“Tớ vốn dĩ thông minh mà.” gân thái dương Hạ Chiêu giật một phát – “Cái thông minh của tớ khác với cái của cậu, không phải ở mặt học tập.”
Dịch Thời nghiêng đầu nhìn cậu, không đồng tình mà cũng không phản đối.
Mà cậu ấy càng như vậy, Hạ Chiêu cứ phải bắt người ta công nhận mình thông minh mới chịu. Thế là bắt đầu vắt hết óc liệt kê:
– “Tớ thông minh từ nhỏ rồi cơ, như hồi 4 tuổi bị lạc trong khu mua sắm có một cô lại hỏi mẹ tớ đâu nè. Tớ nhìn là biết cái cô này không phải người tốt lành nên cố tình chỉ một dì bên cạnh rồi bảo mẹ con ở đây ạ. Cô đó vừa đi là tớ chạy tới chỗ phòng trực nhân viên siêu thị gọi loa thông báo lạc mẹ. Cái xong người ta thông báo qua loa quá trời, bé Lâm Bội Linh đang ở đâu có mẹ Hạ Chiêu đang tìm, buồn cười quá thể đáng.”
“Tới năm 9 tuổi thì tớ bắt đầu thuyết phục mẹ ly hôn, vì tớ nghĩ ba không yêu mẹ. Nhưng mà tớ không biết phải nói thẳng như thế nào cả, cho nên tớ nhắn cho dì nhỏ, nhờ dì nhỏ khuyên nhủ mẹ tớ giúp mình. Cậu coi, kiếm đâu ra đứa nhóc thông minh như tớ đây hả? Tới giờ nhớ lại vẫn thấy nể tớ hồi đó ghê luôn.”
“Ừ rất thông minh.” – Dịch Thời khen mà chẳng có tí thành tâm nào.
“Vậy thì chúng mình hòa nhau, cậu cũng rất thông minh nữa,” – Hạ Chiêu được câu trả lời như ý và chỉ sang Lâm Mậu Tu – “Kỳ thi chung toàn thành phố sắp tới cậu phải đè đầu tên này đó. Để cho cậu ta biết Trung học số 6 tụi mình giỏi như thế nào.”
“Tại sao?” – Dịch Thời hỏi.
Hạ Chiêu còn gằn cả giọng cho hung:
– “Tất nhiên là, bởi vì tớ ngứa cái tên này lâu lắm rồi. Nhìn cậu ta đi, cứ cà nhây cà nhớt thế kia mà lúc nào cũng đè đầu học sinh bình thường tụi mình hết. Phải có ai đó ra cho cậu ta một bài học mới được.”
Đúng lúc Lâm Mậu Tu lượn lượn xung quanh xong quay lại ngồi:
– “Đang nói gì mà vui thế?”
“Học sinh Trung học số 6 đang bàn xem phải cho chú một bài học như thế nào.” – Hạ Chiêu huỵch toẹt luôn.
“Cho tôi bài học làm gì?” – Nói thì nói vậy chứ Lâm Mậu Tu chẳng ngạc nhiên chút nào – “Tại hồi trước tôi nói Trung học số 6 gà hả. Mà tỉ lệ đậu của Trung học số 6 không cao thiệt, với lại ông đủ sức vào Trung học dự bị thế mà lại chạy đi trường số 6.”
“Trung học số 6 gần nhà tớ, vả lại trường cũng không tệ đến vậy đâu.” – Hạ Chiêu lười biếng nói.
“Tôi có nói trường số 6 dở đâu. Chỉ là thấy điểm chú kỳ đó có thể vào học trường tốt hơn thôi à.” – Lâm Mậu Tu nói – “Hơn nữa còn có mấy người bạn tụi này.”
“Nhưng, nếu mà tớ đi học trường dự bị thì tớ phải thuê trọ.” – Hạ Chiêu nói.
Trương Bằng hay vắng nhà vì công việc của chú ấy, Trương Giang Dương thì không đáng tin, Lâm Bội Linh thì luôn phải có người ở bên cạnh. Không phải do Lâm Bội Linh cần được chăm sóc mà chỉ là có ai ở bên mẹ thì Hạ Chiêu mới yên tâm được.
“Nhưng hồi đó chú có nói với tôi thế đâu, ông nói mình thích trường số 6 hơn.” – Lâm Mậu Tu lý lẽ.
“Vậy thì hồi đó tớ tuổi nhỏ nên không tiện nói ra đó chứ? Bình thường ông thông minh thế mà không suy nghĩ kỹ hơn tí à?” – Hạ Chiêu không biết tại sao mình lại đi tranh cãi vấn đề đã hết quan trọng từ tám đời này nữa.
