Phụ hoàng là người cơ mưu kín đáo, đối với sự tranh chấp gay gắt của mấy đứa con đều chỉ tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt cứ từ từ chậm chạp không chịu lập thái tử, kết quả người tính không bằng trời tính, lúc chết gấp gáp đến mức ngay cả di chiếu cũng chưa kịp lập.
Như vậy cũng tốt, tranh đoạt ngôi vị thái tử chỉ trong vài ngày ngắn ngủn liền thăng cấp thành tranh đoạt ngôi vị đế vương. Quan hệ thân tình Hoàng gia vốn đạm mạc, lúc đầu hắn thờ ơ bế môn xuất khẩu, đối với việc phụ hoàng muốn truyền ngôi cho ai cũng chẳng thích lưu tâm, cuộc sống vương tử tiêu diêu tự tại. Nhưng lần này ngay cả hắn cũng bị cưỡng ép tham gia, phá bỏ những đả kích ngấm ngầm hay công khai làm cho con người ta khó lòng mà đề phòng, mấy vị huynh đệ cứ thích làm theo ý mình, triều thần bên dưới thì kéo bè kéo phái ủng hộ chủ mình lên ngôi, trong lúc đó trong cung tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Nội ưu (lo lắng bên trong) còn chưa trừ lại thêm họa ngoại xâm, vừa mới bại trận mất đi mười vạn quân sĩ Khải Lương nguyên khí đều bị tổn hại, Phù Ly sau khi đại thắng lại giương giương mắt hổ muốn thừa dịp đang lúc rối ren chiếm lấy Khải Lương, mấy tiểu quốc xung quanh cũng giương đôi mắt khao khát muốn phân chia tranh giành miếng bánh ngon, Khải Lương – từng phong quang cường đại – tiền đồ trở nên hết sức gian nan.
Nói thực, hắn tuyệt đối không muốn làm hoàng đế, nhưng hắn lại càng không muốn vứt bỏ tánh mạng hoặc làm vong quốc nô (người mất nước), vì thế không thể không vứt bỏ những ngày an nhàn trước kia để thể hiện bản lĩnh của mình, xả thân đấu tranh lôi lệ phong hành (sấm rền gió cuộn) hạ ngục huynh đệ của mình cùng thần tử dị tâm (quân thần có tâm bất chính), giết chóc lưu đày muốn nương tay cũng không được.
Kế tiếp khó giải quyết chính là hai quân đang đối chọi, trước đó Khải Lương đã tổn thất thảm trọng, vất vả lắm mới gây dựng lại phần cơ bản nhưng cũng vẫn rất bấp bênh, khiến hắn không thể ngự giá thân chinh.
Mà triều đình lúc đó muốn kiếm tướng lĩnh để đảm nhận trọng trách đếm trên năm đầu ngón tay cũng không được, sĩ khí lại càng xuống thấp, đội ngũ quân nhân như vậy mà dẫn đi đánh giặc, thì ngoại trừ thua cũng chỉ có thua.
Minh tranh (tranh đấu công khai) không được tất nhiên phải ám đấu (đấu ngấm ngầm), Nhậm Cực với vô số âm mưu quỷ kế giành thắng lợi để lên ngôi vị hoàng đế lúc này lại càng phát huy sở trường đến cực điểm, chỉ với vài liên hoàn kế đã có thể lật lại vị thế với Phù Ly, giải cứu Khải Lương khỏi nguy cơ.
Tình thế ngay lập tức hướng về phía Khải Lương, lấy thành trấn mới thành lập ngoài biên quan làm tuyến tiếp viện, hắn bắt đầu áp sát từng bước không chút nào nương tay giống như tằm ăn rỗi thôn tính cả Phù Ly, quyết tâm phải biến nó thành một địa phương trên bản đồ Khải Lương.
Hiện giờ chiến sự đã nắm trong tay, lại không nghĩ rằng bản thân mình lại bị cái lão già kia cùng một nữ nhân hãm chân. Hồi tưởng lại, mắt Nhậm Cực lại hiện lên tia sắc bén, dám cả gan vọng tưởng có thể khống chế hắn, sau này nhất định bắt cả nhà Triệu gia phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này, mà ngày đó, có lẽ cũng không còn xa nữa.
