Đèn ***g trên đường hình như ảm đạm hơn so với hôm qua, có lẽ hôm nay do có gió lớn, đèn ***g bị thổi tắt ánh nến lắc lư trong ánh trăng sáng, vì là đêm đầu tháng tư nên càng lạnh lẽo.
Dựa theo bóng râm đi lên phía trước, Mạc Kỉ Hàn phát hiện con đường hẹp kia so với mình tưởng tưởng lớn hơn nhiều, trừ bỏ ngẫu nhiên né tránh vội vàng những cung nhân đi qua, con đường này đi đến một canh giờ vẫn chưa đến cuối đường.
Đang nghĩ ngợi, hì trước mắt xuất hiện hai nhánh rẽ, dõi mắt nhìn, tả hữu đều kéo dài ra tận bên ngoài, hai con đường giống nhau như đúc, căn bản không biết thông đến nơi nào.
Dừng lại, Mạc Kỉ Hàn nhíu mày, khi y đang không biết nên đi theo hướng nào, một giọng nói mà y nằm mơ cũng muốn không nghe và cũng là giọng nói y không muốn nghe nhất trẹn đời này vang nhẹ nhàng sau lưng y: “Bên trái là đi vào hậu cung, bên phải còn lại là thông ra ngoài cung, Mạc tướng quân tính đi bên nào?“
Mạc Kỉ Hàn không dám tin xoay người: “Nhậm Cực?!“
“Đúng là trẫm. Mạc tướng quân có nhã hứng đêm khuya du ngoạn trong cung, quả nhân há trong phải nên đi theo bồi lễ sao. Xin hỏi Mạc tướng quân muốn đi bên nào, trẫm sẽ dẫn Mạc tướng quân đi.“
Mạc Kỉ Hàn đã muốn nói không ra lời, chỉ có thể đứng cứng ngắc như thạch một chỗ, Nhậm Cực cũng tiến đến vài bước, ánh sáng mỏng manh kéo dài những bóng râm trên khuôn mặt hắn, càng khiến biểu tình của hắn đáng sợ hơn, nụ cười châm biếm kia như cắn vào tâm người khác.
Khi nói chuyện, Nhậm Cực tới trước mặt Mạc Kỉ Hàn, tay gắt gao chế trụ cổ tay y, nói: “Mạc tướng quân không nói lời nào e là chưa nghĩ ra, vậy không bằng trẫm đề nghị thế này, không bằng trước tiên theo trẫm đến chính cung tham quan.“
Lời còn chưa dứt, đã không để Mạc Kỉ Hàn cự tuyệt liền kéo người nhảy lên đầu tường, gió lạnh đập vào mặt, Mạc Kỉ Hàn cả kinh lúc này mới nhớ phải giãy giụa, thắt lưng cũng đã bị một tay của Nhậm Cực kìm chặt lại, phản kháng không được lại bị hắn mang phi thân vọt lên phía trên tường cung, hắn đi thẳng theo một đường, vài thứ đã quên trước kia lại biến thành bọt nước, cảnh sắc quen thuộc lại xuất hiện khiến y kinh hãi.
Nhưng mà lần này, Nhậm Cực nhưng không đưa y vào Thiên điện giam giữ, mà trực tiếp đưa y tới tẩm cung của chính hắn —— trong chính điện của Chiêu Đức điện.
Tầng tầng lụa mỏng trướng màn tung bay ở trước mắt là cơn ác mộng mà suốt đời này Mạc Kỉ Hàn không dám đựng tới, bị y mạnh mẽ vùi vào tậm sâu trong đáy lòng, vốn tưởng rằng đã có thể sẽ không bao giờ phải gặp lại, lại không ngờ dễ vỡ như vậy, chỉ vài tấm lụa mỏng, liền dễ dàng khơi mào lại những hồi ức không thể chịu nổi kia.
Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn đã trắng bệch, Nhậm Cực lại ác ý nói tiếp: “Nơi này tuy rằng Mạc tướng quân đã từng ghé qua, nhưng nói vậy ấn tượng có thể chưa sâu sắc, không ngại ở đây bắt đầu ‘thăm lại chốn xưa’.“
“Thăm lại chốn xưa” bốn chữ giống như búa tạ đạp thật mạnh vào tai Mạc Kỉ Hàn, lúc này tỉnh ngộ Nhậm Cực đang tính toán cái gì, sau đó không đợi y phản ứng vùng vẫy, cảm thấ hoa mắt, thoáng chốc thân mình đã đi bao vây giữa những chiếc gối mềm cùng gấm vóc.
Xúc cảm lạnh lẻo khiến y hoảng hốt, chống khuỷu tay vội vàng muốn đứng lên, nhưng vừa mới ngồi dậy, Nhậm Cực đã chế trụ hai vai của y lại đem y áp chế trở về, sau đó, hung hăng cắn lên bờ môi của y, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập khóe miệng xoang mũi hai người, kích thích sự xâm lược phóng đãng.
Vì để ngăn cản y phản kháng, Nhậm Cực không khách khí dùng thiên cân trụy, nội lực vừa áp tới Mạc Kỉ Hàn chỉ cảm thấy xương ngực của mình gần như bị đập vỡ vụn, hai tay chế trụ bả vai khiến y cảm giác giống như một sợi xích lạnh như băng trước kia, sợ hãi chán ghét cùng nhau ập đến, không quan tâm chĩ muốn đẩy Nhậm Cực ra: “Ngươi cút cho ta!“
Nhậm Cực cũng bất vi sở động, nhe răng cười nói: “Sao vậy, Mạc tướng quân không phải muốn tham quan trong cung một phen hay sao? Trẫm tất nhiên muốn cho Mạc tướng quân hảo hảo đi tham quan, chỗ của Chủ Cung không đáng xem hay sao, có lẽ thật đáng tiếc a?“
Lời nói cực kỳ mịt mờ, Mạc Kỉ Hàn nửa ngày lúc sau mới đột nhiên nhận ra tay Nhậm Cực đang mở quần áo của chính y, xấu hổ và giận dữ cùng nhiệt khí bốc lên, khí lực đột nhiên tăng lên rất nhiều, thế nhưng thật sự tránh thoát được, không nghĩ ngợi liền tung một chưởng chém xuống. Tuy rằng nội lực toàn bộ trống rỗng, nhưng một chưởng này vừa nhanh vừa hung tợn, tưởng như một chưởng chém gãy cổ của Nhậm Cực.
Nhưng mà vì không có nội lực, hơn nữa đối với Nhậm Cực cũng không hề uy hiếp, chưởng phong khó khăn lắm mới giáng xuống cổ hắn, Nhậm Cực phản thủ một cái cổ tay Mạc Kỉ Hàn liền rơi vào bàn tay hắn, bị áp lại bên hông.
Cùng lúc đó, đôi môi vẫn bị khẳng cắn bị bắt mở ra, căn bản không hề có kinh nghiệm nên Mạc Kỉ Hàn chật vật không thể tả, cổ bị ngăn chặn, chỉ có thể phí công né tránh sự chiếm đoạt bên trong khoang miệng, lẩn trốn lại bị bắt lại, cuối cùng bị bắt quấn chặt vuốt ve, tiếng mút từ nhỏ dần dần lớn hơn, trong đầu vang lên tiếng nổ vang như sấm rền.
Nhậm Cực vừa hôn xong, nhưng hình như chưa thỏa mãn lại khẽ liếm trêm môi y, lúc sau mới nói: “Mạc Kỉ Hàn, dám kêu trẫm cổn, ngươi tốt hơn nên biết rõ thân phận của mình lúc này!“
Nói xong đã động thủ xé bỏ quần áo của y, quần áo đầu hạ nên cũng mỏng hơn, không quá lâu sau đã thành đống vải vụn bỏ đi: “Đã muốn chạy trốn, thì trước hết nên học cách tránh đi tai mắt của người ta mới đúng. Ngươi còn có nhớ hay không ngày đó ở trong quân trại trẫm từng nói, ngươi nếu còn muốn chạy trốn, nên có bản lĩnh đừng để trẫm phát hiện được, một khi bị phát hiện, ngươi sẽ như thế nào?! Nhắc lại cho trẫm, ngươi biết sẽ thế nào rồi chứ.“
Mạc Kỉ Hàn sớm đem chuyện ngày hôm đó quăng ra sau đầu, hiện giờ Nhậm Cực nhắc lại, tất cả tình hình lập tức rõ ràng tái hiện lại trong đầu, tứ chi từng trận rét run, nhất thời không thể động đậy.
