– “Dạ? Bạn yêu sớm với ai cơ ạ?”
Khác với kiểu bên ngoài ngoan ngoãn như Hạ Chiêu, La Hạo là học sinh ngoan và thật thà thứ thiệt. Ông Chu nhìn kỹ vài giây, quả thật không giống như là đang nói dối, bảo:
– “Không có thì tốt, chắc bây giờ mấy đứa chưa chứ sau này là mấy đứa sẽ hiểu mọi quyết định của mình định hình tương lai của mình đấy. Sai một ly đi một dặm, không còn cơ hội đi lại nữa đâu.”
Hạ Chiêu đang ở cách đó không xa, tuy rằng cậu đang cúi đầu bấm điện thoại nhưng thật ra vẫn nghe được hết toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai thầy trò họ. Cậu ngẩng đầu lên:
– “Đúng hay sai, ai là người quyết định ạ?”
Cậu hỏi thẳng, nhưng không có ý chống đối.
Tiết cuối thu trời nóng lạnh tùy thuộc vào mặt trời, chiếu thẳng vào người thì nóng như lò, nơi nắng không chiếu tới lại lạnh run. Lớp họ ngồi ở chỗ khuất nắng, nắng chiều không chiếu tới vị trí họ, Hạ Chiêu đã kéo kín áo khoác rồi mà vẫn thấy lạnh.
Ông Chu chậm rãi đáp:
– “Bao giờ em lớn rồi biết cách tự đánh giá bản thân. Còn bây giờ nghe lời cha mẹ thầy cô hơn đi.”
“Ồ.” -Hạ Chiêu đáp nhạt nhẽo.
Lại là khi nào lớn.
Cái giai đoạn thanh thiếu niên của tuổi mới lớn là thế, không còn nhỏ bé ngây ngô nữa mà vẫn chưa thật sự trưởng thành.
Trên lý thuyết thì có từ tuổi sơ sinh, tuổi nhi đồng, tuổi sắp lớn, rồi mới lớn, …Hạ Chiêu cảm giác cứ như chỉ có hai giai đoạn thôi vậy, trước và sau khi trưởng thành. Những gì diễn ra trước khi trưởng thành là chuẩn bị cho giai đoạn sau đó.
Bố mẹ, thầy cô, ngày nào cũng lặp đi lặp lại “Khi nào con lớn”, “Cố gắng thi vào đại học rồi muốn làm gì thì làm”, hay đại loại. Cứ như thể chỉ có ngày mai ngoài tầm với là quan trọng nhất vậy, mọi ngày hôm nay là chẳng đáng kể.
Ngày mai quan trọng, mà tương lai mình cố gắng giành lấy cũng thế, vậy thì hôm nay thì sao? Hôm nay cũng chính là ngày mai của ngày hôm qua đó thôi, và ngày mai cũng sẽ có ngày mai của ngày mai mà.
Nếu như mình không còn cơ hội để bắt đầu lại, vậy thì mình làm những gì mình hoặc người khác cho là đúng là không còn gì nuối tiếc à?
Mình kìm lại mình của hiện tại vì lợi ích của cái-được-gọi là tương lai có đúng hay không? Chúng ta không thể trân trọng hiện tại cũng như mình cảm thấy ra như thế nào trong khi đợi tương lai đến được sao?
Giả sử, ở cái tuổi trong tay chẳng có gì ngoài tương lai này, mình gặp một ai đó vô cùng quan trọng và quý giá đến mức mình không muốn bỏ lỡ người đó thì phải làm thế nào?
La Hạo đưa nước suối choHạ Chiêu, hỏi nhỏ:
– “Sao tự nhiên ông Chu hỏi vầy vậy?”
“Thầy xem tớ nhảy cao, tưởng tớ gieo họa cho con gái người ta.” -Hạ Chiêu mở nắp chai nước suối uống một hớp.
La Hạo cười:
– “Sao không bảo lỡ đâu con gái người ta gieo, cậu có muốn yêu đương đâu mà.”
Hạ Chiêu sững ra, không đáp.
Hai ngày hội thaoDịch Thời rất bận, bận tới mức giờ truy bài tối mà vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu.
Hạ Chiêu cũng rất là bận, bận thi đấu, bận cổ vũ cho bạn bè, xong còn tụ tập ăn đồ nướng.
Hạ Chiêu nghĩ mấy hôm trước La Hạo đã đúng, quả thật cậu ỷ có bạn cùng bàn cao thủ, có nề nếp, kỷ luật, mới có động lực chịu học hành. Không cóDịch Thời ở đây là cậu nhanh chóng quay về trạng thái cũ ngay, chả muốn học hành tí nào.
