Các học sinh đến trường theo giờ lên lớp mọi ngày, có điều trong thời gian thi không phải học mà có thể tự do ôn bài.
Ông Chu đến lớp từ rất sớm, gấp rút sắp xếp phòng thi.
Trong phòng thi chỉ cho phép để lại 30 bàn cách xa nhau, góc phải ghi họ tên học sinh, ảnh, số phòng thi với số báo danh. Mấy bàn thừa ra thì mang ra ngoài hành lang rộng.
Tổ của Hạ Chiêu với Dịch Thời đành phải mang bàn ra hành lang, Hạ Chiêu rất hài lòng với cách sắp xếp này. 30 cái bàn để lại trong lớp phải để trống hộc bàn, nhưng mấy cái dư thì không cần lau mà chỉ việc bưng đi là được.
Hạ Chiêu những tưởng mình kinh qua bao kỳ thi năm này qua năm khác chai luôn rồi, nên có thi không tốt cũng không quan trọng mà cũng chả có gì phải căng thẳng cả.
Nhưng La Hạo thì khác.
Hạ Chiêu ngồi ngoài bàn trên hành lang vắng đạp thanh ngang bàn, vừa rung ghế vừa tụng Văn thấy La Hạo đi WC tận ba lần
Khương Lâm cũng có thấy cười nói với Hạ Chiêu:
– “Tới kỳ đi xả là xả bất tận mỗi tháng thi của Mập rồi.”
Không chỉ mỗi lớp 11B3 mà lớp 11A2, 11B4 cùng tầng cũng phải bê bàn thừa ra hành lang. Bàn của nhiều đứa để vô chung một chỗ phân chia bằng khoảng cách hẹp giữa các phòng học thôi. Có đứa đang đọc thầm, đứa thì xì xà xì xào nói chuyện, náo nhiệt cực kỳ.
Khương Lâm sợ Hạ Chiêu không nghe rõ nên nói lớn giọng, những người ngồi gần không biết nghe thấy hay sao mà cũng cười.
Hạ Chiêu ngậm kẹo mút chôm được từ tay Trương Tiểu Mạn, vung chân đá lên cạnh ghế cậu ấy:
– “Ôn bài xong hết chưa? Mọi người ai cũng đang ôn bài còn cậu cứ nhìn đông ngó tây hoài. Đây để dò bài cậu, nghĩa của từ ‘Ác’ trong “Dĩ tiểu dịch đại, bỉ ác tri chi”?”
Tạm dịch láo, độ chính xác ko cao: Dùng nhỏ đổi lớn, cái chi thì biết
Khương Lâm đáp cực nhanh:
– “Ghét, đố kị.”
Hạ Chiêu:
– “Sai, sai hoàn toàn.”
Khương Lâm đưa đầu lại gần:
– “Không phải ư? Sai chỗ nào?”
Hạ Chiêu chỉ cho cậu ấy xem:
– “Là ‘Thế nào, cái nào’. Nếu thi ra thật thì cậu phải bao tớ nước đó.”
Khương Lâm cũng lấy sách Tuyển tập văn cổ ra:
– “Trang mấy thế? Tui cũng ôn chút.”
Hạ Chiêu sẵn nói số trang, quay sang nhìn Dịch Thời ngồi một bên:
– “Có cần tớ khảo bài cho cậu không? Kiểm tra coi cậu ôn bài thế nào rồi?”
Dịch Thời chưa lên tiếng, cậu ấy liếc mắt sang góc trái ra hiệu, Hạ Chiêu nhìn theo thì thấy quả nhiên là tổ trưởng chuyên môn đi kiểm tra. Cô nhíu mày:
– “Làm gì mà nhao nhao như cái chợ vậy? Ra bên ngoài là không ra thể thống gì hết à? Mấy em có phải lớp 11 hay không mà cứ để cô với chủ nhiệm mấy em nhắc nhở cả mấy lần rồi? Hạ Chiêu, ngồi xuống đi, tướng tá cân đối mà ngồi cong lưng nghiêng ngả thì còn gì đâu nữa? Em đang ngậm cái gì trong miệng đấy? Kẹo mút hả? Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Rõ ràng lớp 11B4 còn ồn ào hơn, nói chuyện ầm ĩ hơn mà. Hạ Chiêu còn thấy có đứa đang ăn bánh mì luôn kìa, chả hiểu sao giết gà dọa khỉ lấy mình ra làm “gà” nữa, cậu ấy ngớ ra một giây, ngoan ngoãn lấy kẹo mút ra:
– “Cô ơi, em bị tụt đường huyết ạ, em bổ sung đường trước khi thi.”