“Đợt đó tôi chỉ nói vậy thôi mà.” – Lâm Mậu Tu cũng thấy giờ mà lôi chuyện này ra thì kỳ, cười một cái – “Rồi, rồi, tôi sai rồi.”
Nhắc tới chuyện này, tự dưng Hạ Chiêu thấy hơi thắc mắc, nhìn về phía Dịch Thời:
– “Nói mới nhớ, sao cậu lại chọn Trung học số 6 vậy? Lấy thành tích của cậu có thể theo học trường tốt hơn được mà, Dự bị rồi Quốc tế này.”
Dịch Thời chỉ nói gọn lỏn:
– “Tình cờ.”
“Ấy tôi nhớ ra rồi.” – Lâm Mậu Tu búng tay – “Thảo nào Dịch Thời nghe quen quen, ban đầu cậu định vào Trung học Dự bị mà nhỉ? Tôi có thấy hồ sơ của cậu trong văn phòng của thầy ấy, cậu là người đã giành giải cá nhân của Giải Vật Lý Mỹ siêu vip đó phải không?”
Dịch Thời không nói gì, Hạ Chiêu biết như thế tức là ngầm nhận.
Hạ Chiêu sốc lắm:
– “Không phải cậu vào cấp III nhờ violin sao? Sao cậu còn tham gia giải Vật Lý nữa?”
“Violin là môn Nghệ thuật – Âm nhạc, có tham gia cả Vật lý thực nghiệm nữa.” – Dịch Thời nói rất thản nhiên, nhẹ hẫng như đang nói hôm nay mình uống sữa đậu nành ăn donut vậy, cứ như là không hề bị ảnh hưởng chút nào cả.
“Không thể nào, sao cậu lại chọn trường số 6 chứ không phải Dự bị? Có phải là cậu không biết trường Dự bị là một trong bốn trường giỏi nhất thành phố nên mới bị trường số 6 dụ không? Cậu với Hạ Chiêu cùng lớp mà cũng chỉ là lớp B, trường số 6 sao lại nhét cậu vào lớp B vậy? Giáo viên tụi này mà biết chắc đau tim lắm luôn.” – Lâm Mậu Tu cũng kích động.
“Chờ đã, ông nói trường số 6 dụ là sao cơ?” – tinh thần dinh dự tập thể của Hạ Chiêu bỗng nổi lên, cậu bắt đầu thay mặt biện hộ cho mái trường của mình:
– “Ưu điểm lớn nhất của Trung học số 6 là môi trường học tập thoải mái, dân chủ và thân thiện ha, với không quá đặt nặng điểm số hay tỉ lệ thi đỗ nữa. Bướm em cũng chọn trường số 6 nè, nhỏ nói ở Trung học Dự bị cao thủ ở khắp nơi áp lực lắm. Trong khi đó ở Trung học số 6 còn có giá hơn, hơn nữa Dịch Thời tự cậu ấy không chuyển tới lớp A chứ bộ.”
Có câu mái trường chính là nơi mà mình và các bạn được quyền chê 10k lần nhưng người ngoài cấm có được chê câu nào.
“Ủa chứ chú là đứa hỏi cậu ấy sao lại chọn trường số 6 và với thành tích đó có thể vào trường tốt hơn đó thây?” – Lâm Mậu Tu hơi dở khóc dở cười.
“Bạn cùng bàn người ta rỉ tai nhau, ông nghe lỏm thì thôi còn to mồm.” – Hạ Chiêu nói như đúng rồi.
“Lại chẳng bạn cùng bàn hụt của tôi à?” – Lâm Mậu Tu nói.
Hạ Chiêu lập tức đốp lại:
– “Bên Dự bị mỗi đứa một bàn lấy đâu ra bạn cùng bàn hả?”
Vài giây sau, cậu lại kìm chẳng đậu hỏi Dịch Thời:
– “Lúc đó cậu đã suy nghĩ như thế nào vậy? Mà lại tới Trung học số 6 học.”
Lâm Mậu Tu vui, ngồi một bên cười khúc khích.
“Dịch Khiêm đã liên lạc gửi hồ sơ với nhiều trường, tôi cũng không rõ.” – Dịch Thời nói.
“Dịch Khiêm là cậu của cậu ấy.” – Hạ Chiêu giải thích ngon ơ.
“À…” – Lâm Mậu Tu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, phê bình y như một vị cán bộ lãnh đạo ngành giáo dục vậy – “Trường số 6 kể ra thì tỉ lệ đậu không cao, nhưng văn hóa học sinh thì vẫn rất là được, tập trung cho phát triển toàn diện cho học sinh từ đạo đức-trí tuệ-thể thao-văn nghệ-lao động.”
