Hai tiết cuối buổi sáng là tiết Toán. Giáo viên Toán, Chu Tông Minh, bước vào lớp mang theo chồng bài thi đặt lên bục:
–”Thầy không nói gì đâu nhé. Nhưng mấy đứa biết mình làm bài thế nào rồi đấy, thầy chỉ gọi tên top 10 thôi, ai được gọi thì lên lấy bài về. Còn lại tự phát ra.”
Chu Tông Minh gọi tên top 10 theo thứ tự, trong khi đó cán sự lớp vẫn chạy qua chạy lại phát bài thi. Tiếng giấy chuyền tay vang lên sột soạt.
“Đợt này đề dễ nhưng điểm cao lại không có bao nhiêu bạn, dưới trung bình khá nhiều. Thầy hỏi mấy đứa một câu thôi, nhìn điểm bạn rồi nhìn lại điểm mình có vui không?”
Lác đác có âm thanh dài giọng đáp:
–”Không vui ạ.”
“Sao thầy thấy có bạn vui lắm mà ta. Có phải lần nào thi điểm cũng như lần trước là thành tích ổn định rồi ha? Không bị tụt hạng là được rồi nhỉ H ạ C h i ê u?”
Hạ Chiêu còn chưa nhận bài thi của mình, tự dưng được điểm mặt thì ngớ ra:
–”??? Ớ không ạ, dĩ nhiên là không rồi thầy Minh trẻ ơi.”
Chu Tông Minh là chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn Toán của lớp, khoảng 40 tuổi, thầy cực kỳ tốt tính nhưng đùa hơi lạnh. Nhiều đứa học sinh gọi thầy là ông Chu hay thầy Minh trẻ, Hạ Chiêu thấy thầy thích cách gọi “thầy Minh trẻ” nghe trẻ hơn.
Ông Chu nói:
–”Không à? Lần nào em nói không thầy cũng tin em mà. Bài của Hạ Chiêu đến đâu rồi đưa bạn xem đi.”
Giáo viên mà giận xem ra chia làm giận giả và giận thật, nhìn ông Chu thế này là giận giả rồi, chẳng qua là gọi một em lên ghẹo dể giết gà dọa khỉ thôi.
Đối tượng hay được chọn của các giáo viên như vậy là: thân với thầy cô, hòa đồng với tập thể và bị dìm hàng cũng không sao. Như Hạ Chiêu là điển hình, trong lớp hay phải gánh trọng trách ấy lắm. Kỳ này chả phải lần đầu gì, khối đứa tít bàn đầu cũng quay xuống ngó Hạ Chiêu cười lén có phần hê hả.
Bài thi của Hạ Chiêu đi hơn nửa lớp mới tới tay cậu, con 99 đỏ tươi.
Toán tối đa là 150 điểm, 90 điểm trên trung bình, của cậu vừa đủ trên trung bình mà còn dư hẳn 9 điểm.
Ông Chu đẩy kính đen hỏi lại:
–”Thấy mình thi sao nè?”
Toán chắc chắn không phải môn sở trường của Hạ Chiêu, thấy trên trung bình là cậu đã thở phào rồi, nhưng cậu vẫn cực kỳ chân thành tự phê:
–”Không vui, cực kỳ không vui ạ.”
Cậu không vui ông Chu mới vui vẻ chọn em khác điểm mặt tiếp:
–”La Hạo cười gì vui vậy em? Cao hơn Hạ Chiêu mấy điểm vui quá ha? Trước em còn lên được lớp A thế mà giờ em chưa lên được tới điểm vào lớp A vậy nè? Hay là ở lớp B lâu quá thấy được điểm này là mình giỏi rồi?”
La Hạo lắc đầu nguầy nguậy:
–”Không vui, không vui tí nào luôn ạ.”
Ông Chu vẩy vẩy bài thi:
–”Mấy đứa chớ có nghĩ mình học lớp B theo chuẩn lớp B để rồi tự mãn đó nhé. Nhiều em học cũng khá mà, mấy đứa phải phấn đấu lên lớp A chứ. Thôi ngưng, không chuyện trò linh tinh nữa. Lấy bài thi lật tờ cuối ra, bắt đầu với câu hỏi cuối đi nào.”
Trung học số 6 chia làm 3 phân lớp A, B, C. Có 2 lớp A chuyên khối Tự Nhiên, 2 lớp B, còn lại là lớp C.