Chiều ngày thứ hai của hoạt động ngoại khóa, chắc có lẽ nhận ra hội thao đã sắp kết thúc thì tự nhiên ai cũng hăng máu hết cả lên.
Các học sinh từ tất cả các lớp không ngồi yên nổi mà ra sân thi đấu xem cuộc thi gần hơn. Đám học sinh như lũ cuốn đứng chật kín đường chạy, đâu đâu cũng bừng năng lượng và nhiệt huyết, thậm chí còn hơn hẳn ngày đầu.
Thật ra thìHạ Chiêu không muốn thi 800m, chạy 800m vòng quanh đường chạy mệt lắm. Cơ mà, Hà Sùng Sơn, tên quân sư này bảo là học sinh chuyên thể dục tham gia chạy cự ly ngắn nhiều lắm, học sinh bình thường không có cửa thắng nổi, nên là cậu mới đểHạ Chiêu chạy cự ly trung bình với dài đó chứ. Cuối cùng, giữa 800m, 1500m với 3000m, Hạ Chiêu quyết định chọn 800m.
Cuộc đua sắp bắt đầu, Hà Sùng Sơn hộ tốngHạ Chiêu như một vị hlv vào đường chạy. Hết đấm bóp, bóp vai còn dãn cơ cho, Hạ Chiêu nheo mắt nhìn mặt trời cháy rực:
– “Sao tớ vừa ra sân là mặt trời nóng lên luôn ấy nhỉ?”
Không biết là do đông người cho nên cả sân thi đấu nóng hoài không mát nổi hay sao, Hạ Chiêu đứng ở đây mới xíu đã mồ hôi mồ kê.
“Hai hôm nay nóng mà, dự báo thời tiết bảo trời ấm lên. Tại chú cứ lo cắm mặt bấm điện thoại trong bóng râm không mới vậy.” – Hà Sùng Sơn nói.
“Hôm qua tớ có chơi nhảy cao mà, cũng lạnh lắm.” -Hạ Chiêu nói.
“Tới chiều chú mới nhảy cao ha, với cái khu đó được tòa nhà che nắng cho rồi.” – Hà Sùng Sơn nói.
Hạ Chiêu xoay và duỗi cổ chân bàn chân:
– “May mà thi nhảy cao vào hôm đầu; chứ tớ chạy xong 800m này là gục luôn đó. Mấy cậu chơi chiêu trò xíu ra đứng chỗ vạch đích hốt thây cho tớ đó, đừng để tớ ngã sấp mặt.”
Hà Sùng Sơn chạy 3000m, hồi sáng chạy xong thở dốc mấy hồi đã khỏe re; cậu nói chắc nịch:
– “Làm gì tới mức đó, 800m thôi mà.”
Hạ Chiêu:
– “Ai mà được như cậu, cột nhà của cả đội tuyển bóng rổ hôm nào cũng tập luyện hết chứ hả? Tớ chỉ là một học sinh cấp III ít vận động vừa yếu ớt sức kém thôi à.”
La Hạo không có tí tế bào thể thao nào hàng thật cười khẩy:
– “Cậu thôi đê. Kỳ nào cậu chả nói thế mà có lần nào không giành giải đâu hử?”
Khương Lâm cũng theo:
– “Đúng rồi đó. Anh à, tui là tui thấy ấy, cậu toàn giả bộ yếu đuối không thôi à.”
Hạ Chiêu:
– “Tớ không được thiệt…”
Chạy cự ly ngắn còn được chứ cự ly dài chắc xỉu luôn.
“Ai nói em không được hả? Lên tinh nào! Nghiêm túc lên!” – Ông Chu không biết đi từ đâu tới vỗ một phát đẩy một cái vào lưngHạ Chiêu – “Thi đấu hết sức mình! Tiến lên!”
“Úi da.” -Hạ Chiêu hết cả hồn, theo đó mà chạy bước nhỏ tới điểm xuất phát.
Các học sinh hai bên đường chạy có biếtHạ Chiêu cùng hô “HẠ CHIÊU CỐ LÊN!” và “CỐ LÊN HẠ CHIÊU!” liên tiếp.
NhìnHạ Chiêu đứng ở vạch xuất phát, ông Chu ôm balo cảm thán:
– “Thằng nhóc này, được yêu quý phết nhờ.”
Tiếng súng vang lên, các thí sinh thi chạy phóng đi như tên bắn, Hạ Chiêu nhanh vượt hẳn mọi người dẫn trước.
Các cổ động viên xem thi đấu quanh đó hò reo hết mình cổ vũ.
Ông Chu nhăn mày:
– “Lớp phó thể thao à, em không nói với bạn mới chạy đừng có chạy mạnh quá sao?”