Đây chính là cơ hội tốt cho Nhậm Cực, thừa dịp y không phản kháng, đem quần áo vừa xé bỏ ném xuống long sàng, tay xoa nhẹ lên chiếc bụng rắn chắc, cảm thụ nơi đó đang phập phồng kịch liệt, ánh mắt hơi hơi nheo lại: “Trẫm từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi nếu bị bắt, vậy thì trừng phạt tiếp theo nên hảo hảo chịu.” Khi nói chuyện trên tay vận một chút lực, đột nhiên kéo đứt đai lưng.
Tiếng vải bị xé vang lên làm Mạc Kỉ Hàn hoàn hồn, nhất thời khí huyết toàn bộ hướng hết trên mặt, nhấc mạnh tay của Nhậm Cực đang rất trắng trợn kia: “Đừng đụng vào ta!” Vừa né tránh vừa kéo sàng đan che người dựa vào mép giường khóa chặt người lại tính thừa cơ lao xuống giường.
Nhậm Cực thấy y lại muốn trốn, trong lòng đã sớm nổi giận, hiện tại bị y né tránh càng tức giận hơn, tay lại chỉ kéo được một góc gấm lụa, lúc này khẽ quát một tiếng nâng quyền đánh thẳng vào eo Mạc Kỉ Hàn.
Tuy rằng y nội lực không có, nhưng một quyền này đánh rất nhanh, mà Mạc Kỉ Hàn quần áo bất chỉnh nên hành động không tiện, không còn cách nào khác né tránh hoàn toàn, tuy rằng có thể tránh đi phần lớn lực đánh của quyền đó nhưng vẫn sướt ngang qua người, động tác của y cũng bởi vậy mà chậm hơn một chút, Nhậm Cực lập tức thừa cơ, một quyền khác lập tức đánh tới, không hể lệch mà thật mạnh đánh vào eo của y.
Mạc Kỉ Hàn kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn chống đỡ không ngã xuống, Nhậm Cực cười lạnh: “Thế nào, còn tưởng sẽ thoát được sao?” Hai tay đưa ra, đem người kia lật lại, cả người áp lên.
Đối mặt với hai mắt Mạc Kỉ Hàn như muốn phun hỏa, Nhậm Cực một trận chột dạ, chợt lại bị cơn tức cháy sạch sẽ, hung hăng nói: “Ngươi cho là ngươi còn có con đường sống để lựa chọn sao? Ngày nào ngươi còn chưa thoát ra khỏi Khải Lương này, ngày đó ngươi vẫn là tù phạm của ta, phải tuân thủ quy củ mà ta định ra!“
Mạc Kỉ Hàn đang chuyên tâm chống đỡ, không hề phát giác Nhậm Cực đã đem “Trẫm” đổi thành “Ta”, Nhậm Cực một lòng chỉ muốn áp chế y nên bản nhân cũng không hề phát giác, chỉ lo kìm trụ hai cổ tay của Mạc Kỉ Hàn, đem sáng đan đáng giận kia kéo xuống. Nhưng nghe “Bá” một tiếng, sàng đan phủ trên người Mạc Kỉ Hàn là loại gấm thượng hạng nhưng chỉ với một trảo của Nhậm Cực đã bị xé làm hai mảnh, đem thân hình Mạc Kỉ Hàn không hề che đậy lại bại lộ trước mắt Nhậm Cực.