Tổ trưởng chuyên môn nói:
– “Thế thì em ăn nhanh đi, đừng làm phiền các bạn.”
Hạ Chiêu nghĩ bụng, em ăn kẹo mút thì làm phiền được ai, bồ ăn bánh bao nhân hẹ lớp bên cạnh mới gọi là làm ảnh hưởng kìa, nhưng cậu chỉ đáp:
– “Dạ, em biết rồi.”
Vị trí ngồi của lớp 11A1 với lớp 11B3 gần như là cùng hàng, tổ trưởng chuyên môn đi rồi Trương Tiểu Mạn nói nhỏ:
– “Cuối cùng tui cũng biết vì sao các thầy cô thích chỉ mặt ông rồi, da mặt ông dày. Cô mà gọi tui ngay trước đám đông là thể nào tui cũng run bần bật nói không nổi luôn.”
Hạ Chiêu đảo kẹo mút trong miệng:
– “Tớ cũng run lắm chứ. Da mặt tớ mỏng lắm, đúng không Búa Tạ?”
Khương Lâm không khỏi đắc ý:
– “Cô dạy Hóa lớp 11A1 với 11B3, tui đoán là cô quen mặt hai lớp mình rồi, cô ngồi ngoài chỗ tụi mình là thấy rõ nhất. Tui thấy cô đi tới thì nhanh trí cúi đầu liền.”
Hạ Chiêu:
– “Á đù? Sao cậu không nhắc tớ?”
Trương Tiểu Mạn cười thầm:
– “Nói cậu da mặt dày chứ có bảo cậu không tốt đâu, khen cậu nhũn nhặn mà.”
Hạ Chiêu:
– “Thế sao cậu không bảo là nhũn nhặn luôn?”
Dịch Thời ngồi ngay chính giữa Hạ Chiêu với Trương Tiểu Mạn, cậu quay sang nhìn Hạ Chiêu rồi chợt nói:
– “Có muốn đổi chỗ không?”
Hay quá đi, chê mình ồn này.
Trương Tiểu Mạn cho rằng Dịch Thời mất hứng, lập tức không nói nữa đưa ngón trỏ ra trước miệng làm một cái suỵt với Hạ Chiêu.
Cái tay cầm sách Văn cổ của Hạ Chiêu khoác vai Dịch Thời:
– “Cho nói lại, hồi mới hết giờ truy bài sáng đây thôi mà có cả đám con gái vây quanh tụi mình như xem khỉ vậy ấy. Tớ có nói gì cậu đâu nào.”
Dịch Thời liếc cái tay của cậu nhưng không động đậy mà chỉ hơi nhướn mày:
– “Liên quan gì đến tôi?”
“Không liên quan á? Mấy cậu ấy tới để gặp cậu đó, sao cậu lại bảo không liên quan gì đến mình được?” Như nhớ tới gì đó, Hạ Chiêu nói với Trương Tiểu Mạn, “Bà biết không? Nhỏ hồi trước viết thư tình cho tớ giờ đưa tớ bức thư khác nữa, bảo là ‘Đừng lo, tớ chỉ nhờ cậu chuyển cho bạn cùng bàn của cậu thôi à’ đó.”
Dịch Thời:
– “Thế cậu đưa thật à?”
Hồi sáng hôm nay, Hạ Chiêu được dịp đến lớp sớm hơn Dịch Thời, Dịch Thời vừa mở “Cơ Sở Văn Học Cổ Điển” thì phát hiện một bức thư tình màu hồng được kẹp bên trong. Trước đây cũng có vài người lén nhét thư tình vào hộc bàn cậu, nhưng không ai lại nhét khéo thế, kẹp ngay giữa cuốn sách Văn cổ cậu đang đọc luôn.
Hạ Chiêu thấy Dịch Thời lạnh mặt đi hẳn, lập tức đính chính quan hệ:
– “Sao tớ lại làm chuyện như vậy được? Tớ là tớ từ chối ngay, một thứ quan trọng như thế đương nhiên phải trao tận tay chứ. Tớ còn chân thành khuyên nhỏ đừng nên yêu sớm nữa, không được làm ảnh hưởng cậu bạn cao thủ cùng bàn băng thanh ngọc khiết của tớ.”
Dĩ nhiên Dịch Thời biết còn lâu cậu ấy mới làm thế, nhưng sắc mặt vẫn tốt lên chút.
Khương Lâm chen vào:
– “Anh, cậu biết như này gọi là không? Cậu chính là hoa vàng ngày mai[1] đó.”