“Cơ mà trưởng phòng Phòng Đào Tạo bên mấy cậu hơi cứng nhắc, ” – Lâm Mậu Tu nói – “Trước tôi có ông anh vì lý do cá nhân nên tính chuyển tới Trung học số 6, với một số nguyên nhân gia đình mà muốn được nhập học càng sớm càng tốt. Sẵn nói luôn là ổng có giải Nhất Quốc gia môn hóa thì đúng ra là không cần phải thi đầu vào nữa. Nhưng cô trưởng phòng cứ nhất quyết không đồng ý, quy định của trường số 6 là như vậy, em có giỏi đến đâu hay thành tích trước đây cao tới mức nào, đã vào trường số 6 thì phải theo quy định của trường, không có ưu tiên. Sau đó ảnh không đi Trung học số 6 nữa.”
La Hạo, cháu trai trưởng phòng P.Dịch Thời trường số 6, thấy bên Hạ Chiêu chưa ăn gì thì bưng dĩa cánh gà vừa nướng tới sang, đúng lúc nghe thấy khúc đánh giá cô mình này.
La Hạo:
– “…”
Hạ Chiêu cười cầm nĩa ghim cánh gà:
– “Cháu của cô trưởng phòng La ơi cậu nghe rồi có gì muốn nói không nè?”
“Không phải chứ? Thật không vậy? La Hạo ông là cháu của cô trưởng phòng La sao?” – Lâm Mậu Tu khó tin đầy mặt.
La Hạo đẩy dĩa cánh gà ra trước mặt Lâm Mậu Tu, cân nhắc từ ngữ:
– “Trưởng phòng La đúng là em gái ruột của ba tớ.”
“Sorry, tôi xin lỗi vì những gì mình đã nói nhé. Nếu cậu thấy không thoải mái thì, cậu có thể mắng lại cô tôi này. Cô tôi là Lâm Hải Yến, cô có một hiệu sách trên đường Fulin. Hạ Chiêu cũng biết cô nữa, cổ là tiếu diện hổ đó.” – Lâm Mậu Tu rộng lượng vỗ vỗ vai La Hạo.
La Hạo sửng sốt, nhất thời không biết nên ngạc nhiên vì Lâm Mậu Tu cho phép cậu mắng cô mình hay Lâm Mậu Tu lại miêu tả cô mình là tiếu diện hổ nữa.
“Có sao nói thế thôi,” – Lâm Mậu Tu cảm thán – “Chắc cậu ở trường số 6 khó sống lắm, cô cậu lúc nào cũng giám sát chặt nhỉ?”
“Cô tớ không quan tâm mấy về mặt giáo dục cả, cho nên vẫn ổn.” – La Hạo nói.
“Ngưng nói như thể ông hiểu biết về trường số 6 tụi này lắm đê?” – Hạ Chiêu nói – “Ông nói mà nghe như học chung trường với tụi này không bằng.”
“À, vị đàn anh tôi mới kể là bạn trai tôi đó, nên tôi cũng biết chút chút.” – Lâm Mậu Tu nói rất thản nhiên.
La Hạo từ từ trợn to mắt:
– “Trai…”
Vừa bật thốt một từ là La Hạo đã lập tức khép miệng lại, vô thức nhìn về phía Hạ Chiêu như cầu cứu.
Lâm Mậu Tu tiếp lời rất dễ dàng:
– “Hạ Chiêu không kể với mấy ông à, tôi thích con trai.”
“Mắc gì tự nhiên tớ lại đi nói chuyện này làm chi?” – Hạ Chiêu vẫn lười biếng ngả ra sô pha gặm cánh gà, nói mà chả buồn ngước mắt, như thể cậu đã sớm biết chuyện này từ lâu.
“Dù gì thì không phải ai cũng có thể chấp nhận được mà, nói trước cho rõ vẫn hơn.” – Lâm Mậu Tu đĩnh đạc nói.
La Hạo nhất thời thấy hơi có lỗi, phản ứng của cậu có lẽ đã làm Lâm Mậu Tu đau lòng rồi.
Một người dù có trông lạnh lùng dửng dưng đến mấy vẫn có thể bị tổn thương bởi thành kiến hay lời nói không suy nghĩ của người khác.
Kẻ đó có thể chịu đựng không có nghĩa không có tổn thương.
Cậu nhanh chóng nhìn nhận lại bản thân, Hạ Chiêu thì thôi, nhìn lại Dịch Thời bình tĩnh thế kia, sao mà mình cứ hoảng hốt như vầy chứ? Cơ mà Dịch Thời sống ở nước ngoài từ nhỏ, tư tưởng chắc chắn là không thể giống được. Nhưng mà vừa rồi cậu như vậy vẫn rất không đúng.