Trải qua một phen giãy giụa đánh nhau, đường vân trên da thịt lộ ra dưới ánh nến lại càng rực rỡ, những bắp thịt chắc bao trùm lên da thịt đều biểu thị chủ nhân khối cơ thể này là một nam nhân khỏe mạnh căng tràn sức sống.
Nhậm Cực gần như tham lam đem ánh mắt tập trung trên thân thể này, cũng chính là ánh mắt mà Mạc Kỉ Hàn không thể chịu đựng được, lập tức, hai đấm thẳng hướng vào mặt Nhậm Cực, xấu hổ và giận dữ đan xem nhau, tốc độ ra quyền cùng sức lực nhất thời đạt đến cực hạn, khiến người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Nhậm Cực cả kinh cấp tốc ngửa nửa người ra sau né tránh nhưng cũng không để tránh hết toàn bộ, hữu quyền tiếp lên cánh mũi, một tiếng không nhỏ vang lên, đồng thời hắn cũng nếm huyết vị của chính mình. Tay sờ thử, đúng là bị một quyền kia đánh cho chảy máu mũi.
Nhậm Cực thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt dần dần mang một tia hung bạo, cắn răng nói: “Hảo, hảo, cái này có thể coi là vết thương nặng nhất của trẫm, Mạc tướng quân bản lĩnh thật hảo.“
Lời nói chưa hết, tay nhanh như điện chụp lấy mạch của Mạc Kỉ Hàn, mắt lạnh lùng nhìn sắc mặt của y trắng bệch, không có chút thương tiếc “Ba ba” hai tiếng gỡ những đốt ngón tay của y ra, đem tất cả những mảng vụn ném lên mặt đất, mạnh mẽ chen vào giữa hai chân y, rồi nói tiếp: “Trẫm tự nhiên phải hoàn trả gấp bội!“
Tất cả lời nói tất cả động tác, chỉ đổi lấy một chữ hung hăng của Mạc Kỉ Hàn: “Cổn!“
Nhậm Cực đem hai tay của y bắt chéo sau lưng, lấy đai lưng bị xé đứt trước đó gắt gao trói lại, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, nắm cằm Mạc Kỉ Hàn bắt buộc y phải ngẩng đầu: “Muốn kêu muốn mắng gì đều tùy ngươi, trẫm sẽ không điểm huyệt để ngươi á khẩu, bởi vì… ” nói tới đây đột nhiên cười rộ lên, dày đặc nói: “Một lát nữa trẫm còn muốn nghe ngươi rên rỉ, nói thật, tiếng rên của tướng quân thật sao không tồi.“
Thấy Mạc Kỉ Hàn lập tức liều mạng cắn chặt môi, Nhậm Cực cười càng tà nịnh, ý muốn phải đẩy Mạc Kỉ Hàn vào con đường chết: “Cắn lại thì có ích gì, khi trẫm muốn khiến ngươi kêu thì ngươi nhất định phải kêu.“
Không nhiều lời nữa, cúi xuống cắn một viên hồng châu trên ngực y trải qua chà đạp, dấu răng cắn vào, đợi cho huyết châu chảy ra, lại nhẹ nhàng liếm.
Mạc Kỉ Hàn bị lời nói của Nhậm Cực khiến đầu óc cũng lộn xộn, không nghĩ được bất cứ cái gì, ngay cả quên luôn ý định tự tử, chỉ lo nhắm chặt miệng không phát ra âm thanh, nhưng với tình hình của y thì sao có thể là đối thủ của Nhậm Cực, chỉ cảm thấy ngực sau nỗi đau lại mang một cảm giác tê dại nhè nhẹ, toàn thân đột nhiên căng thẳng, tuy rằng đã ráng nén giọng xuống hết mức, thân thể lại vẫn không thể khắc chế được mà hơi run rẩy.