Kiểm tra trắc nghiệm mỗi tuần, thi khảo sát mỗi tháng là được xếp vào đợt kiểm tra nhỏ, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ thì là các kỳ kiểm tra quan trọng. Được thêm các thầy cô các bộ môn rất phóng tay trong các kỳ thi, thành thử các học sinh bị hành cho nhừ tử bất kể thi lớn hay thi nhỏ. Tuy thế kỳ thi quan trọng lại đặc biệt hơn, các lớp ABC của Trung học số 6 không phải thi xong ở đó mà là lên xuống linh hoạt, các học sinh thi đủ điểm lớp A thì sẽ được lên lớp A học. Trong khi đó ai thi không đủ điểm lớp A thì sẽ được chuyển vào các cấp lớp còn lại dựa trên thành tích của mình.
Thành tích của La Hạo trước nay luôn xếp hạng đầu của lớp, thi tốt thì lên lớp A mà thi không tốt thì về lại đây. Hết đi rồi về như thế hoài ai cũng quen.
Hạ Chiêu thì chưa bao giờ phải ôm nỗi ưu sầu ấy, điểm số của cậu luôn luôn ổn định ở vị trí giữa lớp B. Dù gì thì, đối với cậu, mình đủ điểm trung bình là được rồi, cái khác sao cũng được.
Trên bục giảng ông Chu đang giảng bài đầy nhiệt huyết tới nỗi phun phèo phèo, Hạ Chiêu xoay bút như thể đang chú tâm nghe giảng lắm trong khi suy nghĩ đã bay đẩu đầu đâu.
Dù sao, nếu như cậu làm được câu hỏi cuối thì điểm thi toán của cậu đã không dừng lại quanh con điểm 100 rồi.
Làm người không chỉ phải biết giới hạn của mình ở đâu mà còn phải biết giới hạn trên của mình tới đâu nữa, phải học cách từ bỏ.
Dòng suy nghĩ vu vơ của Hạ Chiêu quay về lớp học, rốt cuộc cậu mới nhận ra Dịch Thời cùng bàn mình không thi nên không có bài thi.
Dịch Thời im lặng nhìn chằm chằm lên bảng đen, dường như đang cực kỳ tập trung vào bài giảng của ông Chu. Bất chấp cậu ấy không có đề luôn, chả biết có hiểu đang nói về cái gì không nữa.
Hạ Chiêu “Xí” thầm, nghĩ bụng cái tên này ngại hay tự kiêu vậy, chủ động hỏi cậu một tiếng bộ một người giúp đỡ làm vui như cậu lại ki bo không chia sẻ bài thi toán nho nhỏ chắc?
Cậu đẩy tờ bài thi ra giữa 2 bàn.
Dịch Thời không từ chối ý tốt của cậu, cậu ấy cúi mắt đọc đề bài, bỗng nói nhỏ, “cảm ơn.”
Hạ Chiêu kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lộn nữa. Cậu toan nói “Không có gì” thì thấy Dịch Thời ngó trân trân câu cuối viết loạn xạ của cậu, trong một khoảnh khắc dường như cậu ấy còn khẽ nhếch mép nữa.
Đau lòng nha.
Học sinh dở cũng có tự tôn đó.
Hạ Chiêu không khỏi lên án:
–”Mặt vậy là sao hả?”
Dịch Thời không phủ nhận:
–”Có hơi bất ngờ.”
Hạ Chiêu hừ nhẹ một cái, cáu kỉnh bảo:
–”Không biết làm không được à?”
Dịch Thời nhìn cậu một cái, biết Hạ Chiêu hiểu lầm ý mình rồi. Cậu ấy bất ngờ là do thành tích của Hạ Chiêu chỉ bình thường, không quá nổi bật so với chính cậu thôi. Rõ ràng vừa không phải điểm cao nhất mà càng không phải tệ nhất, cậu ấy vốn nghĩ nó sẽ có phần đặc biệt chút.
Dịch Thời:
–”Tôi không có ý đó.”
Hạ Chiêu bám theo hỏi:
–”Thế ý cậu là sao?”
Sau một hồi im lặng, Dịch Thời:
–”Thôi bỏ đi.”
Hạ Chiêu cạn lời luôn:
–”Người cuối cùng nói năng kiểu như vầy với tớ mọc xanh cỏ rồi đấy biết không?”
Cậu cứ tưởng Dịch Thời sẽ không đáp lại mình, nào ngờ cậu ấy lại nói:
–”Không biết.”
Hạ Chiêu thấy vui vui, búng búng bài thi:
–”Cậu muốn xóa muốn gạch thế nào cũng được, tớ chẳng quan tâm, giao cho c ậ u hết.”
Kéo từ “Cậu” dài ra cả thước xong, cậu lấy bài thi môn Văn được giáo viên phát cho ở trong ngăn bàn ra, cắm đầu viết.
Ngao du giữa biển ngôn từ một hồi, Hạ Chiêu sờ bụng thấy đói.
Thiếu niên mười mấy tuổi dễ đói bụng lắm, sắp vào tiết cuối buổi sáng thôi mà đã đói mốc meo rồi. Cậu chọt chọt lưng Khương Lâm nhỏ giọng hỏi:
–”Có gì ăn không?”
