Loại cảm giác này thật đáng sợ, giống như côn trùng đục vào xương cốt dày đặc dọc theo kinh mạch lên tận tủy não, “Đằng” một tiếng Mạc Kỉ Hàn tự trên giường ngồi dậy, dồn dập hôn hấp từng ngụm từng ngụm,đưa tay lau đi mồ hôi lạnh ướt đẫm trên trán.
Vốn nghe lời Tiểu Mạc chờ thương tích khỏi mới rời đi, hiện giờ ý niệm đó trong đầu hoàn toàn bị đánh gãy, đột nhiên vén mành đi đến trước cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, lại giống như chiếu không xua hết bóng đêm đen như mực kia. Mạc Kỉ Hàn có linh cảm, nếu là y hiện tại không trốn đi. E rằng y sẽ phải ở trong bóng đen này cả đời.
(Hihihi… cái đó còn phải hỏi, anh ko đi mau một chút người kia sẽ không cho anh đi đâu…^^)
Hỗ trợ của Mạc Ngôn có lẽ cũng không đáng tin lắm, xem ra phải tự dựa vào sức của bản thân mà thôi, tối thiểu còn có thể rút lui được. Thế nhưng, tuy rằng hiện tại giám thị đã không còn nghiêm mật như trước kia, nhưng lộ tuyến chạy trốn lần trước đã không thể dùng được nữa, y làm thế nào mới có thể tìm thấy lộ tuyến mới đây?
Nôn nóng suy nghĩ, linh quang vừa thoáng hiện ra khi Mạc Kỉ Hàn đột nhiên nhớ tới có mấy lần Trịnh Hải đến Thiên điện này hình như không có vào bằng cửa chính, mà là từ hoa viên trước viện đột nhiên xuất hiện.
Nhưng y luôn luôn ngồi trong phòng, chỉ là ngẫu nhiên nghe hướng của tiếng bước chân có chút bất đồng, nhưng không hề thấy Trịnh Hải từ nơi này đi ra, nghĩ đến đây nhất thời ảo não không dứt, do mình trước đó bị mộng du sao, thế nhưng vẫn không ngừng miệt mài suy nghĩ!
Bên ngoài trăng cũng đã lên cao, đúng là đêm dài nhân tĩnh, Mạc Kỉ Hàn ở bên cửa sổ nín thở quan sát một lúc lâu, xác định bên ngoài không có ám vệ giám thị, liền nắm song cửa sổ tung người qua.
Ở Thiên điện này một thời gian dài nội lực gần như mất hết, giống như một thư sinh tay trói gà không chặt, Nhậm Cực cũng không cảm thấy vui khi tẩm cung của mình luôn luôn có những ánh mắt từ nơi bí mật nào đó nhìn chằm chằm, ngày qua tháng lại, ám vệ đã triệt từ mười xuống còn tám chín, bây giờ đại khái có thể xem là nơi duy nhất thích hợp với y.
Tuy rằng xác định không có người, hành động của Mạc Kỉ Hàn vẫn thập phần cẩn thận, đi đường gần như không gây ra tiếng động, chậm rãi đi đến nơi gần với chỗ Trịnh Hải hay đột nhiên xuất hiện trong ấn tượng.
Đó là một con đường, không dài, cũng bí mật, hiện giờ là mùa cây cỏ mọc rất tốt, nhiều hoa đua nở tỏa hương quyến rũ người, cành lá đều rất tươi tốt, Mạc Kỉ Hàn mở to hai mắt nhìn xung quanh, thế nhưng ánh trăng buổi tối mỏng manh, thật sự rất khó phát hiện dấu vết còn sót lại.
Ước chừng tìm gần một canh giờ, Mạc Kỉ Hàn không thể không bỏ ý định, quyết định vào ban ngày sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Ngày hôm sau sau khi dùng ngọ thiện xong, Mạc Kỉ Hàn mới nói muốn tới hoa viên đi lại một chút, bởi vì ở trong phòng rất buồn, Mạc Ngôn các nàng vốn hơi lo lắng, hiện tại nghe y nói muốn tản bộ, Mạc Ngôn chỉ nghĩ lời mình khuyên có chút tác dụng, tất nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, vui mừng đáp ứng, ngay cả nước trà điểm tâm đều chuẩn bị thỏa đáng.