Nhậm Cực đổi bên gặm cắn quả châu còn lại, một bàn tay bắt đầu xoa nhẹ hông y, một lúc lâu sau ngẩng đầu liếm môi nói: “Sao vậy? Vừa mới bắt đầu mà thắt lưng đã nhịn không được ưỡn lên rồi sao?“
Vốn đang run rẩy sợ hãi lại nghe câu nói cực kỳ hạ lưu của Nhậm Cực, Mạc Kỉ Hàn ngay cả ánh mắt cũng nhắm lại, chỉ xem mình như bị điếc, nhưng theo bản năng vẫn muốn đoạt quyền khống chế thân thể, không nghĩ càng run hơn.
Khép hờ mắt, Nhậm Cực mê muội nhìn hàng lông mi cùng mí mắt liên tục run rẩy của y, như thế vẫn chưa đủ, hắn muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Trong nháy mắt, mí mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở to ra, trong cổ họng vang một tiếng rên rỉ thống khổ trầm thấp, cổ tay đang trật khớp cố sức giãy giụa, muốn đem người nam nhân trên người hất ra.
Nhậm Cực áp sát y, hô hấp cùng nghe thấy, chỉ dùng một tay đã đem toàn bộ giãy giụa của y áp chế lại, tay còn lại thì bắt đầu thô bạo ra vào trong cơ thể y, lời nói tàn nhẫn mang theo huyết vị: “Nhìn đi, bây giờ không phải người đang kêu sao.“
Ánh mắt mở to như hắn đoán trước mang một ánh nhìn bất khuất, cũng mang theo thủy quang mà hắn muốn nhìn thấy nhất, hỗn hợp thành một loại hấp dẫn khiến người ta muốn cực lực tra tấn không ngừng, bất quá bị ánh mắt như vậy liếc mắt một cái, hạ thân của hắn trong nháy mắt đã sưng lên phát đau.
Đây vốn là trừng phạt, tất nhiên không có thương tiếc, Nhậm Cực lập tức đem quần áo của mình cởi bỏ, mạnh mẽ đem hai chân đang kháng cự kia mở ra, thẳng lưng đi vào.
Bị chậm chạp tiến vào khiến cơ thể đau đớn như muốn xé làm hai lại vĩnh viễn khiến người ta không thể chịu nổi cũng không thể quen được, thân thể không ngừng co rút, sự co rút theo bản năng chống cự lại sự xâm nhập, tiếng hô đau ngắn ngủi lao ra khỏi cổ họng: “A!“
Như bị tiếng rên gây kích thích, Nhậm Cực thầm quát một tiếng trầm thấp lại dùng sức tiến vào toàn bộ, lần này, hắn không hề nghĩ chinh phục chó má gì cả, ý chí chỉ có một, trực tiếp rút ra lại hung hăng tiến vào, hắn hiện tại muốn, chính là hoàn toàn chiếm giữ.
Một hồi đơn phương đạt được khoái cảm.
Tiếng da thịt chạm vào nhau từ từ tăng dần lên, thỉnh thoảng thoát vài tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rên rỉ thống khổ vụn vỡ, mùi máu tươi lan truyền khắp nơi, hình như có một loại cảm giác cắn phá xương cốt da thịt đến mức không còn sót lại.
Nhậm Cực gần như không cảm thấy thỏa mãn, khuôn mặt Mạc Kỉ Hàn ẩn nhẫn thống khổ đầy mồ hôi lạnh càng khơi dậy thú tính của hắn, hận không thể đem y xé ra ăn vào trong bụng để cảm thấy cơ thể hòa làm một với chính mình, nếu như vậy sẽ thấy không cần thấy sự phản kháng cùng quật cường của y, bản thân mình cũng không vì thế mà mất đi khống chế.
Thế nhưng chính lúc này đây, hắn cũng đã mất đi khống chế.
Cho dù không chiếm được sự đáp lại, có thể chiếm được khối thân thể này vẫn khiến hắn hưng phấn, khí quan chôn sâu trong cơ thể Mạc Kỉ Hàn là minh chứng rõ ràng nhất, chỉ vài động tác đã khiến hắn cảm thấy nóng bức khó chịu, đây là những gì mà nữ nhân không thể gây cho hắn sự kích thích, chỉ vì điều này thôi, hắn sẽ dùng điều này để vây hãm nam nhân bên cạnh này cả đời!