Khương Lâm mò mò trong ngăn bàn, chốc sau ngả lưng tựa vào bàn, không quay đầu xuống mà ngoắc ngoắc tay ra sau, trong tay có 2 cục kẹo sữa.
Hạ Chiêu lấy kẹo, Khương Lâm giả bộ chưa có gì xảy ra quay lên.
Thôi kệ, kẹo sữa cũng được.
Hạ Chiêu mở gói kẹo sữa, cho vào miệng.
Chả rõ là do ngửi thấy hay nghe thấy mà La Hạo ngồi bên phải thoắt cái đã ném ánh nhìn thèm thuồng như sói đói sang đây rồi. Hạ Chiêu vừa định đưa cục kia cho, phát hiện phía bên trái cũng có ai đang nhìn mình. Cậu nghiêng đầu sang trái thì đối với mắt Dịch Thời, cậu hơi do dự rồi từ từ đẩy viên kẹo sữa sang.
Dịch Thời lịch sự nhưng khách sáo đáp, “Không cần đâu.”
Thế là Hạ Chiêu chẳng chút đắn đó ném cục kẹo cho La Hạo luôn.
Ăn hết kẹo sữa nhưng Hạ Chiêu vẫn còn đói, cậu đảo mắt nhìn quanh như máy quét vậy. Sau khi phát hiện được mục tiêu rồi, cậu ném cục tẩy trúng cái phóc lên bàn Lưu Hiểu Vân. Lưu Hiểu Vân quay xuống ngay như đã quá quen, Hạ Chiêu chỉ chỉ cái bánh mỳ trong hộc bàn em.
Lưu Hiểu Vân cười mắng, “Ông giỏi ghê, này mà cũng thấy nữa.”
Nhưng vẫn nhân lúc ông Chu lơ là quẳng cái bánh mỳ hồi sáng không ăn do giảm cân lên bàn Hạ Chiêu.
La Hạo tiếp tục nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
Hạ Chiêu thở dài bẻ cái bánh mỳ làm 2 nửa, hạ giọng bảo, “Khó lắm bố mới xin được còn phải nuôi thằng con thơ nữa.”
La Hạo nhận lấy nửa cái bánh mỳ một cách đầy thành kính, cảm động rớt nước mắt, “Cảm ơn bố nhiều ạ.”
Cuối cùng cũng hết giờ học sáng, chuông báo hết giờ chưa vang dứt mà ông Chu đã hiểu ý phủi tay. Các học sinh ăn trưa trong nhà ăn lập tức phóng cái vèo như chớp, lớp vắng tanh chỉ còn lác đác vài người
Nhà La Hạo xa, mẹ cậu lại sợ đồ ăn căn tin thiếu chất thiếu dinh dưỡng nên chuẩn bị sẵn túi tote đựng bữa trưa, trưa ăn rồi nghỉ ngơi. Cậu đang từ tốn thu dọn đồ đạc:
–”Anh Chiêu này, trưa mà ông còn đi chỗ cửa hàng mẹ ông à?”
Mẹ Hạ Chiêu, Lâm Bội Linh, mở một tiệm đồ ngọt bán nước trái cây trà sữa cà phê thức ăn đơn giản… Tóm lại gì cũng có. Hạ Chiêu với Trương Giang Dương thường hai đứa ăn trưa ở đây. Tiệm đồ ngọt chỉ cách có hơn 200m bữa trưa của La Hạo, 2 đứa tiện đường đi chung.
Hạ Chiêu chẳng vội, cậu viết nốt câu văn cuối cùng rồi mới để đại lên bàn, từ tốn đeo balo:
–”Chú tớ về rồi, hôm nay về nhà ăn.”
Bỗng La Hạo có chút cảm khái:
–”Ông sướng ghê, nhà gần, chú Trương thì nấu siêu ngon.”
Nhà của Hạ Chiêu cách không xa khu đô thị cũ, cực gần Trường Trung học số 6, chỉ mất có 20 phút đi bộ thôi.
Hạ Chiêu nói, “Cái chính của cậu là câu cuối chứ gì? Về ăn chung không?”
La Hạo mắt sáng rỡ, nhăn mặt bảo:
–”Có sao không ta? Có được thiệt không dợ? Có phiền lắm không?”
Hạ Chiêu tính chọc thủng cậu xạo ke không thương tiếc, quay đầu thì thấy Dịch Thời cũng chưa đi mà vẫn im lặng cắm đầu làm bài toán.
Cậu ngơ ra:
–”Dịch Thời, trưa cậu có ăn trong nhà ăn không? Sao cậu chưa đi nữa?”