La Hạo chỉ biết rất ít về gei, mấy bạn nữ trong lớp có bàn tán sôi nổi về chủ đề này nên khi cậu nghe họ nói về hai nhân vật chính là nam thì cũng có ngạc nhiên lẫn không thoải mái đấy. Nhưng nếu là người xung quanh thì cậu có thể chấp nhận được. Dù sao thì, cậu không muốn làm mọi người xung quanh mình thấy khó chịu chỉ vì cái nhìn chủ quan thừa thãi của mình hơn là để ý tới ba thứ đó.
“Ông là người ra sao thích ai đi nữa thì có làm sao, ông thích nam thích nữ thì vẫn là pro của trường Dự bị đó thôi?” – Hạ Chiêu nói thật chậm thật nghiêm túc, bỏ xương sau khi gặm bọc vào khăn giấy, cậu hờ hững liếc khẽ một cái với La Hạo lúc đi vứt vào thùng rác.
La Hạo biết, câu này là nói cho cậu nghe.
Cậu lập tức nói theo:
– “Đúng, đúng, đúng, không liên quan gì hết. Hồi nãy tớ ngạc nhiên quá thôi, tớ hoàn toàn không hề kỳ thị gì cả. Cậu đừng để bụng ha.”
Lâm Mậu Tu thấy hết vào mắt, đưa tay vỗ vỗ đầu Hạ Chiêu và cười:
– “Có đôi khi không mang thành kiến gì quả là một món quà trời ban mà.”
Lâm Mậu Tu đã không còn mấy để ý người ta có cái nhìn như thế nào về mình từ lâu, nhưng ban đầu thì không được vô tư như thế này. Nói tới lại thấy may mắn, vào lần đầu tiên nhận ra mình khác với mọi người và phải giữ bí mật ấy để tự bảo vệ bản thân, cậu đã gặp Hạ Chiêu và Trình Y Y, bao dung và cảm thông.
Thật ra thì ý thức về xu hướng tính dục cũng đã manh nha từ rất sớm, cái khó ở đây là thừa nhận bản thân rằng mình không được bình thường ở cái tuổi đó. Nói thật, lúc mới đầu bản thân còn không chấp nhận nổi mình như vậy nữa mà.
Cậu vẫn nhớ khi đó trường tổ chức Tổng vệ sinh, cậu, Hạ Chiêu và các bạn nam khác đang đứng lên ghế lau kính cửa sổ.
Cả đám bọn họ đang nói về các bạn nữ, cười đùa nghiêng ngả, chỉ có Hạ Chiêu là không nói gì. Cậu cảm thấy như thế là không tôn trọng người ta, không bao giờ tham gia vào những chủ đề ấy cả, có một tên nói:
– “Hôm qua tao tải cái phim, đang xem thì tự nhiên có hai thằng hun hít ôm ấp nhau. Gớm chết được.”
Cậu không nhớ những người khác đã nói gì – thật ra thì trí nhớ của cậu rất tốt, chuyện hồi 3 tuổi hãy còn nhớ thây. Cậu không nhớ tức là cố tình không muốn nhớ đám kia nói cái gì, chỉ nghe Hạ Chiêu nói rất rõ:
– “Sao lại gớm?”
Bạn nam nọ nói:
– “Ông không thấy biến thái hả? Hai thằng đàn ông đó.”
“Có sao đâu. Tớ thấy bình thường.” – Cậu nghe Hạ Chiêu nói rất nhẹ nhàng – “Ở một số nước hai người đàn ông còn kết hôn được, tại cậu thiếu kiến thức thì có.”
“Ông nghĩ coi nếu là có ai như vậy giữa những người xung quanh ông thì ông không sợ à.”
“Có nhiều đứa con gái thích con trai mà có thấy ai thích cậu đâu.” – Hạ Chiêu không hề lung lay.
Lúc bọn họ nói đến đoạn thấy ghê rồi biến thái, Lâm Mậu Tu tự nhủ nó chừa mình ra, cậu không thuộc về những người đó. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy những gì Hạ Chiêu nói là dành cho cậu, nỗi niềm nặng trĩu mà cậu luôn đè nén trong lòng được thấy ánh sáng.