Thần trí Mạc Kỉ Hàn đã không còn thanh tỉnh, mồ hôi lạnh sớm khiến toàn thân ướt sũng, cánh tay bị đặt ở dưới thân đã sớm mất đi tri giác, không còn phân biệt đâu là đau đớn đâu là sự tê dại, thế nhưng thụ động đón nhận từng chút từng chút sự tiến sâu vào, ngẫu nhiên phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ mà ngay cả chính mình cũng chưa nhận ra. Sự xâm chiếm lặp đi lặp lại trong ý thức của y, đã biến thành sự tra tấn vĩnh viễn không có kết thúc, thậm chí đến khi Nhậm Cực rút ra khỏi cơ thể y, y cũng đã không còn cảm giác.
Nhậm Cực rốt cục thỏa mãn, lại luyến tiếc rời khỏi, nằm trên người Mạc Kỉ Hàn thật lâu để cảm nhận dư vị còn sót lại, trước nay chưa từng có sự kiệt sức nào khiến hắn thỏa mãn như vậy.
Bất quá tất cả mọi thứ, đều lập tức tiêu tan hết khi hắn nhìn Mạc Kỉ Hàn.
Người vẫn bị hắn đặt dưới thân đã hoàn toàn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền môi tái nhợt đầy huyết sắc đã khô, hai tay bị trói sau lưng, bị cưỡng chế phải mở ra, chỗ hạ thể loang lổ đầy vết máu, hòa với từng mảnh bạch trọc nhè nhẹ uốn lượn xuống, có vẻ chật vật thê thảm.
Thái dương Nhậm Cực đột nhiên đập mạnh, cơ hồ chỉ dùng để rống lên: “Đáng chết!” Động thân mình rời khỏi, cởi trói cho hai tay sau lưng Mạc Kỉ Hàn, gần như không dám nhìn cổ tay đang sưng đỏ kia. Tay tìm kiếm, mạch đập gần như rất suy yếu khiến người ta không thể cảm nhận thấy.
Nhặt những mảnh vải rơi lộn xộn trên đất che lên người Mạc Kỉ Hàn, quát to một tiếng: “Người đâu!“
Tiểu cung giam trực đêm canh giữ ngoài cửa cuống quít lên tiếng trả lời rồi tiến vào, không ngờ đại môn vừa mở ra, mắt nhìn thấy khuôn mặt âm trầm hung thần của Hoàng Thượng, hung tợn nói với gã: “Chuẩn bị cho trẫm một bồn nước ấm, để ở cửa, không được phép thì không ai được tới gần! Còn nữa, kêu Trịnh Hải đến cho trẫm.“
Tiểu cung giam không dám nhiều lời, hơn nữa sắc mặt Nhậm Cực khiến lòng can đảm của gã gần như bị dọa chạy mất, ù té chạy đi làm việc được giao, sau khi cho người chuẩn bị nước ấm, vội vàng chạy đi tìm Trịnh Hải.
Trịnh Hải mắt buồn ngủ đang lim dim lại bị lôi từ trên giường xuống, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc chỉnh tề đã bị tiểu cung giam dắt thẳng đến tẩm cung Nhậm Cực, trong lòng bồn chồn, cũng không biết lúc này Hoàng Thượng lại nổi giận chuyện quái gì nữa, lại đem người dọa thành thế này.
Vừa mới đứng trước tẩm cung thông báo, môn đã bị mở ra một cách mãnh liệt, Nhậm Cực rống vào ông ta: “Trẫm muốn đi ‘Ngũ Lão Phong’!“
Hết Chương 49
Sao H của hai anh luôn luôn hot chảy máu vậy trời….toàn là bốc khói rồi giao đấu kịch liệt (nghĩa đen, đen đen kịt ko hề có một chút bóng nào cả)… đến mức chảy máu thế kia chứ… lại còn thương với tích… TT.TT)