Hà Sùng Sơn nói rất thản nhiên:
– “Không sao đâu ạ. Anh Chiêu vừa vào sân là cái lòng hiếu thắng khỉ gió của nó lên trên đầu hết. Không có vấn đề gì đâu ạ, 800m dẫn trước cả đường.”
Hạ Chiêu lao đi như một cơn gió lướt qua họ từ xa chỉ còn lại bóng mờ, và rất nhanh sau đó lúc cậu chạy tới cuối đường đích, nhịp độ nhẹ nhàng và khỏe khoắn.
Có mấy cô nàng hào hứng hú hét:
– “MỘT VÒNG NỮA! HẠ CHIÊU ĐANG DẪN TRƯỚC! ĐẸP TRAI LẮM!”
Ông Chu nhìn lướt qua đám con gái:
– “Hình như không phải lớp mình nhỉ?”
Không có em nào đáp lời thầy hết, chung quanh đã sục sôi hết cả lên rồi. Ngay cả Hà Sùng Sơn mới đó còn bình tĩnh giờ đã đưa tay lên trước miệng hô lớn:
– “ANH CHIÊU LÀ ĐỈNH NHẤT! CỐ LÊN ANH CHIÊU!”
La Hạo có nghe ông Chu nói nhưng không biết phải trả lời như thế nào đành vờ như không nghe thấy. Cậu nhìnHạ Chiêu dẫn trước cả quãng vừa thấy phấn khích mà có phần ghen tị.
Ghen tị xí xi thôi, phần nhiều là ngưỡng mộ.
Thực ra thì, từ hồi nhỏ đến bây giờ có rất nhiều lúc cậu ngưỡng mộHạ Chiêu, hâm mộ cậu ấy được yêu mến, hâm mộ sự tự tin và thẳng thắn của cậu ấy. Hâm mộ cả trường đứng lên cổ vũ cho cậu ấy, hâm mộ cậu ấy được chạy thật tự do dưới ánh mặt trời.
Có thật sự tự do hay không, ít nhất thì trông tư thế lao đi vun vút rất có vẻ như thế, nó đầy ắp năng lượng trẻ và sức bền bỉ của tuổi trẻ.
Ấy là những thứ mà cậu chưa bao giờ có, cho nên mới ghen tị, và đôi lúc còn thầm so sánh mình vớiHạ Chiêu nữa. Nhưng cảm xúc là cái gì đó rất phức tạp, cậu ghen tị vớiHạ Chiêu mà đồng thời trong thâm tâm thấy vui và hãnh diện thay cho cậu ấy.
Người chạy cuối cuối cùng cũng chạy hết một vòng, La Hạo tự giác đi tới mấy bước chuẩn bị đợiHạ Chiêu ở vạch đích.
Hạ Chiêu chạy 800m xong dễ mà gục thật.
Thật ra thìHạ Chiêu cảm thấy mình không chạy tiếp nổi sau vòng thứ nhất đâu, cậu hết sức rồi.
Cậu chạy lên dẫn đầu, nhưng chẳng biết khi nào thì mình sẽ bị những người khác ở sau vượt lên nên đành cắn răng chạy hết tốc lực lên trước.
Chạy được một vòng rưỡi, tai cậu đã hết nghe thấy gì luôn rồi mà toàn dùng sức mạnh ý chí cả. Chân cậu cứ vung chân chạy như cái máy, bước nào bước nấy nặng như chì.
Chợt, cậu nhác thấy bóng hình ai cao ráo quen quen đứng ngoài biên sân thi đấu.
Đám đông vây lại ở vạch đích hết cả, khúc rẽ sân thi đấu chỉ có lác đác người cho nên bóng hình cao cao gầy gầy ấy nổi bật hẳn.
Dịch Thời?
Cậu ấy đang ở trên lớp mà? Sao cậu ấy lại ở đây? Tan học rồi ư?
Hay… nhìn nhầm?
Hạ Chiêu không dám dừng hay quay lại nhìn, nhưng dường như cậu được tiếp thêm tí sức nhờ bóng dáng mờ ảo nọ và lao vọt đi về phía vạch đích.
Vừa qua vạch đích là cậu lập tức nhìn sang phía bên kia bãi tập. Trên sân có rất đông người, người này chồng lên người kia, nhưng không cóDịch Thời.
Tuy rằng rất xa, nhưng cậu rất chắc chắn làDịch Thời không có ở đó.
Nếu như làDịch Thời thì cậu đã nhận ra được ngay rồi.
Thế, vừa rồi là hoa mắt à?
Hay ảo giác?
Hạ Chiêu nhễ nhại mồ hôi, chân cậu bủn rủn tới mức đứng hết nổi, Hà Sùng Sơn với La Hạo nửa dìu đỡ cậu đi vài bước. Họ tới bãi cỏ sân tập nằm ra đó, ấn ấn lên cơ bắp đùi căng cứng của cậu.