[1]Minh nhật hoàng hoa hay Hoa vàng/cúc ngày mai:- việc lỗi thời; việc đã qua (ngày trước, người Trung Quốc có tục thưởng thức hoa cúc vào dịp tiết Trùng Dương. “Minh Nhật” là ngụ ý sau tiết Trùng Dương 9/9)
Vừa nói vừa chỉ câu thành ngữ đang ôn đúng ngay đó này cho họ xem.
Hạ Chiêu:
- “Thèm đòn lắm rồi đúng không?”
Trương Tiểu Mạn phụt cười:
– “Ha ha ha ha mấy ông vui ghê á.”
Tới 8h30, mọi người thu dọn đồ đạc đi về phòng thi của mình.
Trung học số 6 xếp phòng thi dựa theo thành tích tháng trước, Hạ Chiêu hầu như vẫn cố định là lớp 11/5.
Cậu bỏ bút vào hộp bút trong suốt của trường rồi sẵn hỏi Dịch Thời:
– “Cậu thi phòng mấy?”
Dịch Thời
:- “Chung phòng với cậu.”
“Quao, hiếm đó. Tớ phải trân trọng cơ hội này mới được. Đây sẽ là lần duy nhất tớ được chung phòng thi với cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ được lên phòng lớp 11A1 thi thôi.” Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời:
– “Tin tưởng tôi đến vậy à?”
Đương nhiên tin chứ, kiểm tra Toán được 142 điểm bỏ đi đâu, điểm cao nhất khối chứ không vừa.
Nhưng Hạ Chiêu thấy nói thế vô nghĩa quá, cậu tia cậu ấy từ trên xuống dưới:
– “Bởi vì thiếu niên cậu có cốt tướng phi phàm, tớ nhìn là biết cậu là thiên tài rồi.”
Dịch Thời:
– “...”
Hạ Chiêu ôm vai cậu ấy:
– “Đi thôi, đi chung đi.”
Đi một hồi, cậu nói thêm:
– “Cậu chăm học thật đó. Mới có 1 tháng thôi mà cậu đã lật tới muốn nát cuốn Cơ sở Văn học cổ luôn. Rốt cuộc là động lực gì đã thúc đẩy cậu siêng năng thế, chia sẻ truyền cảm hứng cho tớ với.”
Im lặng mấy giây, Dịch Thời:
– “Tớ muốn làm tốt nhất những việc tớ có thể làm được.”
Giọng điệu rất thản nhiên, nhưng không thể nghi ngờ.
Khỉ thật… Hạ Chiêu nhìn cậu ấy một cái, nói một câu như thế bằng tư thế bình thản như vậy kể ra cũng hơi bị ngầu.
Tất nhiên còn phải coi là ai, nếu là Khương Lâm thì làm cũng y như trẻ trâu.
Tuy vậy, đúng là Dịch Thời học cái gì cũng rất nghiêm túc mà còn nắm rất vững. Không chỉ mỗi việc học không mà cả bóng rổ nữa, thậm chí đánh lộn cũng giỏi.
Bước vào lớp 11/5, Hạ Chiêu phát hiện chỗ ngồi 2 đứa lại là bàn trên bàn dưới.
Hạ Chiêu quay xuống:
– “Tụi mình cá đi, cá xem kỳ thi tháng này cậu thi được hạng mấy. Ai đoán gần đúng nhất thì thắng, tiền cược là tiền bao ăn.”
Hạ Chiêu vốn tưởng Dịch Thời không cá với cậu đâu, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra cảnh Dịch Thời bình tĩnh đáp “Không cá” luôn. Nào ngờ, Dịch Thời dứt khoát đưa ra đáp án:
– “Top 10 thôi.”
Hạ Chiêu như ngẫm nghĩ một chút:
– “Tớ đoán top 5 vậy.”
Dịch Thời:
– “Top 5 không được.”
Nói chứ Hạ Chiêu chỉ nói vậy thôi, không ngờ Dịch Thời lại nghiêm túc phủ định nó, thậm chí không phải là “có thể” nữa mà là không luôn.
Có lẽ sống ở nước ngoài nên Dịch Thời hành động cách nói đều rất thẳng thắn.
Hồi thi đấu bóng rổ Hạ Chiêu đã phát hiện ra, Dịch Thời vừa không khiêm tốn vừa không ra vẻ khiêm tốn. Mình làm được tới mức nào thì là mức đó, không làm quá mà cũng không tự hạ mình. Mặt khác, có thể thấy cậu ấy hiếu thắng mạnh, nhưng không ham sĩ diện thế tục và không thích khoe mẽ.