Nhắm mắt, đem khuôn mặt của hai kẻ đáng ghét kia trục xuất ra khỏi óc, trong tia tinh quang sáng ngời kia, hắn lại nhớ tới nam nhân nọ.
Đúng rồi, Mạc Kỉ Hàn, lúc trước, bản thân mình vì cái gì mà bắt y nhốt trong cung?
Đối với nam nhân đã chôn vùi mười vạn đại quân Khải Lương gián tiếp làm phụ hoàng băng hà, mấy tháng trước Nhậm Cực cũng chỉ nghe nói mà thôi, về việc vì cái gì phải tập kích bất ngờ bắt người mà không gián tiếp mượn tay người khác diệt trừ, trừ bỏ lý do muốn tự tay báo thù, Nhậm Cực cảm thấy, hắn có lẽ muốn nhìn thấy nam nhân này.
Là một nam nhân, ai lúc trẻ lại chưa từng nghĩ đến việc tung hoành sa trường, thoải mái tràn đầy sinh lực một sống một còn, nhất là có thể gặp được kỳ phùng địch thủ, đối với đời người là một điều rất thú vị. Mà Mạc Kỉ Hàn, lúc trước đối với hắn chính là một đối thủ như vậy, chỉ tiếc, thực tế không thể cùng y trên chiến trường tranh tài cao thấp, đó là điều tiếc nuốt không nhỏ trong lòng hắn.
Thế nhưng Nhậm Cực lại không nghĩ rằng, khi quyết định đem Mạc Kỉ Hàn bắt đến đây, chính là đã mở ra một chiến trường giữa hai người, tuy rằng không có oanh liệt vận binh màn trướng – vạn mã phi lao, nhưng giữa hai người là sự quyết đầu trực tiếp, càng kích thích hơn.
Giết y, ngay từ đầu đã có ý tưởng này, nếu không có y, bản thân mình sẽ không phải lên ngôi hoàng đế không mấy hay ho này, trước đây có thể nói là hận muốn giết y. Nhưng cho tới bây giờ, lại mơ hồ rất ít khi nhớ đến điều đó, ngay cả việc báo thù nói ra bất quá cũng chỉ là lấy cớ cho có vẻ đạo mạo mà thôi, dù sao dụng hình cũng đã dùng, y không chết chính là mạng lớn, hơn nữa nếu nói là trả thù thì chiếm cả Phù Ly, nghĩ cũng đã đủ, tin chắc rằng phụ hoàng của hắn dưới cửu tuyền cũng có thể ngậm cười.
Mà vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến cương ngạnh quật cường kia, vẫn là tù binh của hắn.
Ngón tay bất giác nhẹ nhàng vuốt nhè nhẹ, giống như đang tiếp xúc da thịt khô mát lại tràn ngập co dãn cùng cặp mắt bất khuất kia, nhớ tới trận giằng co sáng nay, hắn bỗng cười rộ lên, một nam nhân nghiêm trang như vậy, trêu đùa nếu nói là thú vị thì có lẽ nên nói là —— đáng yêu.
Chinh phục nam nhân này, cảm giác so với việc quyết đấu đao thương trên chiến trường lại càng kích động người ta hơn, đương nhiên, hắn chưa từng đứng trên chiến trường, không thể so sánh một cách rõ ràng, nhưng ngọn lửa khắc sâu thiêu đốt trong lòng thì không thể không chú ý, trong lòng hắn đang kêu gào sự khuất phục của nam nhân kia, theo cách triệt để nhất. Để đạt được mục đích này, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào cả.
Nghĩ đến tương lai sẽ nhìn thấy ánh mắt khuất phục của nam nhân kia, Nhậm Cực đang ngồi trong đình viện liền cảm giác khao khoái vô cùng, gió lạnh đầu xuân thổi tới nhưng trên người chỉ cảm thấy sảng khoái, làm cho hắn đột nhiên cảm giác rất muốn uống rượu, không muốn kinh động đám nô tài, khinh công phiêu phiêu lướt nhẹ nhàng trên nóc nhà, không bao lâu sau đã mang theo một bầu rượu ngồi lại chỗ cũ.
Tự châm tự ẩm (tự rót tự uống), Nhậm Cực phát giác tối nay mình cũng không có buồn, liếc mắt thấy chân trời dần dần ửng xanh sau đó nổi tia nắng, hắn tiện tay ném bình rượu đã trống không, thong thả theo đường cũ trở về.