Khương Lâm:
– “HẠNG NHẤT! HẠNG NHẤT DUY NHẤT CỦA LỚP MÌNH ĐÓ!! HẠ CHIÊU SỐ DZÁCH!”
Đúng ra là Hà Sùng Sơn là ứng cử viên hạng nhất 3000m, nào dè bên lớp 10 tòi ra em ngựa ô thắng hai huy chương vàng 1500m lẫn 3000m.
La Hạo cảm thán:
– “Hạng hai chỉ cách cậu có nửa bước thôi. Gay cấn thiệt đó.”
Hạ Chiêu, còn đang thở nặng nhọc, vươn tay ra.
“Hả?” – Khương Lâm hỏi.
“Nước của tớ!” -Hạ Chiêu sắp khô cháy cả họng luôn, cậu thều thào.
“À, bên kia kìa.” – Khương Lâm nhớ ra mình đưa Lưu Hiểu Vân cầm chai nước – “Để tui đi lấy.”
“Thôi bỏ đi, để tớ tự đi.” -Hạ Chiêu đã lấy lại tí sức ngồi dậy.
Chân cậu hãy còn khập khễnh lắm, cậu rề rà chập chững đi sang bên đó. Mấy bạn trong lớp thấy cậu thì vây quanh chúc mừng như chiến sĩ thắng trận trở về, nhao nhao tía lia.
“HẠ CHIÊU VỀ RỒI HẠ CHIÊU VỀ RỒI.”
“CHẠY XONG CẬU ĐI ĐÂU ĐẤY?”
“PHẢI ĐÓ. TỚ TÍNH LẠI CHÚC MỪNG MÀ MỚI QUAY ĐẦU ĐÃ MẤT TIÊU RỒI.”
Cái cảnh nồng nhiệt như lửa này…
Hạ Chiêu sợ có đứa đụng phải mình, giờ cậu đứng xiểng niểng lắm đụng nhẹ là té được luôn đó. Cậu toan mở miệng thì bỗng, cậu nhìn thấyDịch Thời.
Không phải ảo giác, là sự thật, Dịch Thời thật.
Cậu ấy mặc đồng phục trường số 6 sải chân dài bước đi về phía cậu từ trong đám đông.
Khó mà để miêu tả cảm giác lúc này lắm.
Rõ ràng là đã kiệt sức rồi, rõ ràng là đang có rất nhiều người ở đây; rõ ràng là chung quanh đang ồn ào nhốn nháo. Nhưng ánh mắt cậu chỉ nhìn đúng một người ấy thôi.
Đầu óc trắng xóa, không nghĩ được gì, nhưng vào cái khoảnh khắc nhìn thấyDịch Thời, bất chợt trái tim như đập rộn.
Như có rất nhiều cảm xúc đang xôn xao trong tim. Lá phổi khô khô nhưng nhức, không thở nổi, nhưng không tài nào bắt nó lại.
Cái cảm giác hết sức lờ đờ vì thiếu oxy khi nãy chạy lại trồi lên – không thể nghe mọi người xung quanh đang nói cái gì, không thể thấy mọi người vây quanh mình đang làm gì; mà chỉ nhìn thấy người trước mắt, nghe cậu ấy hỏi:
– “Có ổn không?”
Sau vài giây đờ ra, Hạ Chiêu vòng tay quanh vaiDịch Thời, dựa cả thân mình lên người cậu ấy, lắc đầu:
– “Không ổn. Giờ chân tớ toàn acid lactic thôi.”
tích tụ axid lactic/acid sữa thừa trong máu gây nhiễm toan axit lactic
Dịch Thời nhìn bờ môi hơi tái đi của cậu ấy, đưa chai nước uống thể thao cầm trên tay lên:
– “Uống không?”
Hạ Chiêu:
– “Uống chứ. Tớ sắp chết khát rồi.”
Dịch Thời vặn nắp, Hạ Chiêu đưa tay nhận lấy uống một hơi. Có nước lạnh lạnh ngọt ngọt ngon hơn nước khoáng:
– “Cậu mua à?”
“Ừ.” -Dịch Thời đáp.
“Cậu học xong rồi?” -Hạ Chiêu lại hỏi.
“Phải.” -Dịch Thời nói.
“Hồi nãy có phải cậu…” – nói được nửa, Hạ Chiêu cũng không rõ tại sao nữa mà dừng.
“Tôi có đứng ở bên kia một lúc, cậu thấy à?” -Dịch Thời bình tĩnh nói nốt lời định nói của cậu.
Hạ Chiêu nhoẻn cười:
– “Ừ, có thấy.”