Dịch Thời nói top 10 thì tức khá là nắm chắc đấy.
Hạ Chiêu nghĩ, mấy ai mới vào trường 1 tháng mà thi được top 10 đâu.
11h30 thi xong, đến 15h mới thi tiếp môn Toán. Hạ Chiêu và Dịch Thời ăn trưa tại Sweet Time xong còn về nhà nghỉ trưa luôn thể.
Nói một cách hơi ứa gan thì, Hạ Chiêu cực thích kỳ thi tháng.
Vào lớp muộn tan học sớm, không có bài tập, giờ truy bài tối chỉ còn 2 tiết.
Quả là tự do tự tại.
Nỗ lực nước-tới-chân-mới-nhảy của Hạ Chiêu cho kỳ thi tháng này cậu còn phải tự cảm động nữa mà. Tuy nhiên, mới xong ngày thi tháng đầu tiên mà bọn Trương Giang Dương đã rủ cậu đi ăn BBQ. Dịch Thời nhẹ nhàng thả cho câu “Không nước đến chân mới nhảy nữa à” đã thành công làm cậu từ chối đi ăn, quay về bàn ăn trên tầng 7 nhà Dịch Thời ôn tập.
Ngày mai thi là tổ hợp môn khó ăn nhất, gồm Lý-Hóa-Sinh. Tổng điểm là 300 điểm, không thể ỷ y được.
Hạ Chiêu thức tới hơn 2h, buồn ngủ chảy nước mắt mới về nhà ngủ.
Trước khi đi ngủ, Hạ Chiêu nghĩ một cách khó hiểu, tại sao cùng là thức khuya mà thức khuya chơi game lại tỉnh như sáo còn học bài thì mệt quá thể. Công sức bỏ ra trong hai ngày này hệt như cần lao cả nửa đời vậy.
Kỳ thi tháng diễn ra trong hai ngày Thứ Hai và Thứ Ba, tới chiều Thứ Năm là có điểm.
Khi Hạ Chiêu bước vào lớp, cả đám đang chen nhau trước máy tính trên bục xem điểm.
Mỗi lớp công bố thứ hạng theo cách khác nhau, ông Chu hay cứ thế mà copy thứ hạng kỳ thi về máy tính lớp luôn, cho cả lớp muốn thì lên mà xem.
Khương Lâm bật máy chiếu lên, tấm chắn bên góc trái bục giảng chầm chậm kéo xuống, chỉ huy:
– “Thế thì sao mọi người thấy hết được? Kéo lên đầu thứ hạng đi, chậm thôi, còn nhiều bạn chưa xem nữa đó.”
Hạ Chiêu sẵn hỏi:
– “Búa Tạ, bạn cùng bàn của tớ đứng hạng mấy?”
Khương Lâm nhìn lại một cách sâu xa, vẻ mặt phức tạp ghen tị hận, thở dài rồi còn chút nghiến răng nghiến lợi:
– “Anh, bạn ‘đấng’ cùng bàn cậu bị tổ trưởng chuyên môn gọi đi rồi. Có khi cậu í không còn là bạn cùng bàn cậu sớm thôi đó.”
Hạ Chiêu nhìn thái độ của cậu ấy thì thắc mắc:
– “??? Cậu ấy không đứng đầu khối à?”
Khương Lâm:
– “Cái đó thì không. Nhưng cũng gần tới rồi, trước mắt đứng thứ 7 cả khối.”
Top 10 thật kìa.
Hạ Chiêu:
– “Trâu bò.”
Khương Lâm:
– “Trâu bò thiệt. Còn cậu không xem mình hạng mấy hở?”
Hạ Chiêu:
– “Tớ thì hạng mấy chứ? Tớ còn lên được mấy hạng nữa?”
Về cơ bản thì cậu luôn loanh quanh hạng 140 khối, chưa năm nào tăng cũng như lùi.
Khương Lâm:
– “Cậu bay lên tận 20 hạng so với vị trí cố định cả năm trời của cậu đó! Anh à, cậu nói đi, có đúng là ngồi cùng bàn với ‘cao thủ’ là được dính miếng thơm thiệt không thế?”
Hạ Chiêu:
– “Nhảm sít, tớ là tớ nỗ lực bằng chính sức mình mới được đó chứ.”
Khương Lâm không tin được:
– “Cậu chép bài tập, đi học thì lơ là, thế mà cậu bảo mình nỗ lực ình hả? Cậu mà chăm lên là có khi nào kỳ thi tới cậu nhảy tận 30 hạng rồi vô lớp A luôn không.”