Trịnh Hải khi tới bằng mật đạo đều rất cẩn thận, Mạc Ngôn Liễu Oanh ai đều chưa từng nhìn thấy, nghĩ có nói với các nàng cũng không thể được, Mạc Kỉ Hàn ở phía sau viện đi vái vòng, sau đó bước thong thả đến trước viện, chậm rãi đi đến nơi kia.
Chỗ này mỗi ngày đều có người quét tước, thế thì mật đạo kia cũng phải thập phần bí mật, tuyệt đối không để người khác dễ phát hiện. Mạc Kỉ Hàn nhìn thật kĩ, ở mỗi nơi đều từ từ đi qua.
Lá rụng trên mặt đất đều bị quét sạch sẽ, đường đá nhỏ kia cũng rất sạch sẽ, ngay cả hoa dưới táng cây cũng không phủ lên mặt đất, nói chi đến dấu vết sót lại, sau khi qua lại hai lần Mạc Kỉ Hàn vẫn không phát hiện bất cứ cái gì, lại không thể ở đây lâu, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tiểu Mạc lúc này đi tới tìm y: “Mạc tướng quân, huynh thích nơi này sao? Đi đến kia vài bước có đình nghỉ mát, không bằng ngay tại đó dùng điểm tâm nghỉ ngơi một chút.“
Mạc Kỉ Hàn đang lo không có cớ để ở đây lâu một chút, lập tức gật đầu đáp ứng, theo lời Tiểu Mạc nói ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trước mắt vài bước là một tòa tiểu đình nghỉ mát, trên sườn dốc cao, vừa lúc có thể thu toàn bộ cảnh sắc chung quanh vào mắt.
Khi theo Mạc Ngôn lách qua một gốc cây đan quế, khóe mắt bỗng nhiên nhìn lướt vào phía sau ngọn tiểu giả sơn, không khỏi trong lòng khẽ động, nhịn không được nhìn cả ha mắt, lúc này mới theo Mạc Ngôn lên đình nghỉ mát.
Vào ban đêm, Mạc Kỉ Hàn lại lén lút đi tới hoa viên, nhanh chóng đi tới tòa tiểu giả sơn khi, cẩn thận quan sát một lúc quả nhiên phát hiện thấy nơi kia.
Kia tiểu núi giả vốn là thiết kế tạo cảnh cho hoa viên nên không lớn, nó được tạo rất khéo léo, bất quá cao hơn so mới dáng người, cao hơn một trượng, khe hở bên trong trống rỗng cũng không lớn lắm, phía sau có một khoảng khe hở thật lớn, chứ một người ra vào thì không thành vấn đề.
Mạc Kỉ Hàn không phát hiện có gì khác thường trong viện, ngọn giả sơn này là phát hiện duy nhất của y, bây giờ nhìn thấ khe hở kia, không cần chứng thực y liền nhận định đây chính là mật đạo.
Nhưng mà đi vào không bao lâu, đã bị lần lượt các hòn đá giao thoa nhau chặn đường đi. Trong động tối đen, có cố hết sức cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy bộ phận then chốt nào, Mạc Kỉ Hàn đang bất đắc dĩ rời khỏi, cũng không chịu từ bỏ, dám nhận định chỗ này là cửa vào mật đạo, quyết định đêm mai mang lửa đến đây.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, buổi tối mang theo theo chút lửa, ánh lửa chiếu vào một khối tiểu thạch rõ ràng do người hàng năm vuốt nên bằng phẳng, tỏa sáng bóng loáng, tay chạm vào bất động, tay khẽ nhấn một cái, những khối giả thạch trước mắt lởm chởm lập tức vô thanh vô tức mở ra, lộ ra một con đường tối om.
Mạc Kỉ Hàn không chút do dự tiêu sái đi vào, mật đạo này thực hẹp, nhưng sạch sẽ thông gió, hiển là thường có người đi qua đi lại, bất quá cũng không dài lắm, không có bao lâu đã đi đến cuối đường, cũng có một hòn đá nhỏ làm bộ phận then chốt do thường xuyên vuốt mà bằng phẳng, ấn một cái cửa ngầm liền mở ra, một chút ánh sáng tiến vào.