Nữ nhân trên giường vẫn đang ngủ say, bên môi vẫn mang ý cười thỏa mãn, Nhậm Cực tự mình lấy quần áo mặc vào, khi bước qua bên cạnh giường lạnh lùng liếc mắt một cái, rất nhanh thôi, nàng sẽ cười không nổi nữa.
Nhậm Cực một đêm thức trắng không ngủ nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt, quay về tẩm cung đổi long bào, lâm triều xong, lại ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, ngay cả chợp mắt cũng không.
Trong lúc Trịnh Hải tập hợp vài thứ gì đó trình lên cho hắn, Nhậm Cực bất quá tiện tay lật lật vài cái, hừ lạnh một tiếng lại mấy thứ đó ném đi: “Trịnh Hải, đem thứ này cho đám bọn họ, nói bọn hắn cần cân nhắc. Việc này rất quan trọng, muốn gọi bọn hắn vào gặp.”
Trịnh Hải đồng ý, thu dọn thứ đó vội vàng rời đi. Sau khi Nhậm Cực xử lý xong chính sự phát giác ra cũng đã gần đến chạng vạng, duỗi thắt lưng, tâm tính hắn thực khoái trá lại đi vào tòa Thiên điện kia đang có thể nói là bị người ta bao vây chật như nêm cối.
Khi hắn đi vào, hai cung nữ Mạc Ngôn và Liễu Oanh đang đứng trước cái bàn, Mạc Ngôn đang mang giọng như cầu xin nói: “Công tử, ngươi nên ăn một chút đi, ta với Liễu tỷ tỷ đã cẩn thận để làm, nếu không ăn thật rất đáng tiếc.”
Không ai trả lời, giọng Mạc Ngôn lại tiếp tục: “Công tử, có phải những món này không hợp với khẩu vị của ngươi, nếu không ngươi nói xem ngươi muốn ăn cái gì, ta với Liễu tỷ tỷ sẽ đi làm.”
Vẫn là không ai trả lời, Nhậm Cực đẩy cửa đi vào nói: “Sao vậy… xem ra Mạc tướng quân đối với nơi này của trẫm hoàn toàn không hài lòng.”
Mạc Ngôn với Liễu Oanh bối rối xoay người quỳ xuống, Nhậm Cực liếc nhanh mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Mạc Kỉ Hàn, đi đến cái bàn vén bào ngồi xuống: “Mạc tướng quân không ăn, trẫm lại rất đói bụng.”
Liễu Oanh vừa nghe nhanh chóng nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị bát đũa.”
Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn càng khó coi hơn.
Mạc Ngôn đứng phía sau Nhậm Cực tùy tiện chuẩn bị hầu hạ, vừa nhấc mắt có thể nhìn thấy sắc mặt cực kỳ kém của Mạc Kỉ Hàn, không khỏi âm thầm lo lắng, lại nhớ tới Hoàng Thượng gọi y là “Mạc tướng quân”, thì ra, y cũng họ Mạc sao?
Mạc Ngôn chính là cô nhi từ nhỏ, trí nhớ tới nay cũng chỉ là một đứa khất cái kiếm ăn, không biết tên lẫn họ của mình mà cũng không ai đặt tên cho nàng, một khất cái đều chỉ quan tâm đến việc lấp đầy cái bụng của mình, ai mà thèm để ý đến một tiểu cô nương có thể chết bất kỳ lúc nào chứ. Sau này lớn thêm một chút, bị đám thương nhân lừa gạt, bởi vì thiếu dinh dưỡng trường kỳ nên vừa gầy vừa nhỏ, khuôn mặt lại không tuyệt sắc, không người nào trong thanh lâu kĩ quán chịu mua, thiếu chút nữa đã bị đám người do không bán được tiền đánh chết.
Cũng coi như mệnh nàng không đến mức tuyệt, đụng phải Trịnh Hải đang ra cung làm việc, vừa vặn trong cung lại đang bổ sung cung nữ mới, Trịnh Hải thuận tay coi như nhặt được mà mua nàng, từ đó về sau thoát ly khỏi thân phận khất cái. Tuy rằng những ngày trong cung cũng không tốt lắm, ăn roi da không phải là không có, nhưng ít ra cũng có thể ăn no mặc ấm, cho nên nàng cảm thấy vậy là đủ rồi, huống chi còn có một cái tên thuộc về mình —— Mạc Ngôn.