Hai lớp A1 A2 của khối KHTN mỗi lớp có 45 học sinh, về lý thì vào top 90 thi cuối kỳ đúng là sẽ được chuyển lên lớp A1, nhưng mà—
“Lên 30 hạng á? Điên à? Càng lên hạng chắc chắn càng khó. Mập hạng 90 mấy còn chưa nghĩ tới nữa còn tớ thì làm được gì hả?” Hạ Chiêu bó tay luôn.
Khương Lâm:
– “Kỳ này Mập 90 chẵn, lớp B đứng đầu là Dịch Thời, Mập đứng thứ hai. Kỳ này lớp B4 không đọ lại tụi mình rồi.”
Trung học số 6 hay thi đua, lớp A1 và A2 của lớp A, lớp B3 và B4 của lớp B, lần lượt là đối thủ truyền kiếp của nhau, toàn mang nhau ra so thôi.
La Hạo vô thức tham gia vào:
– “Ngưỡng mộ ghê. Điểm của Dịch Thời bằng với tụi A1 A2 luôn, thảo nào mấy thầy cô muốn cậu ấy vào lớp mình như thế.”
Hạ Chiêu:
– “Nhưng chả phải kỳ thi quan trọng hơn mới được vào lớp A sao?”
La Hạo:
– “Cậu ấy thì khác. Cậu ấy mới chuyển tới trường mình đây thôi mà đã hạng 7 cả khối một bước thành danh luôn. Có khi chẳng cần đến suất của lớp mình mà được chuyển thẳng lên lớp A chưa biết chừng nữa.”
Hạ Chiêu rất hiểu La Hạo, mặc dù giọng điệu cậu ấy không quá rõ nhưng Hạ Chiêu nghe ra cậu ấy rất mong Dịch Thời chuyển thẳng đến lớp A luôn.. Trung học số 6 có chế độ chuyển lớp, không có quy định rõ ràng trên văn bản bao nhiêu học sinh được chuyển lên lớp A trong các lớp B, C, vào những kỳ thi lớn. Nhưng để cho cân bằng giữa các lớp mà mặc định là không quá 5 người. Nói cách khác thì có là người thứ 6 điểm cao hơn học sinh lớp A đi nữa thì cũng không được chuyển lên lớp A.
Lưu Hiểu Vân đang cầm gương mini chải mái ngang cũng quay xuống:
– “Tớ mới đi ngang qua văn phòng đó. Như cái chiến trường luôn, có tổ trưởng chuyên môn, chủ nhiệm lớp A2, ông Chu bọn họ đều có mặt hết. Dịch Thời chỉ có một mình nên y như đang thẩm vấn phạm nhân ấy.”
Đến tận tiết truy bài tối mà, phạm nhân Dịch Thời vẫn chưa quay lại.
Hạ Chiêu đưa mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, đáng lý ra cậu phải nên mừng thay cho Dịch Thời chứ. Nhưng tâm trạng của cậu lại hơi vi diệu.
Cậu í phải chuyển lớp ư?
Nhanh như vậy.
Quá là nhanh luôn.
Cậu chỉ mới quen có bạn cùng bàn thôi mà.
Rõ ràng nửa tháng trước Khương Lâm nói Dịch Thời chắc chắn không lâu nữa là sẽ chuyển lên lớp A1 thôi. Cậu còn chưa thấy gì mà giờ lại có phần không nỡ.
Hồi trước Mập chuyển lên lớp A cậu cũng không nỡ như này ư?
Hình như không.
Đó là điều mà La Hạo mong muốn, cậu rất mừng cho La Hạo. Thi thoảng quay xuống nhìn chỗ La Hạo có ai đó khác ngồi cũng sẽ thấy lạ lẫm nhưng không đến mức mang nỗi không nỡ như vậy.
Ngay sát bên thôi, còn chung tầng nữa, cũng có phải không gặp nữa đâu.
Kể ra, trong lớp cậu thân nhất là Khương Lâm và La Hạo, Dịch Thời mới quen nên chưa tới mức đó.
Hạ Chiêu nghĩ, có thể bởi vì quan hệ với Dịch Thời vừa thân vừa không thân đi.
Khương Lâm với La Hạo quen nhau lâu rồi, có chuyển trường thì cùng lắm chỉ ít nói chuyện lại thôi, không ảnh hưởng gì cả, gặp lại chừng một giây là quen lại liền. Nhưng Dịch Thời… Cậu ấy đến lớp A thì chắc là dần dà quay về như lúc ban đầu rồi, quen biết nhưng lạ lẫm xa cách.