Hoặc có thể vì đã kìm nén quá lâu, sau khi tan học cậu đã chủ động kể với Hạ Chiêu bí mật của mình. Ngày hôm sau thì cậu kể cho bạn cùng bàn mình, Trình Y Y, dù Trình Y Y có phần ngạc nhiên hơi chút so với Hạ Chiêu. Nhưng ngạc nhiên không phải vì bí mật ấy mà là vì Lâm Mậu Tu tự dưng lại tin tưởng nhỏ như vậy, kể cho nhỏ bí mật quan trọng đến thế. Thế là nhỏ thề mình sẽ giữ bí mật này giúp cậu.
“Tớ đã tính hỏi lúc mới tới rồi ấy, nhưng quên mất tiêu, sao ông bồ ông không đến hát vậy?” – Hạ Chiêu hỏi.
Bạn trai của Lâm Mậu Tu Hạ Chiêu có gặp một lần, một người đeo kính gọng mỏng, rất lịch thiệp. Một vị đàn anh thoạt nhìn còn ra dáng idol bỏ xa Lâm Mậu Tu 100 cây số.
“Lớp 12 mà, còn 200 ngày nữa là thi đại học rồi, làm sao đi chơi được?” – Lâm Mậu Tu thuận miệng đáp.
“Điểm của ảnh khá cao mà nhỉ? Chăm thế? Ảnh định học ngành nào đấy?” – Hạ Chiêu hỏi.
“Đại học Y.” – Lâm Mậu Tu nói thêm – “Có khi còn là đàn em của ba chú nữa.”
“Adu, Lâm Mậu Tu, ông cố tình đúng không? Lúc này còn nhắc ba tớ chi.” – Hạ Chiêu trợn trắng mắt luôn.
“Làm gì có chứ? Bỏ qua tình cảm lẫn quan hệ cá nhân thì ba chú là một bác sĩ rất giỏi, trẻ thế mà đã được lên làm bác sĩ chính rồi. Nghe nói là đại học Y còn mời chú ấy về thỉnh giảng nữa đấy. ” – Lâm Mậu Tu nói – “Biết đâu bất ngờ… Chú rất có thể là con trai của mentor của bạn trai tôi này, tôi còn phải biếu ông nữa.”
“Sao tớ đặt cảm xúc với quan hệ cá nhân sang bên được? Tớ không nhận ông cha này còn được. Dù sao thì Hạ Văn Ngạn mặt nhẹ với người ngoài, chỉ có tớ là mặt nặng thôi.” – Hạ Chiêu bực bội nói.
“Nhiều phụ huynh vậy lắm, chịu thôi.” – Lâm Mậu Tu nói.
“Vậy còn cậu, sau này cậu tính theo ngành nào học trường nào?” – La Hạo hơi tò mò – “Theo chung với bồ cậu luôn hả?”
“Tôi không thèm, chung nghề không có cảm giác ngưỡng mộ gì hết.” – Lâm Mậu Tu ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc – “Hình như tôi cũng chẳng có ngành nào là muốn theo đuổi cả, thừa kế tiệm sách của cô tôi vậy, mỗi ngày ngồi bấm điện thoại.”
Hạ Chiêu bật ngón cái:
– “Chí hướng cao cả.”
Lâm Mậu Tu:
– “Tôi thừa kế tiệm sách của cô, ông thừa kế tiệm bánh ngọt của mẹ ông. Sau đó tụi mình dời tiệm về sát nhau, còn hỗ trợ lẫn nhau được. Quá tốt luôn.”
“Tớ tính nhường tiệm bánh cho Trương Giang Dương cơ. Dẫu sao thì nó chắc không thi đậu đại học nổi đâu, ông với nó có thể hỗ trợ lẫn nhau này.” – Hạ Chiêu nói.
“Vậy chú mở trung tâm mỹ thuật đi. Ba nơi sát nhau, quá đẹp luôn.” – Lâm Mậu Tu nói.
“Tớ thấy được đó.” – Hạ Chiêu gật đầu.
“Còn tớ thì sao?” – La Hạo nói – “Tớ mở quán ăn hở?”
“Được đó. Đến lúc Dịch Thời mở thêm tiệm nhạc cụ, đủ bộ luôn.” – Hạ Chiêu nói xong cười.
Lâm Mậu Tu do dự:
– “Quán quân giải cá nhân Giải Vật Lý Mỹ mà đi mở tiệm nhạc cụ á? Hơi bị dao mổ trâu phải đi giết gà rồi đó.”
Tuy người được nói đến là Dịch Thời nhưng đối tượng chủ yếu là Hạ Chiêu. Hạ Chiêu cười không đáp, nhìn về phía Dịch Thời. Mặc dù chỉ là đùa nhưng cậu rất muốn nghe thử Dịch Thời sẽ trả lời như thế nào.
Dịch Thời đáp chậm rãi:
– “Được thôi.”