Tên tất nhiên cũng là do Trịnh Hải đặt, bởi vì mười hai năm trước đó nàng không tiếp xúc với ai nên cũng không nói với ai quá mấy câu, ngay từ đầu nói chuyện cũng rất khó khăn, đợi đến khi nói lưu loát thì cũng đã là chuyện của hai năm sau, rất hy vọng có thể nói với người khác nhiều hơn nữa.
Trịnh Hải thương thân thế của nàng, mà nàng lại rất hoạt bát vui vẻ, cho nên quản cũng không được, bất quá chỉ nhắc nhở nàng ngôn đa tất thất (nhiều lời thiệt thân), cho nên mới đặt tên như vậy cho nàng. Nếu trước đó Nhậm Cực không giết hai nhóm, người mới thì chưa kịp đào tạo, Trịnh Hải kỳ thật hơi luyến tiếc tiểu nha đầu lanh lợi này, trước khi mang đến Thiên điện đã ngàn ninh vạn chúc (ngàn vạn lần răn dạy), chỉ mong nàng có thể bảo toàn mệnh.
Tiểu nha đầu ngoại trừ muốn cùng nhiều người trò chuyện, nguyện vọng lớn nhất trên đời đó là có người thân, Trịnh Hải trong lòng nàng không khác gì phụ thân, lúc nghe được tên của Mạc Kỉ Hàn, mặc dù nàng cũng không phải thật sự là họ Mạc, trong lòng lại lặng lẽ xem y như ca ca của mình.
Hiện tại mắt thấy Mạc Kỉ Hàn càng ngày càng khó coi, nàng cảm thấy sốt ruột lại không nghĩ ra biện pháp gì, lúc này Liễu Oanh đang cầm bát đũa trở về, tròng mắt nàng di chuyển, thấy Liễu Oanh múc canh cho Nhậm Cực, liền học lấy làm bộ dạng đi đến bên múc cho Mạc Kỉ Hàn một bát, nhẹ giọng nói: “Công tử, ngươi không muốn ăn cái khác thì cũng uống bát canh đi, bằng không buổi tối dạ dày sẽ không thoải mái.”
Đưa bát canh qua, bản thân mình tự nhiên như không mà bước đến phía sau Mạc Kỉ Hàn, thừa dịp lấp lỗ trống giữa hai người, len lén nắm ống tay áo của y khẽ kéo hai cái.
Mạc Kỉ Hàn bị nàng kéo tay áo, theo phản xạ liền quay qua nhìn, nhìn thấy ánh mắt nàng đầy vẻ khẩn cầu, lại cúi đầu nhìn nhìn bát canh đang tỏa hơi nóng, nhớ tới nàng dù sao cũng đã từng vì mình mà chạy theo đưa chiếc áo ấm, thần sắc trong mắt càng trở nên phức tạp hơn, cuối cùng bưng bát canh lên uống một ngụm.
So với Mạc Kỉ Hàn, Nhậm Cực trái lại rất thoải mái, ăn canh ăn cơm, ăn xong còn không quên khen ngợi hai vị cung nữ: “Các ngươi làm sao? Tay nghề thật không tồi, cũng gần bằng ngự thiện phòng.”
Nói tới đây, ánh mắt lại đảo qua Mạc Kỉ Hàn: “Mạc tướng quân e rằng không quen với món ăn của Khải Lương chúng ta, các ngươi nếu không ngại thì hảo hảo học cách nấu của Phù Ly, với tay nghề của các ngươi, có lẽ sẽ làm được món ăn hợp với Mạc tướng quân của chúng ta. Lần sau ta đến, không muốn nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của Mạc tướng quân.”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí bỗng nhiên lạnh lẽo, hai tiểu cung nữ sao lại không sợ ý nghĩa của câu nói đó, sợ tới mức quỳ trên mặt đất liên tục hô “Dạ”, Nhậm Cực nhìn thấy sắc mặt Mạc Kỉ Hàn lần lượt thay đổi xanh trắng thì mỉm cười, thả bát đũa xuống đi ra khỏi Thiên điện.
Hắn không vội, có nhiều thời gian cứ từ từ mà làm, chờ đợi nhìn thấy dáng vẻ của vị tướng quân quật cường kia bị mình đánh vỡ ở tất cả mọi mặt.