Mạc Kỉ Hàn lập tức tức tắt cây đuốc, lắc mình tiến vào bóng tối chung quanh tinh tế quan sát. Đây là một con đường hẹp trong cung, rất im lặng, chỉ có vài chiếc đèn ***g chiếu sáng, nghĩ có lẽ đây là một chỗ hẻo lánh, mà nơi y đứng lại là dưới bóng râm của bức tường, dọc tường đi một đoạn, đến một góc khuất mà ***g đèn không chiếu đến được mà âm u.
Y đang do dự có nên tiếp tục đi tới trước hay không, một trận bước chân vừa nhẹ vừa nhanh từ phía trước truyền lại, Mạc Kỉ Hàn đầu tiên là trong lòng cả kinh, nhưng nghe tiếng bước chân này không giống như người có võ công, liền trực tiếp đem thân ảnh ẩn vào trong bóng tối.
Người đi tới dáng người nhẹ nhàng thon thả, đứng trong một góc tối không ngừng nhìn xung quanh, như là đang đợi người nào đó, một hồi, quả thực tên còn lại đang âm thầm che che lấp dấu vội vàng chạy đến đây, tiến vào góc kia nhỏ giọng kêu: “Nhược Anh cô nương.“
Nửa đêm tới nơi này gặp mặt thì tất nhiên sẽ thương lượng những chuyện không tốt, Mạc Kỉ Hàn không có hứng thú nghe những chuyện trong cung ngươi lừa ta gạt, xem ra đêm nay là không thể đi tiếp được rồi, vì thế không nói một tiếng dựa theo đường cũ lui trở về.
Lần này y quyết định không thể gấp gáp, đợi cho thông thuộc hết địa hình sẽ lập tức hành động, đương nhiên, cũng không có nhiều thời gian để y có thể chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, thời gian, vẫn đang là gấp gáp đích.
Sau khi từ Thiên điện trở về, tính tình của Nhậm Cực càng ngày càng âm tình bất định, ba ngày sau đó từ trên xuống dưới đều là nơm nớp lo sợ, không ít người kéo Trịnh Hải hỏi thăm, bây giờ không phải mới chiếm được Phù Ly, chẳng lẽ đại thắng như vậy cũng không thể giúp tâm tính Hoàng Thượng tốt hơn được vài ngày sao? Trịnh công công cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, khó nói ra.
Ngày hôm đó khi Nhậm Cực đang phê tấu chương nhưng lại như đang trên cõi thần tiên nào đó, Minh Kiêu vội vàng chạy tới: “Hoàng Thượng, thần có việc bẩm báo.“
Nhậm Cực có chút buồn bã hoàn hồn: “Nói đi.“
“Hồi bẩm Hoàng Thượng. Chỗ Đổng Trinh phi hình như bắt đầu có động tĩnh, ngày hôm qua đêm khuya Nhược Anh lại cùng tiểu cung giam bên cạnh Hạ Chiêu Nghi gọi là Tiểu Hải Tử gặp mặt, hình như không còn bao lâu sẽ hành động.“
Nhậm Cực so với lần trước có vẻ hơi thiếu hứng thú: “Bất quá là hai nữ nhân hậu cung nhàm chán nên đánh nhau, chờ các nàng thực sự nháo lên hãy nói, về sau những chuyện vậy không cần bẩm báo trẫm.“
Minh Kiêu có phần khó hiểu, hắn là từ khi Việt Ninh đi mới giao cho việc này cho hắn, sớm nghe nói Hoàng Thượng tâm tình không tốt, hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng như vậy. Do dự trong chốc lát mới nói: “Nhưng là một chuyện khác, thần cảm thấy tốt nhất nên báo cáo với Hoàng Thượng.“
Chuyện này cũng là Việt Ninh trước khi đi ngàn ninh vạn dặn bảo rằng, luôn nhấn mạnh vô luận lớn nhỏ, chỉ cần có quan hệ đến người kia, thì nhất định phải báo gấp cho Hoàng Thượng biết.
Không đợi Nhậm Cực lên tiếng, Minh Kiêu nhanh chóng nói tiếp: “Tối hôm qua khi đang theo dõi, ngoại trừ Nhược Anh cùng Tiểu Hải Tử kia, còn gặp được một người.“
“Nga? Phải không? Là Đổng Nhược Hi hay là Hạ Uẩn Hà?“
“Dạ cũng không, bọn họ thấy chính là Mạc tướng quân Mạc Kỉ Hàn.“
Ba chữ “Mạc Kỉ Hàn” vừa nghe, Nhậm Cực lập tức trừng lớn mắt, vô tình nháy mắt trở thành hư không gần như là rống lên: “Cái gì? Ngươi vừa mới nói gặp được ai? Mạc Kỉ Hàn?! Y ở đâu?“
Minh Kiêu bên tai rầm rầm rung động, càng nói mà không dám trì hoãn, Nhậm Cực đang nói chưa xong hắn đã nhanh chóng nói tiếp: “Không nhìn lầm ạ, quả thật là Mạc tướng quân, bọn họ lúc đầu cũng không dám khẳng định, một đường theo tới Thiên điện mới dám xác định.“
Nhậm Cực đã muốn từ trên long ỷ của hắn nhảy dựng lên: “Là phát hiện y ở đâu? Nói mau!“
“Dạ là ở một con đường hẻm nối giữa tẩm cung Hoàng Thượng cùng hậu cung, ở sườn đông bắc sừng gần lãnh cung, ngày thường ít người lui tới.“
Nhậm Cực nghiến răng nghiến lợi: “Khá lắm Đại tướng quân, thật là có năng lực, có thể thần không biết quỷ không hay bỏ chạy đi ra ngoài, nếu không phải trước kia trẫm kêu người theo dõi hai nữ nhân kia, e rằng sẽ không ai biết được!“
Đi tới tới lui lui vài vòng Nhận Cực tức giận nói: “Xem ra ở Thiên điện Đại tướng quân cảm thấy không thoải mái, Minh Kiêu, mang hai người đến đó, ‘thỉnh’ y đến tẩm cung của trẫm hảo hảo chiếu cố!“
(Hảaaa???!!! Ở không thoải mái mắc gì phải đến tẩm cung của ngươi, ở gần ngươi mới là ko thoải mái a… (.!!)
Minh Kiêu bị quyết định của Nhậm Cực nên ngẩn ra, Mạc tướng quân này đúng là trọng yếu đến như thế mức này rồi sao? Chỉ cảm thấy không ổn muốn mở miệng ngăn cản, Nhậm Cực lại mở miệng trước nói: “Không cần, cứ như vậy đi, chuyện của Mạc Kỉ Hàn các ngươi không cần xen vào nữa.“
Hai quyết định một trời một vực, Minh Kiêu ngẩn ngơ, cẩn thận chứng thực nói: “Hoàng Thượng, không cần tăng số người theo dõi sao?“
Nhậm Cực phất tay: “Không cần, trẫm lặp lại lần nữa, chuyện của y các ngươi không cần xen vào nữa!“
Đợi cho Minh Kiêu lui xuống, Nhậm Cực đang phẫn nộ mới hóa thành cười lạnh: “Mạc Kỉ Hàn, thật khen bản lĩnh của ngươi, lần này trẫm không cần bất luận kẻ nào, thật muốn đích thân nhìn thấy Đại tướng quân ngươi còn năng lực gì!“
Hết Chương 48
Pass cho chapter 49 mất máu sẽ “on air” vào 13/10 nè các nàng:
Một cụm từ chỉ một thể loại của đam mỹ, nghĩa của cụm đó trái với trình tự mà một chuyện tình “nên” trải qua.
…trước, …sau
Ví dụ như: Vương gia đích thiếp thân thị vệ, Lưỡng mang mang, v.v… và truyện này.
4 từ, không cách, không dấu, không viết hoa.
Fan đam mỹ ai cũng sẽ biết, bật mí đây cũng là thể loại ta ui thix, ưu tiên hàng đầu khi tìm truyện để đọc.