Hạ Chiêu không khỏi càm ràm, gọi rồi mới biết, tên của Dịchyì Thờishí hơi bị khó đọc phết.
Dịch Thời nhìn cậu một cái rồi nói:
–”Ăn ở gần đây.”
Trường trung học số 6 là một ngôi trường lâu đời, nằm ngay trung tâm khu vực, đường xá tiện lợi với xung quang sầm uất náo nhiệt, có không ít cửa hàng tiện lợi, tiệm tạp hóa. Hạ Chiêu ra chiều hiểu mà gật gật.
La Hạo hỏi theo:
–”Thế cậu có biết đường đi trong và xung quanh trường không? Hay là đi chung tụi tớ nè? Để tụi tớ giúp cậu làm quen luôn.”
Dịch Thời vẫn còn hí hoáy, cũng không ngẩng đầu nhìn lên:
–”Các cậu đi trước đi, tôi viết cái đã.”
Dừng một lúc, cậu ấy nói thêm:
–”Cảm ơn.”
Hạ Chiêu:
–”Thế tụi này đi trước hen.”
Bước xuống cầu thang La Hạo nói:
– “Bạn mới này đâu có bất cận nhân tình ha, cậu ấy khá lịch sự đó chứ.”
Hạ Chiêu khen ngợi:
– “Quào bất cận nhân tình luôn, tớ thay mặt cô Đàm khen cậu ‘Giỏi quá La Hạo biết dùng thành ngữ rồi nè’ ha.”
La Hạo:
– “Thiệt mà, nói chứ, tớ nghe cô tớ bảo cậu ấy ôn có một tuần thi đã đủ điểm vào lớp B. Được tuyển thẳng luôn đó.”
Cô của La Hạo là Phó Phòng Tuyển sinh Cấp III.
Hạ Chiêu chợt nhận ra:
– “Thì ra không phải nghe các thầy cô nói trong lúc đang bị phạt học thuộc đoạn Anh văn mà là nghe cô cậu nói ha.”
La Hạo:
– “Hứ, chắc chắn là tớ không thể nói thẳng là cô tớ nói rồi. Cơ mà các thầy cô chắc biết hết rồi, cậu ấy vào học là mặt ai cũng sáng rỡ. Nhưng tớ nghĩ cậu ấy thuộc dạng thánh chơi chơi cũng được điểm cao cơ, hóa ra chăm chỉ như thế.”
Hạ Chiêu hỏi, “Chăm chỉ lắm sao?”
Ngẫm lại Dịch Thời chăm thật, đi học nghiêm túc nghe giảng này, hết giờ học cũng nghiêm túc đọc sách nữa. Dù sao thì tốt hơn cậu nhiều.
La Hạo:
– “Cậu không thấy à, 2 ngày trước trên bàn cậu í chất cả đống sách giáo khoa từ lớp 10 tới nay luôn. Cậu í cày đống sách đó sau giờ học đó, giờ chắc mang về nhà rồi.”
Hạ Chiêu đùa:
– “Nghe căng thế? Sợ cậu ấy vào lớp A trước cậu à? Không sao để tớ phá bĩnh cậu ấy mỗi ngày cho.”
La Hạo:
– “Thôi, tớ có học hành gì đâu. Mẹ tớ đăng ký trường lớp cho, tìm gia sư cho, ngày nào cũng kèm tớ siêu chặt luôn. Thế mà lộn qua lộn lại thành tích của tớ chỉ được tới đó thôi.”
Hạ Chiêu “xí” một tiếng:
– “Cậu mà không học hành gì á? Thế đám còn lại trong lớp gỗ mục hết cả bọn à?”
La Hạo thở dài thườn thượt, gương mặt tròn trĩnh trắng trẻo tỏ ra hơi sầu muộn buồn rầu:
– “Ghen tị với ông ghê. Mẹ ông gần như chả có đòi hỏi gì ông luôn, chỉ mong con trai cục cưng mạnh khỏe vui vẻ thôi. Mẹ tớ thì chả vui nổi cũng chả muốn tới luôn.”
Hạ Chiêu:
– “Tớ có Trương Giang Dương trấn cho đó chứ?”
Trương Giang Dương là học sinh dở học lệch nặng điển hình, toán dưới trung bình không. Kể ra so với cậu ta thì con 99 của Hạ Chiêu không mấy ấn tượng.
Đến cổng trường Trương Giang Dương đang đợi cậu trên con xe đạp địa hình, vẻ mặt đợi hết nổi nữa:
– “Sao lâu thế mới ra, anh ngồi WC ha gì à.”
Hạ Chiêu vỗ vai vai cậu ta bộp bộp:
– “Anh với Mập đi bộ, chú tự đạp về đê.”
Trương Giang Dương:
– “…Á đù.”