốt ghi tâm.


Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, kiếm một cái áo choàng khoác lên, đi vào trong phòng sách đang sáng đèn. Mưa nhỏ tí tách tô vẽ cho sự yên tĩnh, Bạc Cận Ngôn đang khoanh tay đứng trước một tấm bảng trắng, bóng dáng yên tĩnh và chuyên chú.


Trên bảng trắng gắn tấm bản đồ của Califonia Mỹ, trên đó có rất nhiều vị trí được đánh dấu đỏ ghi chú, anh đang nhớ lại vụ án năm đó. Giản Dao vừa định đi qua ôm lấy anh, thì di động anh để trên bàn bỗng vang lên.


Anh quay người nhận điện, nhìn thấy cô, đôi mắt dài mát lạnh hiện lên ý cười nhàn nhạt. Giản Dao cũng cười với anh, rồi đi tới bên cạnh anh.


Là điện thoại của Doãn Tư Kỳ. Chị đã đến Hồng Kông được một khoảng thời gian, nhưng Bạc Cận Ngôn không rảnh để bận tâm đến chị.


Đầu mày của Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu lại: “…Vẫn chưa có tung tích của anh ta. Nhưng mà dựa theo tình hình của Lý Huân Nhiên, tôi nghĩ tỷ lệ sống của anh ta rất lớn. Thật ra thì tôi cho rằng chị trở về đại lục ngược lại sẽ không gây thêm phiền phức cho tôi.” Anh yên lặng trong chốc lát: “… Tùy chị. Tự bảo vệ bản thân cho tốt. Đương nhiên, tôi tự có chừng mực.”


Giản Dao yên lặng lắng nghe, cô ôm chặt lấy eo anh, chúi đầu vào lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Những luyến tiếc và bi thương trong giấc mộng kia, dường như im hơi lặng tiếng biến mất.


“Ok, anh đã nhận được tín hiệu của em rồi.” Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai, dường như còn trầm thấp hơn lúc nãy mấy phần.


Giản Dao hơi sững người ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy đôi mắt anh gần trong gang tấc. Thì ra anh đã cúp điện thoại, nhìn chằm chằm cô trong lòng, ánh mắt đó sâu thăm thẳm.


Giản Dao nhất thời hơi thẹn thùng, buông anh ra, thấp giọng nói: “Cái gì chứ, em đâu có phát tín hiệu gì cho anh đâu.”


“Em chắc chứ?” Đầu anh lại cúi xuống mấy tấc, khí tức đàn ông nháy mắt ép tới gần: “Không muốn?”


Gò má Giản Dao phát sốt! Cái người này tại sao vĩnh viễn luôn trực tiếp như lẽ thường tình thế chứ! Anh muốn cô phải trả lời thế nào đây?


Cô không thèm để ý đến anh, quay người đi. Nhưng mà Bạc Cận Ngôn xem như yêu đương đã lâu, sớm đã nắm vững được quy tắc ‘Con gái im lặng tức là thừa nhận’, khóe môi khẽ nhếch lên, theo sau lưng cô, sung sướng đi vào phòng ngủ.





Bóng đêm triền miên, ánh đèn mờ ám, mỗi một tấc mỗi một hơi thở trong gian phòng này, dường như đều bởi vì sự trần trụi của hai người mà nhuộm đầy màu tình dục ngọt ngào.


Hai tay Bạc Cận Ngôn chống ở hai bên người cô, nhìn ngắm cơ thể vừa mới bị anh lột sạch quần áo, cuộn mình ngượng ngùng, bất giác mày dài của anh khẽ nhếch lên.


Người đàn ông có lòng nhẫn nại và trí thông minh này, trừ lần đầu tiên chật vật bị đánh tơi tả, mỗi một lần sau này đều là sự hưởng thụ cao cấp. Cho dù đã nhiều ngày chưa được thân mật, nhưng anh vẫn không chút vội vàng xúc động thâm nhập, mà chỉ đảo mắt thưởng thức từng tấc đường cong thướt tha trắng trẻo ngọc ngà của cô.


Đã thế anh lại còn huýt sáo nữa chứ.


Giản Dao được cánh tay anh bao bọc, trong phạm vi nhỏ hẹp này, anh chính là trời đất của cô. Ngay lúc ý loạn tình mê, lại nghe thấy tiếng huýt sáo khẽ khiêu khích của anh, cô bất giác đỏ mặt: “Anh càng lúc càng xấu xa!”


Bạc Cận Ngôn lại giương đôi mắt sâu thẳm lên, liếc nhìn cô: “Tại sao?”


Giản Dao: “…”


Thôi bỏ đi!


Nhưng mà một khi tiến vào vấn đề chính, phong cách ‘lão luyện tình trường’ của Bạc Cận Ngôn lại một lần nữa tỏ ra ưu nhã không sai sót chút gì. Giản Dao bị anh hết sức chuyên chú dỗ dành, hôn, đùa giỡn, rất nhanh liền thở gấp không ngừng. Mà ý cười trên môi anh càng lúc càng sâu, cuối cùng triệt để tiến lên, bắt đầu ở lối vào nghiên cứu cọ sát, ép tới từng tấc.


Giản Dao bị anh giày vò đến mức toàn thân nhũn ra, tóm lấy gối khẽ đập lên mặt anh: “Anh… anh…” Anh dứt khoát một chút đi! Chết tiệt, muốn cô làm sao nói ra miệng được đây!


Anh lại phủ thân hình thon dài xuống dán chặt vào người cô. Sau đó mười ngón tay nắm chặt, môi lưỡi mát lạnh cuồng nhiệt, ở trên gò má cô lưu luyến tùy ý, cực kỳ khiêu khích.


“Anh thì sao?” Anh thấp giọng cười hỏi.


Gò má Giản Dao càng nóng lên, anh rõ ràng hiểu được, ở phương diện này anh luôn hiểu rất nhanh lại cứ hay tự đắc.


“Đáng ghét…” Cô thấp gọng hừ một tiếng, cũng cười xòa. Hai người ghé mặt lại gần nhau, vừa hối hả vừa mỉm cười hòa làm một thể, ôm chặt lấy nhau. Anh cũng không chút chậm trễ, cuối cùng thân dưới cũng tiến thẳng vào, lập tức khiến nụ cười cô khẽ cứng lại, anh lại còn thấp giọng than thở một tiếng, cúi đầu xuống, giam giữ tất cả những tiếng thở dốc kịch liệt của cô.


Đêm nay, đối với đôi tình nhân là ngọt ngào quyến luyến, có thể tạm thời buông xuôi tất cả những chuyện phiền não rối ren của thế gian, chỉ nhìn thấy tình ý chân thật của đối phương.


Mà đối với người nào đó, lại là đêm dài đằng đẵng, trằn trọc khó ngủ.


Doãn Tư Kỳ nằm trên chiếc giường lớn trống rỗng, đã nằm hơn một tiếng đồng hồ, chị lại nhẹ xoa đầu mày, ngồi bật dậy. Nhìn cả căn phòng trống vắng xa hoa, chị có chút bi thương khó nói thành lời.<>


Đây là ngôi biệt thự giữa chân núi của Lận Y Dương ở Hồng Kông, chị chống đỡ ở đây đã mấy ngày, chỉ là vẫn không chút tiến triển như cũ. Vốn chị muốn trở về đại lục, nhưng lại không muốn làm trái ý của mẹ Y Dương nên lần lữa thêm mấy ngày, bận rộn thị sát sản nghiệp của chị và Lận Y Dương ở Hồng Kông.


Chắc có lẽ là do lo lắng cho Y Dương, mấy hôm nay chị luôn ngủ không ngon, trong đầu cứ mơ hồ hỗn loạn. Tìm đến bác sĩ gia đình, lại nói là do suy nghĩ quá nhiều nên thần kinh có chút suy nhược.


Chị dứt khoát rời giường, một mình đi đến phòng sách, lật xem tài liệu nghiệp vụ.


….


Lúc ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, Doãn Tư Kỳ mới ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn vào khoảng không tối đen quanh mình, khẽ nhíu mày.


Biệt thự này có nguồn điện độc lập, trước giờ chưa bao giờ bị cắt điện, không biết đã xảy ra chuyện gì.


“Má Trương, má Trương!” Chị lớn giọng gọi người làm.


Dưới lầu lại không có tiếng người trả lời.


Trong lòng chị hơi hoảng sợ một chút, lập tức đứng dậy trước bàn. Đúng lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’.


“Doãn tiểu thư!” Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước cửa, có lẽ bởi vì chạy vội, vẫn còn hơi thở gấp: “Vô cùng xin lỗi, biến thế của biệt thự xảy ra chút vấn đề, đã sửa chữa rồi.”


Anh ta cung kính đặt một cái đèn lên trên bàn sách. Doãn Tư Kỳ cũng hơi yên tâm, mượn ánh đèn nhìn sang, thấp thoáng có thể thấy được gương mặt trẻ tuổi thanh tú của người đàn ông.


Cô lễ phép mỉm cười: “Cám ơn, anh là?”


Người thanh niên khẽ cười.


“Tôi là một trong những vệ sĩ bên cạnh Lận tiên sinh ở Hồng Kông.” Giọng nói của anh ta thuần khiết trong vắt, dường như mang đến sức mạnh khiến người ta yên tâm: “Rất hân hạnh, hôm nay được gặp cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK