• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37


Hai tháng sau.


Tầng cao nhất của tòa văn phòng Cục cảnh sát là nhà ăn của nhân viên. Bây giờ là buổi trưa, nơi này ồn ào náo nhiệt, mùi thức ăn thơm phức.


Giản Dao lấy hai phần cơm, một phần đựng bằng hộp cơm, phần còn lại để nguyên trong khay. Vừa định tìm chỗ ngồi, cô liền nghe thấy tiếng gọi: “Giản Dao, bên này.”


Giản Dao ngoảnh đầu, phát hiện mấy người của đội hình sự. Cô mỉm cười đi về bên đó, ngồi cùng bọn họ.


Có người đẹp ngồi cùng, đám thanh niên trẻ tuổi thừa hooc môn càng sôi sục nhiệt tình hơn. Bọn họ không trò chuyện về vụ án ở khu vực nào đó mà chuyển đề tài xung quanh Giản Dao.


“Giáo sư Bạc không lên đây ăn cơm à?” Một người hỏi.


Giản Dao gật đầu: “Anh ấy bận rộn đến mức không có thời gian ăn trưa.”


Một người cảnh sát khác cười nói: “Có đệ tử tuyệt vời như Giản Dao, giáo sư Bạc chẳng cần bận tâm đến những việc vun vặt này.”


Mọi người đều gật gù tán thành, Giản Dao mỉm cười: “Em không phải là học trò của anh ấy, chỉ là trợ lý thôi.”


Đến Cục cảnh sát lâu như vậy mà vẫn có người hiểu nhầm Giản Dao là nghiên cứu sinh do Bạc Cận Ngôn hướng dẫn. Những lúc như vậy, cô đều kiên nhẫn giải thích.


Đương nhiên là phải đính chính. Cô không muốn bị mọi người lầm tưởng cô và Bạc Cận Ngôn là quan hệ “thầy giáo” và “học trò nữ”. Bởi vì nếu bị hiểu nhầm…sau này cô và anh sẽ ra sao?


Ăn cơm xong, cả nhóm quay về phòng làm việc. Gần đến cửa phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm, một người cảnh sát trẻ tuổi đi chậm lại, sánh vai với Giản Dao đi cuối cùng.


“Tiểu Giản, ngày mai ngoài rạp bắt đầu chiếu bộ phim “Chiến hạm ngân hà”, anh định đi xem, em có đi không?” Anh ta hỏi.


Giản Dao liếc anh ta, cười cười: “Ngày mai em bận rồi ạ.”


Đáy mắt anh chàng cảnh sát vụt qua một tia thất vọng, nhưng anh ta chỉ cười nói lần sau có cơ hội sẽ mời cô rồi quay về phòng làm việc.


Giản Dao mở cửa, thấy Bạc Cận Ngôn đang ngồi bên bàn làm việc, trước mặt anh chất đầy tài liệu. Anh vẫn đang lật giở tài liệu giống như lúc cô đi ăn cơm.


Gần đây không có vụ án nghiêm trọng, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao bận rộn bắt tay xây dựng kho dữ liệu tâm lý tội phạm Trung Quốc.


Công việc cụ thể của hai người là đi thăm gia đình của từng tên biến thái giết người hàng loại, tìm hiểu cuộc đời chúng. Hai người còn đi mấy nhà tù xung quanh thành phố B, “trò chuyện” với những tên hung thủ của các vụ án lớn.


Công việc này tuy không căng thẳng và kích thích như điều tra vụ án nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng. Hơn nửa tháng qua, Giản Dao bận tối mắt tối mũi, ngoài những vấn đề liên quan đến công việc cần trao đổi, về cơ bản cô chẳng có thời gian nói chuyện phiếm với Bạc Cận Ngôn.


Tuy công việc rất có ý nghĩa, Giản Dao hết sức nghiêm túc và tận tâm, nhưng thỉnh thoảng khó tránh khỏi thầm than vãn: trong lòng anh chàng này chỉ có công việc, bao giờ anh mới nghĩ đến chuyện khác?


Nghe tiếng động, Bạc Cận Ngôn không ngẩng đầu, chỉ cất giọng trầm trầm: “Hi! hoa khôi của ngành tâm lý tội phạm.”


Kể từ khi Giản Dao đi làm ở Cục cảnh sát, mọi người phong cho cô danh hiệu “hoa khôi của cục cảnh sát”. Đặc biệt là đội hình sự ở phòng bên cạnh đều gọi cô bằng biệt danh này. Hồi còn ở trường đại học, Giản Dao thậm chí chưa đạt tiêu chuẩn hoa khôi của khoa tiếng Anh. Do trong Cục cảnh sát phái nữ hiếm hoi, nhan sắc bình thường nên vinh dự này mới rơi trúng Giản Dao.


Không hiểu tại sao Bạc Cận Ngôn biết chuyện này. Tuy nhiên qua miệng anh lại trở thành biệt danh dài dòng: hoa khôi ngành tâm lý tội phạm.


Giản Dao cũng không bận tâm, cô đặt hộp cơm xuống trước mặt Bạc Cận Ngôn: “Anh ăn trưa đi.”


“Ờ.”


Tuy nhận lời nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn không nhúc nhích. Giản Dao đã quen, cô tự động lấy tập tài liệu trong tay anh. Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới ngẩng đầu, chau mày nhìn cô.


Giản Dao: “Anh lập tức ăn cơm cho em.”


Mạch suy nghĩ của Bạc Cận Ngôn vẫn phiêu diêu ở phương nào, ánh mắt anh từ mặt cô chuyển xuống màn hình vi tính. Tuy nhiên, tay anh mở hộp cơm và cầm đũa một cách máy móc, anh vừa đọc tài liệu vừa ăn cơm.


Giản Dao ngồi xuống phía đối diện Bạc Cận Ngôn, lặng lẽ nhìn anh ăn cơm. Cô cảm thấy hơi buồn cuời, người đàn ông cao to diện comple rất chỉnh tề bây giờ trông giống một đứa trẻ.


Bạc Cận Ngôn ăn một lúc, đột nhiên hỏi: “Em đã sắp xếp lại bản ghi chép phỏng vấn mấy tên tội phạm bị tuyên án tử hình ở nhà tù thành tây chưa?”


“Rồi. Em vừa gửi cho anh.”


“Ờ.” Bạc Cận Ngôn không hỏi tiếp. Có lẽ vì sự phân tâm vừa rồi, cuối cùng anh cũng cúi đầu nhìn thứ trong hộp cơm. Đôi lông mày nhíu lại: “Em mua ở đâu mà khó nuốt thế?”


Giản Dao thò đầu quan sát. Ăn hết một nửa hộp cơm anh mới cảm thấy khó nuốt?


Nói một cách khác, bây giờ anh mới phát hiện ra vấn đề. Bạc Cận Ngôn vốn rất kén ăn, đến bữa sáng còn cầu kỳ chọn quán Quảng Đông, cơm ở nhà ăn của Cục cảnh sát sao có thể vừa miệng anh?


Giản Dao mỉm cười, khách quan nói ra sự thật: “Anh đã ăn cơm hộp mấy ngày liền, bản thân anh không phát hiện ra mà thôi. Mùi vị không ngon lắm nhưng tương đối sạch sẽ và đủ chất dinh dưỡng, anh mau ăn đi.”


Bạc Cận Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng nhưng vẫn tiếp tục ăn trong khi mắt anh dán vào màn hình vi tính.


Giản Dao lên mạng một lúc, vô tình đọc tin tức liên quan đến bộ phim “Chiến hạm ngân hà” mà người cảnh sát trẻ tuổi vừa mời cô đi xem. Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, Giản Dao giả bộ điềm nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngày mai anh có đi xem phim không? Là một phim khoa học viễn tưởng mới công chiếu.”


Bạc Cận Ngôn đã ăn xong cơm. Anh đứng dậy đi đến bồn rửa tay trong phòng rửa mặt. Nghe Giản Dao hỏi vậy, anh quay người mỉm cười: “Tôi không đi.”


Giản Dao hơi thất vọng. Bạc Cận Ngôn đi đến bên bàn làm việc của cô. Anh tựa người vào mép bàn, cúi đầu nhìn cô, khóe mắt để lộ ý cười dịu dàng: “Cuối tuần này, tôi đã bố trí một kế hoạch rất lý thú.”


Giản Dao cầm ly trà uống một ngụm nhỏ: “Kế hoạch gì thế?”


Bạc Cận Ngôn: “Đi nhà tù Trịnh Châu. Ở đó có mấy tên tội phạm giết người khá thú vị.”


Giản Dao im lặng một vài giây. Cô đặt ly trà xuống bàn, dán mắt vào màn hình vi tính: “Em không đi. Ngày mai là thứ bảy, em cần nghỉ ngơi.” Điều tra tội phạm là công việc lâu dài, đâu cần vội vàng. Tuần sau đi có gì khác biệt?


Bạc Cận Ngôn dường như hơi bất ngờ. Bởi vì Giản Dao cảm nhận được, anh nhìn chằm chằm cô mà không lên tiếng.


“Em có tâm sự à?” Bạc Cận Ngôn hỏi.


Giản Dao biết nói thế nào? Chẳng lẽ bảo Bạc Cận Ngôn, em chỉ muốn hai chúng ta ở riêng bên nhau, cùng vui vẻ đi xem phim?


Cô quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn đứng một lúc rồi lạnh mặt quay về vị trí.


Cả buổi chiều không ai nói với ai một lời. Ban đầu, trong lòng Giản Dao có chút buồn bực. Nhưng làm việc một lúc, cô quên mất chuyện vừa rồi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, cô bắt gặp bộ dạng yên tĩnh và tập trung của Bạc Cận Ngôn ở phía đối diện.


Sắp hết giờ làm, đột nhiên có người gõ cửa. Là nhân viên văn thư, cô ta đưa một phong bì phát chuyển nhanh cho Giản Dao: “Giản Dao, cái này của cô.”


Giản Dao cám ơn, cầm lấy phong bì. Người gửi là công ty phiếu vụ XX, trên phong bì còn đóng dấu “khẩn cấp”. Giản Dao mở phong bì, bên trong có hai tấm vé “Chiến hạm ngân hà”. Hơn nữa còn là vé phòng dành riêng cho đôi tình nhân màu hồng.


Giản Dao bỏ vé vào trong phong bì, cầm phong bì đứng dậy đi ra cửa.


Giọng nói lãnh đạm của Bạc Cận Ngôn từ phía sau vọng tới: “Em đi đâu vậy?”


Giản Dao ngoảnh đầu nhìn anh: “Tiểu Trần ở phòng bên cạnh đặt vé xem phim mời em đi cùng. Em đi tìm anh ấy.” Cô nghĩ, Tiểu Trần vốn đặt vé mời cô đi xem phim. Rất có khả năng khi điền địa chỉ nhận vé, anh ta đã điền nhầm tên cô.


Bạc Cận Ngôn dừng công việc trong tay. Anh tựa vào thành ghế, vắt chéo hai chân, hơi ngẩng mặt đối mắt cô mấy giây.


“Tiểu Trần gì chứ?” Anh mở miệng: “Vé là do tôi đặt.”


Giản Dao: “Anh đặt?”


Bạc Cận Ngôn bình thản cầm tập tài liệu lên xem: “Ờ, em đã hài lòng chưa, cô trợ lý hay giận dỗi?”


Giản Dao cầm phong bì lại ngồi xuống ghế, khóe miệng cô cong cong: “Em hài lòng rồi.”


Khóe mắt Bạc Cận Ngôn ở phía đối diện cũng vụt qua ý cười. Nhìn bốn chữ “Cặp vé tình nhân”, tim Giản Dao rung lên một nhịp, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Sao anh lại mua vé tình nhân?”


Bạc Cận Ngôn: “Em hỏi câu quá thừa. Lẽ nào em bắt tôi chen chúc ngồi cùng người khác ở phòng chiếu lớn?”


Được thôi, cô cũng lờ mờ đoán là nguyên nhân này. Sao anh có thể đột nhiên trở nên lãng mạn?


Tuy nhiên Giản Dao vẫn rất vui.


Đúng lúc này, điện thoại của Bạc Cận Ngôn đổ chuông. Anh hạ giọng nói chuyện điện thoại, trong khi Giản Dao cầm tấm vé ngắm nghía. Cô chưa ngồi ghế tình nhân bao giờ, nghe nói là một gian phòng độc lập, bên trong chỉ có một chiếc ghế sofa dài…chắc sẽ rất tuyệt.


Giản Dao còn đang mơ màng, Bạc Cận Ngôn đã cúp điện thoại, đứng dậy đi đến bên cô.


Giản Dao ngẩng đầu cười với anh: “Ngày mai em chuẩn bị bữa sáng, coi như cám ơn anh.”


“Không cần.” Anh trả lời dứt khoát.


Giản Dao ngẩn người. Bạc Cận Ngôn đoạt hai tấm vé trong tay cô trong nháy mắt.


“Vất hết những chuyện vô vị này.” Anh ném hai tấm vé vào một góc, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: “Có vụ án mới rồi.”


Tâm trạng Giản Dao trở nên căng thẳng ngay tức khắc. Bạc Cận Ngôn tiếp tục mở miệng: “Là vụ án giết người ở trường trung học 79 của thành phố.”


***


Nhận tin báo có án, không khí tòa văn phòng rất khẩn trương. Đội hình sự ở phòng bên cạnh người đi đi lại lại tấp nập. Bạc Cận Ngôn xuống dưới khởi động ô tô trước. Giản Dao thu dọn đồ, vừa định đi ra ngoài, khóe mắt cô chợt thấy hai tấm vé vừa bị Bạc Cận Ngôn ném đi.


Ngày mai đương nhiên không thể đi xem phim, nhưng Giản Dao vẫn nhặt tấm vé cất vào túi xách.


***


Ánh chiều tà bao phủ khắp không gian.


Trường trung học 79 nằm ở ngoại ô thành phố, bên cạnh khu danh lam thắng cảnh Hương Sơn, là trường trung học trọng điểm có phong cảnh đẹp đẽ.


Lúc Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và mấy trinh sát đến nơi, cả ngôi trường đã bị phong tỏa. Nhìn từ xa, ngôi trường chìm trong ánh hoàng hôn, nhiều học sinh từ các lớp học thò đầu ra ngoài ngó nghiêng. Bầu không khí căng thẳng và nặng nề.


Cảnh sát khu vực báo cáo với bọn họ: “Người chết tên Nguyễn Minh Hoài, 18 tuổi, học sinh lớp 12(5). Buổi chiều ngày hôm nay, có học sinh phát hiện ra thi thể của cô bé trên đỉnh núi Kỳ Sơn.


Giản Dao và mọi người đều ngẩng đầu. Đằng sau sân thể dục rộng lớn của ngôi trường là một ngọn núi nhỏ đá lởm chởm.


“Đó là cảnh quan thiên nhiên nhà trường đặc biệt giữ lại. Trên đỉnh núi đang xây dựng một đài quan sát làm chỗ nghỉ ngơi cho thầy cô và học trò trong tương lai.” Người phụ trách trường học giải thích: “Do hiện tại xây chưa xong nên chúng tôi không cho phép mọi người lên trên đó. Tuy nhiên vẫn có học sinh lén lút trèo lên đỉnh núi.”


Trên đỉnh núi Kỳ Sơn. Bạc Cận Ngôn đeo găng tay, ngồi xổm xuống cạnh tử thi. Anh nghiêm mặt chăm chú quan sát, không rõ đang nghĩ gì.


Giản Dao đứng sau lưng anh. Nhìn tử thi, cô cảm thấy rất xót xa.


Nguyễn Minh Hoài nằm sấp bên cạnh một tảng đá lớn. Trên tảng đá dính đầy máu, nhưng dưới đất càng nhiều máu hơn. Chỗ cô bé nằm là bãi đất xi măng màu xám trắng bằng phẳng, xung quanh máu chảy lên láng. Giản Dao có cảm giác, toàn bộ máu trong người cô bé đã chảy hết ra ngoài.


Vết thương chí mạng là ở cổ họng, một nhát dao cắt đứt cổ họng. Động mạch bị mất máu quá nhiều là nguyên nhân khiến Nguyễn Minh Hoài tắt thở.


Không chỉ có vậy, trên người cô bé còn có nhiều vết thương đáng sợ.


Trên gương mặt trắng trẻo của cô nữ sinh xuất hiện một vết dao chém vừa sâu vừa dài, gương mặt cô bết máu và đất cát. Nếu không có vết thương này, Nguyễn Minh Hoài vốn là một nữ sinh có dung nhan không tồi. Bây giờ, gương mặt cô đã bị hủy hoại hoàn toàn.


Ngoài ra, đùi và cánh tay của Nguyễn Minh Hoài cũng có nhiều vết dao chém nông sâu khác nhau. Bộ váy trên người cô dính đầy máu và bùn đất.


Qua tìm hiểu, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao được biết Nguyễn Minh Hoài là học sinh chuẩn bị thi đại học. Cô bé có đạo đức và lực học khá, gia đình giàu có. Cô là ủy viên đời sống của lớp. Tối qua, cô vừa thu tiền ăn của các bạn học, tổng cộng bốn mươi ngàn tệ, định nộp lên phòng tài vụ của nhà trường.


Lúc bấy giờ có một nữ sinh tên Hoắc Tiểu Lộ, cũng là bạn thân của Nguyễn Minh Hoài cùng cô đi nộp tiền, thời gian hơn tám giờ tối. Bởi vì kế toán không ở trong văn phòng, hai người đành ngồi đợi. Hoắc Tiểu Lộ do bị đau bụng nên đi nhà vệ sinh, sau đó về ký túc xá trước.


Học sinh lớp 12 vừa kết thúc cuộc thi tháng, ngày hôm sau được nghỉ nên Hoắc Tiểu Lộ tưởng Nguyễn Minh Hoài nộp tiền xong về thẳng nhà ở trong thành phố. Ai ngờ ngày hôm nay, có học sinh lén lên đỉnh núi, mới phát hiện ra tử thi.


Kế toán của nhà trường chưa đến chín giờ tối quay lại văn phòng nhưng không thấy Nguyễn Minh Hoài. Nói một cách khác, không ai biết tại sao Nguyễn Minh Hoài đột nhiên rời khỏi phòng tài vụ. Thời gian tử vong từ chín giờ đến mười một giờ, cũng có nghĩa cô rời khỏi phòng tài vụ không bao lâu. Chiếc ba lô đựng tiền của cô không cánh mà bay.


Trong lúc Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quan sát tử thi, các trinh sát và nhân viên giám định bận rộn đi lại.


Bạc Cận Ngôn chỉ ngồi xổm bên cạnh tử thi chưa đến mười phút đã đứng dậy. Anh đảo mắt qua mọi người rồi nhìn Giản Dao.


“Một vụ mưu sát gấp gáp và non nớt.” Giọng nói của anh trầm thấp như nước, trong khi ánh mắt vẫn lãnh đạm như thường lệ: “Em có suy nghĩ gì?”


Giản Dao lại quan sát thi thể của nữ sinh, cô đáp khẽ: “Em chỉ muốn nhanh chóng phá án, bắt được hung thủ.” Tội phạm đúng là không có nhân tính mới hủy hoại thiếu nữ như bông hoa đang nở rộ.


“Không tồi.” Bạc Cận Ngôn gật đầu. Anh đi đến bên Giản Dao, nhìn ngôi trường rộng lớn và yên tĩnh nằm dưới chân núi: “Đó là kẻ biến thái. Nếu chúng ta không nhanh chóng bắt hắn, hắn sẽ càng giết nhiều người.”


Giản Dao giật mình. Bạc Cận Ngôn đưa mắt về phía nhân viên pháp y: “Hung thủ là người mới, hiện trường rất lộn xộn, chắc chắn sẽ để lại nhiều dấu vết như sợi tóc, vân tay, dấu chân…Kỹ thuật giám định của bọn họ không tồi. Chúng ta có thể phá án trong 24 tiếng đồng hồ.”


Giản Dao thở phào nhõm, cô mỉm cười: “Chỉ cần 24 tiếng? Nhanh như vậy sao? Tốt quá.”


Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái đầy khinh bỉ: “Thế mà gọi là nhanh? Tôi bốn tiếng là đủ.”


Giản Dao chấn động, nhưng cô biết Bạc Cận Ngôn không phải là người khoác lác. Thế là cô thành tâm thành ý cất giọng khâm phục: “Nếu anh có thể phá án trong bốn tiếng đồng hồ, chứng tỏ anh quá lợi hại. Hiện tại anh có phát hiện gì không?”


Câu nói này khiến Bạc Cận Ngôn mát lòng mát dạ, anh thong thả đáp: “Tự em không biết suy nghĩ sao? Vấn đề thứ nhất: Hung thủ là người trong trường hay người ngoài trường?”


Giản Dao ngây ra. Lại là kiểu hỏi đáp này? Anh đang dạy cô cách suy luận để phá án.


Giản Dao không nhịn được cười. Người đàn ông này cũng không tồi, mới nịnh nọt một tý, anh đã chịu kiên nhẫn dạy cô rồi.


Giản Dao ngẫm nghĩ vài giây, trả lời: “Người trong trường. Bởi vì theo lời người phụ trách, phải đăng ký mới được ra vào trường. Người không liên quan không được phép vào trường.” Vừa thốt ra lời, Giản Dao ngẩn người. Vì vậy hủng thủ không phải là thầy giáo cũng là học sinh hoặc nhân viên trong trường?


Hung thủ có thể làm vậy với người sống ngay bên cạnh mình, quả thực quá tàn nhẫn.


“Vấn đề thứ hai.” Bạc Cận Ngôn đút tay vào túi quần, đứng kề vai Giản Dao: “Nạn nhân tự nguyện lên đỉnh núi, hay bị người khác ép buộc?”


Giảo Dao đảo mắt một lượt khu lớp học và sân thể dục: “Em nghĩ là tự nguyện. Tuy vụ án xảy ra vào buổi tối nhưng trong sân trường chắc chắn có người đi lại. Cưỡng ép một người sống lên đỉnh núi không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa Nguyễn Minh Hoài đi từ phòng tài vụ. Người khác không thể cưỡng ép cô bé ở nơi đó. Trên đường lên núi, chúng ta cũng không thấy dấu vết ẩu đả hay vùng vẫy.”


Khóe miệng Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười nhạt. Anh ngoảnh đầu nhìn cô: “Vậy thì một cô thiếu nữ buổi tối tự nguyện lên đỉnh núi gặp ai? Người nào đã hẹn gặp cô bé tới nơi này?”


Giản Dao lại đờ người, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, đáp án đã bật khỏi miệng cô: “Bạn trai.”


Thầy giáo, nhân viên trong trường hay bạn gái thân thiết? Ai trong số đó hẹn gặp trên đỉnh núi cũng đều kỳ lạ. Nhưng nếu là trai đơn gái chiếc, đây là địa điểm hẹn hò lý tưởng nhất.


“Ok.” Bạc Cận Ngôn sải bước dài, quay người đi xuống núi: “Đã đến lúc chúng ta đi tìm bạn học của nạn nhân tìm hiểu xem cô bé đạo đức và lực học khá có mối quan hệ tình cảm sâu sắc với người đàn ông nào?”


Giản Dao vội đi theo anh. Vừa đi một đoạn, Bạc Cận Ngôn đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nói với cô: “Đây chính là phân tích hành vi, không hề phức tạp.” Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước.


Vài giây sau Giản Dao mới có phản ứng, anh vừa dạy cô tổng kết vấn đề.


Giản Dao cười tủm tỉm. Biết Bạc Cận Ngôn thích nghe lời tán dương nên cô lập tức khen anh: “Đó là nhờ anh đơn giản hóa vấn đề.”


Bạc Cận Ngôn đi đằng trước nghe những lời này, khóe miệng tự động nhếch lên.


Rõ ràng dưới sự dạy bảo của anh, cô ngày càng có khả năng xuyên qua hiện tượng, nhìn thấu cốt lõi vấn đề.





Chương 38


Gần trường trung học 79 có một khu nhà xưởng cũ kỹ. Đó từng là nhà máy dệt may của thành phố B. Sau khi nhà nước tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh ở đầu thế kỷ 21, những doanh nghiệp kiểu này bị phá sản hàng loạt. Bây giờ khu vực đó điêu linh hoang tàn. Rất nhiều công nhân thất nghiệp đều sống dựa vào việc buôn bán nhỏ ở khu thắng cảnh Hương Sơn. Con cái họ phần lớn là học sinh của trường trung học 79.


Hoắc Tiểu Lộ, bạn thân của người chết Nguyễn Minh Hoài là một trong số đó.


Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi một bên, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa một điều tra viên của đội hình sự và Hoắc Tiểu Lộ.


Lúc này trời đã tối mịt, sân trường bật đèn sáng choang, nổi bật giữa khu vực núi non, tạo cảm giác trống trải cô tịch. Trong văn phòng được cảnh sát tạm thời trưng dụng, thiếu nữ vừa mất đi người bạn thân không che giấu nỗi bi thương và đau đớn.


“Nguyễn Minh Hoài có nói với cháu tối hôm qua cô bé hẹn ai không?” Điều tra viên hỏi.


Hoắc Tiểu Lộ mắt ngân ngấn nước, lắc đầu: “Không ạ.”


Xét về ngoại hình, Hoắc Tiểu Lộ là nữ sinh bình thường. Cô bé mặc áo phông và quần jeans giản dị, có thân hình gầy gò, gương mặt nhỏ, trên sống mũi còn xuất hiện mấy nốt tàn nhang. Tuy nhiên, ánh mắt của cô bé trong trẻo và sáng ngời.


“Nguyễn Minh Hoài có người yêu không?” Điều tra viên hỏi tiếp.


Hoắc Tiểu Lộ lại lắc đầu: “Đương nhiên không có.”


“Cô hãy kể lại tỉ mỉ một lượt chuyện xảy ra tối hôm qua.” Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng: “Cô nhìn thấy những gì, gặp người nào, làm những việc gì?”


Giản Dao quay sang nhìn anh.


Hoắc Tiểu Lộ cũng ngẩng lên, đưa mắt về phía người đàn ông trầm mặc từ đầu đến giờ. Khi ánh mắt giao nhau, Hoắc Tiểu Lộ phảng phất được khích lệ, cô nhè nhẹ gật đầu.


“Lúc đó khoảng tám giờ tối, Hoài Hoài thu xong tiền ăn của các bạn, bọn em cùng rời khỏi lớp học, đi sang tòa nhà văn phòng. Em nhớ trên đường không gặp ai. Khối lớp 12 đã được nghỉ học, các khối khác đang trong giờ tự học buổi tối.” Cô nghẹn ngào: “Bọn em tới phòng tài vụ. Lúc đó cửa mở toang, trong phòng bật đèn sáng nhưng không có người. Bọn em đợi ở cửa một lúc. Có mấy thầy cô giáo đi qua nhưng bọn em mải nói chuyện nên không để ý.”


Điều tra viên nói xen ngang, giải thích với Bạc Cận Ngôn: “Chúng tôi đã xem camera quan sát.”


Hoắc Tiểu Lộ kể tiếp: “Sau đó khoảng tám giờ rưỡi, em đột nhiên nhâm nhẩm đau bụng. Em đoán chắc đến…tháng, nên về ký túc xá trước.”


“Ký túc xá có người không?” Điều tra viên hỏi.


“Không ạ. Tuy lớp cháu đã được nghỉ nhưng mấy bạn cùng phòng đều ở phòng tự học.” Hoắc Tiểu Lộ đáp.


“Sau đó thì sao? Cô làm gì ở ký túc?” Bạc Cận Ngôn hỏi.


Hoặc Tiểu Lộ: “Em đi nhà vệ sinh, quần áo bị dính bẩn nên em đi giặt. Sau đó, em pha một cốc đường đỏ, nằm trên giường đọc sách rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.”


Cuối cùng, điều tra viên hỏi: “Nguyễn Minh Hoài có dây dưa tình cảm với bạn nam nào? Ví dụ như yêu thầm hay theo đuổi? Không nhất thiết phải là người yêu.”


Hoắc Tiểu Lộ ngấn người, cắn môi không trả lời.


Giản Dao cất giọng dịu dàng: “Chi tiết này rất quan trọng với việc phá án. Nếu có, em hãy nói ra đi.”


Hoặc Tiểu Lộ: “Có ạ, có một người.”


***


Người thứ hai tiến hành thẩm vấn là Thích Tiếu Nhiễm, một người bạn thân khác của Nguyễn Minh Hoài.


Nhà cô cũng sống trong khu chính phủ như Nguyễn Minh Hoài. Nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua, hai hàng lệ chảy dài xuống gò má Thích Tiếu Nhiễm: “Nếu biết Hoài Hoài xảy ra chuyện, cháu nhất định sẽ ở bên cạnh bạn ấy.” Cô sụt sùi: “Sau khi tan học cháu liền ra về. Trước khi xảy ra sự cố, bạn ấy không hề có dấu hiệu bất thường, sao lại có người giết bạn ấy chứ?”


“Sau khi rời khỏi trường học, cô làm gì?” Bạc Cận Ngôn hỏi.


Thích Tiếu Nhiễm im lặng vài giây, đáp: “Cháu…cháu cùng bạn trai đi chơi đến hơn mười giờ mới về nhà. Chú cảnh sát, chú đừng nói với bố mẹ cháu chuyện này.”


Bạc Cận Ngôn đặt hai tay lên đầu gối, gương mặt tuấn tú vụt qua ý cười nhạt: “Đương nhiên, bất cứ người nào cũng có quyền tự do yêu đương.”


Giản Dao nhướng mắt nhìn anh. Lời nói này thốt ra từ miệng anh có vẻ kỳ quái. Cô không ngờ anh cũng có quan niệm yêu đương.


Điều tra viên ở bên cạnh ho khan một tiếng, hỏi tiếp: “Cháu cùng bạn trai làm gì?”


“Không làm gì cả…Bọn cháu chỉ ngồi tán gẫu. Thật ra chúng cháu ở trong vườn cây bên ngoài trường học chứ không đi đâu cả.” Thích Tiếu Nhiễm nói tên bạn trai, cũng là một nam sinh cùng lớp.


Kể đến cuối cùng, viền mắt Thích Tiếu Nhiễm đỏ hoe: “Cháu thật sự không ngờ, Hoài Hoài bị…Hôm nay cháu thật sự bị shock khi nghe tin này. Sao lại có người giết bạn ấy…Sang năm thi đại học, vậy mà bạn ấy…”


Người cảnh sát đưa một tờ giấy ăn cho Thích Tiểu Nhiễm: “Câu hỏi cuối cùng, Nguyễn Minh Hoài có quan hệ tình cảm dây dưa với nam sinh nào? Vấn đề này rất quan trọng, cháu phải kể tỉ mỉ cho chúng tôi biết.”


Thích Tiếu Nhiễm ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Tô Bắc. Hoài Hoài thích Tô Bắc. Nhưng Tô Bắc không thích bạn ấy. Quan hệ giữa hai người không tốt lắm…” Cô lộ vẻ không tin nổi: “Lẽ nào liên quan đến Tô Bắc?”


***


“Tô Bắc.”


Nữ sinh thứ ba tên Triệu Huỳnh Tử, là con của một giáo viên trong trường. Cô cũng đưa ra cái tên tương tự.


Triệu Huỳnh Tử có vẻ là một nữ sinh rất thẳng thắn. Bởi vì dù khóc đến mức hai mắt sưng húp, nhưng giọng nói của cô vẫn kiên định rõ ràng: “Hoài Hoài thích Tô Bắc hai năm, nhưng Tô Bắc ghét bạn ấy. Bây giờ quan hệ giữa bọn họ rất tệ. Hoài Hoài là ủy viên đời sống, Tô Bắc là ủy viên thể thao, nhưng hai người chẳng thèm nói chuyện với nhau.”


“Dù không thích đi chăng nữa, tại sao quan hệ của họ lại tệ hại như vậy?”


Triệu Huỳnh Tử ngập ngừng vài giây mới trả lời: “Bởi vì trước kia Hoài Hoài từng nói, Tô Bắc có khả năng là gay, nguyên nhân cậu ta thường đi cùng người của đội bóng rổ. Thật ra lúc bấy giờ trong lòng Hoài Hoài bực bội mới thốt ra câu này. Nhưng không ngờ lời của bạn ấy lan truyền khắp nơi, có lẽ Tô Bắc cảm thấy mất mặt.”


Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Nguyễn Minh Hoài có tính cách tiểu thư đúng không? Người khác không thích cô ta, cô ta liền nói là đồng tính?”


Triệu Huỳnh Tử gật đầu: “Hơi hơi. Hình như Tô Bắc cho rằng Hoài Hoài quá cao ngạo. Nhưng Tô Bắc cũng chẳng phải là người tốt. Cháu nghe nói…mấy bạn nam của đội bóng rổ dường như còn cá độ bóng đá. Gần đây cậu ta thua suốt.”


Tô Bắc chơi cờ bạc? Vậy khoản tiền bốn mươi ngàn tệ không cánh mà bay…


“Bây giờ Nguyễn Minh Hoài còn thích Tô Bắc không?” Giản Dao hỏi.


“Thích.” Triệu Huỳnh Tử đáp khẽ: “Bạn ấy vẫn rất thích.”


***


Vụ án như con tằm nhả tơ, từ từ nổi lên mặt nước.


Sau khi hỏi chuyện một số học sinh khác và các giáo viên, cảnh sát đã chứng thực lời khai của ba người bạn thân của Nguyễn Minh Hoài. Nam sinh duy nhất có dính dáng tình cảm với nạn nhân chính là Tô Bắc.


Tô Bắc năm nay 18 tuổi, bố mẹ là công nhân nghỉ việc ở nhà máy dệt may. Từ tài liệu do nhà trường cung cấp, có thể thấy cậu ta là một nam sinh cao lớn đẹp trai, gương mặt tỏa ra khí chất ngạo mạn. Giản Dao thấy cũng dễ hiểu. Loại nam sinh như Tô Bắc dù thành tích học tập bình thường, gia cảnh không tốt nhưng nhờ vào ngoại hình và tài chơi bóng, vẫn có thể thu hút các nữ sinh như thường.


Ngoài ra, Tô Bắc đúng là cùng vài người bạn học tham gia cá độ bóng đá, thua mất mấy ngàn tệ.


Động cơ phạm tội đã có. Điểm đáng ngờ rõ ràng nhất là tối qua Tô Bắc không biết rời khỏi trường học từ lúc nào, đến bây giờ cậu ta vẫn biệt tăm biệt tích, điện thoại di động tắt máy. Bố mẹ Tô Bắc đi làm thuê ở Chu Hải, nhà chỉ có ông nội già nua, nói cháu trai thường mấy ngày liền không về nhà, ông cũng chịu, không rõ thằng bé đi đâu.


Lúc này đã chín giờ tối, một tiếng rưỡi trôi qua kể từ lúc Bạc Cận Ngôn tuyên bố phá án trong vòng bốn tiếng đồng hồ.


Tại mấy phòng làm việc, cảnh sát vẫn tiếp tục thẩm vấn học sinh và nhân viên trong trường học. Bạc Cận Ngôn cho rằng không cần thiết, anh và Giản Dao xuống dưới, đứng ở sân thể dục đèn đóm sáng trưng.


Bây giờ đã tối muộn nhưng ngôi trường này không yên tĩnh như mọi ngày, mà có thể nói, bầu không khí căng thẳng và hỗn loạn.


Phía cảnh sát vẫn chưa hủy bỏ lệnh phong tỏa. Tất cả mọi người không được phép rời khỏi trường. Bên ngoài cổng trường vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Không ít phụ huynh nghe tin dữ vội đến trường, sốt ruột muốn đón con cái họ về nhà.


Trong khi các điều tra viên đi đi lại lại bận rộn, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng yên lặng ở sân thể dục, bộ dạng như chờ đợi sự việc nào đó xảy ra.


Mùa hè sắp qua đi, ngọn gió đêm mang theo khí lạnh. Giản Dao chỉ mặc áo phông mỏng và quần lửng. Làn da lộ ra bên ngoài run run trong cơn gió. Cô liền giơ tay ôm vai mình.


“Phải thù hận đến mức nào mới khiến một học sinh cấp ba quyết tâm sát hại bạn học của mình?” Giản Dao hỏi nhỏ.


Bạc Cận Ngôn đứng bên cạnh cô như một thân cây thẳng đứng. Anh dõi mắt về phía trước, thản nhiên trả lời: “Có lúc, đối với bọn họ, giết người chỉ là tìm kiếm một lối thoát.”


Trái tim Giản Dao rung lên một nhịp. Cô quay đầu nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của anh.


Từ trước đến nay, Giản Dao biết Bạc Cận Ngôn là người lạnh lùng. Dù đối diện với cả chục thi thể trong vụ án “cỗ máy giết người”, sắc mặt anh vẫn không một chút xao động. Nhưng anh là người hiểu bọn họ nhất, bất kể hung thủ hay nạn nhân. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của anh, đều có thể nhìn thấu nội tâm của tội phạm, dù bọn chúng giỏi che giấu đến mức nào.


“Anh vẫn còn hai tiếng rưỡi đồng hồ.” Giản Dao mỉm cười, chuyển sang đề tài khác.


Bạc Cận Ngôn liếc cô: “Ờ.” Vẻ mặt anh thoải mái như muốn nói: Em sốt ruột làm gì?


Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên tiếng bước chân. Là Tiểu Trần, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi ban ngày mời Giản Dao đi xem phim. Anh ta rảo bước nhanh đến chỗ hai người, sắc mặt tương đối nặng nề: “Giáo sư Bạc, chúng tôi xuất phát ngay bây giờ, đến những nơi Tô Bắc thường hoạt động. Anh có đi cùng chúng tôi không?”


Bạc Cận Ngôn lắc đầu, khóe miệng ẩn hiện ý cười như có như không: “Khỏi cần.”


Tiểu Trần không nói thêm một lời nào. Vừa định quay người bước đi, ánh mắt anh ta chợt dừng lại ở Giản Dao. Dưới ngọn đèn của sân thể dục, gương mặt cô hơi nhợt nhạt, hai tay ôm vai, bộ dạng trông rất yếu ớt. Tiểu Trần lập tức cởi áo ngoài: “Nơi này gần núi nên ban đêm nhiệt độ xuống thấp. Em phải mặc nhiều hơn một chút.”


Đúng là Giản Dao cảm thấy hơi lạnh, nhưng cô xua tay: “Không sao đâu ạ. Anh cứ mặc đi.”


Bạc Cận Ngôn đứng bên cạnh, bộ não bắt đầu hoạt động, đối chiếu anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai ở trước mặt với tay “Tiểu Trần”.


Hừm…chính là cậu ta, người hẹn Giản Dao đi xem phim? Người khiến cô không tập trung tinh thần làm việc, còn nổi nóng với anh? Cuối cùng làm anh phải đặt hai tấm vé xem phim vô vị.


Bây giờ cậu ta ân cần như vậy làm gì? Cậu ta nhìn trúng cô trợ lý nhỏ của anh, muốn tán tỉnh cô gái?


Cái áo khoác cảnh sát bụi bặm không biết dính bao nhiêu mồ hôi và bốc mùi nặng đến mức nào, trong khi da của Giản Dao…Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua cánh tay trắng ngần của cô. Làn da cô sạch sẽ như vậy, thằng đàn ông vớ vẩn chui từ đâu ra muốn khoác áo của hắn lên người cô? Hắn định truyền hooc môn cho cô chắc?


Đúng là hành động thừa thãi.


Lúc này, Tiểu Trần đã cởi áo khoác, tự tay khoác lên vai Giản Dao. Giản Dao cảm thấy không cần thiết kiên quyết từ chối. Cô vừa định mỉm cười nói cảm ơn, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lẽo: “Cô ấy không mặc áo của người lạ.”


Tiểu Trần và Giản Dao đều ngây ra. Hai người đồng thời ngoảnh đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã cởi áo khoác comple của anh.


“Cô ấy mặc đồ của tôi.” Anh đưa áo comple cho Giản Dao, mắt liếc Tiểu Trần: “Cậu có thể đi rồi.”


Gió đêm mát lạnh. Giản Dao khoác áo của Bạc Cận Ngôn, khóe mắc âm thầm ngắm gương mặt nghiêng bình thản của anh.


Tiểu Trần lập tức bỏ đi, chỉ là thần sắc của anh ta hơi ngượng ngập. Ánh mắt nhìn hai người như chợt hiểu ra vấn đề.


Nhưng Giản Dao không rõ vấn đề anh ta tỉnh ngộ có phải là điều cô nghĩ tới?


Trong lòng cô dâng tràn cảm giác ngọt ngào. Nhớ đến lúc mới quen nhau, anh lạnh lùng từ chối yêu cầu mượn áo của cô, suýt nữa làm cô chết cóng. Cuối cùng, anh mới miễn cưỡng đưa áo của Phó Tử Ngộ cho cô.


Có điều, ngọt ngào thì ngọt ngào, Giản Dao vẫn mở miệng “dạy dỗ” Bạc Cận Ngôn: “Tiểu Trần chỉ quan tâm đến em. Anh nói như vậy, trong lòng người ta chắc chắn không dễ chịu.”


Bạc Cận Ngôn: “Tại sao tôi phải bận tâm đến cảm nhận của cậu ta?”


Giản Dao hết nói nổi. Được rồi, thôi không nhắc đến chuyện này. Nhìn Bạc Cận Ngôn chỉ mặc độc cái áo sơ mi mỏng, cô hỏi: “Anh có lạnh không?”


Bạc Cận Ngôn dõi mắt phía trước, không trả lời GIản Dao, bởi vì một bác sỹ pháp y và một người cảnh sát hình sự đang đi về phía bọn họ.


“Nhằm nhò gì?” Anh trả lời lãnh đạm: “Lẽ nào em không cho rằng tôi đủ cường tráng?”


***


Cảnh sát mang đến tin tức mới.


Thứ nhất, theo kết quả giám định sơ bộ của bên pháp y, vết thương trên người Nguyễn Hoài Ngọc gần như được tạo thành trong quá trình tử vong. Nói một cách khác, trong lúc nạn nhân bị cắt cổ họng, máu phun ra ngoài, hung thủ còn điên cuồng chém lia lịa vào người cô.


Thứ hai, theo lời khai của ông chủ siêu thị nhỏ cách trường học hai cây số, ngày hôm trước Tô Bắc từng đến siêu thị mua một con dao găm lưỡi sắc. Bởi vì Tô Bắc thường qua lại với đám côn đồ ở khu vực gần đó nên ông chủ nhận ra cậu ta.


Thứ ba, đây cũng là phát hiện quan trọng nhất, các trinh sát đã tìm ra cái ba lô bị lá cây che lấp trong cái hầm ở trền sườn núi “Kỳ Sơn”. Qua xác nhận của học sinh, đó chính là ba lô Nguyễn Minh Hoài đeo vào ngày hôm qua.


Bạc Cận Ngôn cầm chiếc ba lô. Mặt ngoài của ba lô làm bằng vải cotton đã nhuốm máu, bên trong cũng đầy vết máu khô.


“Số tiền đều ở đây.” Người cảnh sát đưa ra túi đựng vật chứng trong suốt: “Hung thủ không lấy tiền mà giấu trên núi. Chúng tôi sẽ kiểm tra vân tay ngay, nhưng cần một khoảng thời gian mới có kết quả.”


Dưới ánh đèn sáng, phong bì màu vàng trong túi vật chứng bị nhuốm đầy máu. Bạc Cận Ngôn rút mấy tờ tiền, tiền cũng bị dính máu.


Anh mỉm cười, trả lại vật chứng cho cảnh sát. Giản Dao lặng lẽ quan sát thần sắc của anh.


Các điều tra viên nhanh chóng rời đi.


“Tại sao hung thủ không lấy tiền?” Giản Dao hỏi.


Bạc Cận Ngôn chắp hai tay ra sau lưng, dõi mắt về phía cổng trường: “Nó không dám.”


Giản Dao nghĩ cũng phải. Tiền dính đầy máu mang trên người, đúng là tương đối mạo hiểm.


Lúc này, các trinh sát đã đi về phía cổng ra vào. Cảnh sát huy động một lực lượng lớn đi tìm đối tượng tình nghi Tô Bắc. Hiện tại, mọi manh mối đều hướng về phía cậu ta, từ động cơ, hung khí, thời gian gây án đến chuyện cậu ta đột ngột mất tích.


Các tòa nhà sau lưng Giản Dao vang lên tiếng bước chân dồn dập, từng tốp học sinh đi ra ngoài. Trường học đã hủy bỏ lệnh phong tỏa, mọi người được phép về nhà.


Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn: “Xem ra cảnh sát hình sự chỉ cần hai tiếng đồng hồ đã có thể xác nhận hung thủ.” Tuy phương hướng là do Bạc Cận Ngôn chỉ ra nhưng các trinh sát cũng rất lợi hại.


Ai ngờ Bạc Cận Ngôn chau mày, cười nhạt: “Thật sao?”


Giản Dao giật mình.


Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm: “Đương nhiên cần bắt cả Tô Bắc, bởi cậu ta cũng dính dáng đến vụ án. Vì vậy cứ để bọn họ đi tìm cậu ta. Có điều…” Anh đưa mắt về phía khu lớp học. Nơi đó lại xuất hiện một nhóm học sinh sắc mặt tái nhợt đang di ra ngoài.


Đột nhiên đầu Giản Dao bị Bạc Cận Ngôn vỗ nhẹ một cái. Anh đứng kề vai cô, khoanh tay quan sát bọn họ, đồng thời cất giọng trầm trầm như dòng nước: “Em thử đoán xem…là người nào?”


Giản Dao nhìn ba nữ sinh ở phía trước. Bọn họ đều khóc sưng mắt, để lộ vẻ mặt thê lương, nhưng hình như cũng có điểm khác biệt.


Một người thần sắc yên tĩnh, một người tâm trạng vẫn còn hơi xúc động. Người còn lại có ánh mắt trong suốt toát ra vẻ bướng bỉnh.


Ánh mắt của Giản Dao cuối cùng dừng lại ở người thần sắc yên tĩnh.


“Hoắc Tiểu Lộ?” Giản Dao chậm rãi hỏi.


Bạc Cận Ngôn liếc cô, khóe miệng anh nhếch lên: “Có tiến bộ, bông hoa ngành tâm lý tội phạm của chúng ta cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK