Bây giờ Tang thành do phồn vinh, từ lâu đã đem quan đạo của bốn cửa thành tu sửa lại thành vùng đất thoáng đãng rộng rãi, không hề nghĩ đến việc đào hào đấp lũy bảo vệ thành, bốn phía cực kỳ trống trãi, vốn là nơi rất dễ tấn công, nếu không phải quân sĩ Khải Lương bị sát hại, thì làm sao nó có thể bảo tồn đến lúc này.
Hiện tại Mã Chinh Văn đem toàn bộ đại quân chấn thủ phóng xuất ra ngoài chiến trường phía đông và phía nam thành liều mạng cùng Nhậm Cực, như vậy chẳng khác nào để trống trong thành cùng hai cửa ngỏ kia, lúc này Nhậm Cực chỉ cần phái ra hai tiểu đội đánh lén vào khoảng trống đó, thì có thể dễ dàng tấn công vào trong thành, đến khi đó thì kết quả ra sao đã không còn bàn cãi.
Hạ thủ chủ soái Mã Chinh Văn, khi đó đem hai cửa thành kia mở ra, thì đã có thể nắm chắc Tang thành trong tay.
Nhậm Cực ngồi trên bạch long câu cách long liễn không xa, Mạc Kỉ Hàn không thể nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng theo bóng dáng của hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng được hắn đã định liệu trước mọi việc, Mạc Kỉ Hàn không khỏi âm thầm thở dài: xem ra giết chết Khoái Vinh, cũng là một bước đi mà hắn đã chuẩn bị tốt trước đó, đ1o chính là uy hiếp cùng chọc giận Mã Chinh Văn.
Đang nghĩ ngợi thì trên tường Tang thành đột nhiên truyền ra một trận ồn ào, tâm Mạc Kỉ Hàn khẽ động, thế nhưng toàn thân y đang bị quản chế, chỉ có thể thông qua khe hở nhỏ giữa bức mành dõi mắt trông ngóng, quả nhiên nhìn thấy trên thành lâu đã bắt đầu chém giết, tình cờ thoáng hiện ra bóng dáng của Mã Chinh Văn, thân hình lảo đảo, xem ra đang rất chật vật.
Lúc sau là một trận hỗn chiến, thì đã không nhìn thấy bóng dáng Mã Chinh Văn đâu cả, không bao lâu sau, trên thành lâu truyền ra một giọng nói mang mười phần nội lực: “Dân chúng Phù Ly nghe đây, hiện giờ chủ soái Mã Chinh Văn đã bị chặt đầu. Ngô hoàng có lệnh, người nào hàng thì không giết!” Theo giọng nói, một cây trường mâu dài tám trượng cắm một cái đầu người được dựng lên ngay giữa trung tâm thành lâu.
Mạc Kỉ Hàn nhìn không tới kia khỏa đầu, chính là hắn nghe được trên chiến trường nháy mắt đích im lặng, châm rơi có thể nghe, nếu không có kia từng trận phiêu đãng đích mùi máu tươi, vừa mới đích chém giết quả thực không giống như là thật sự.
Mã Chinh Văn vừa chết, phái chủ chiến trong quân nhất thời mờ mịt, cầm binh khí đứng ngốc lăng ngay tại chỗ. Sau đó “Đang đang” một tiếng, Tham phó tướng trong quân vẫn luôn dốc sức khuyên chủ hàng đã hô to: “Ta đầu hàng!”
Một lát sau tiếng binh khí giáp trụ cùng âm thanh hô đầu hàng nối tiếp nhau vang lên không dứt, binh tướng phe chủ hàng đã sớm ném binh khí xuống đất, phe chủ chiến hai mắt nhìn nhau sau đó cũng đem binh khí trong tay ném xuống, bốn cửa khẩu của Tang thành vốn đang đóng chặt đã mở rộng, chuẩn bị nghênh đón người chiếm lĩnh nó.
Nhậm Cực càng hăng hái hơn, mã tiên một lóng tay, hạ lệnh: “Vào thành!“
Trong thành vẫn là những con đường đất đỏ cùng những dãy phố sạch sẽ, nhưng tất cả quân dân trong thành đều đồng loạt quỳ hai bên đường chuẩn bị nghênh đón. Đội quân tiên phong đi trước vào thành dàn hàng hai bên đừng trước những quân dân đang quỳ gối trong thành, vẻ mặt mỗi người đều kích động. Dễ hiểu thôi, trận chiến này đã thắng một cách thống khoái như vậy, thực sự đã tăng sĩ khí cho quân sĩ rất nhiều.
Vừa mới tiến vào cửa thành, quan viên lớn nhỏ trong nha môn của Tang thành đứng đầu là Phủ nha đã cung kính đứng đợi, quì xuống dâng kim ấn của Phủ nha lên trước mặt Nhậm Cực, nói: “Tang thành phủ duẫn Vệ Đô cùng các bộ hạ quan viên nghênh đón Hoàng đế Khải Lương, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.“
Nghe tiếng “Vạn tuế“, quan viên lớn nhỏ cung quanh cùng quân dân đầu hàng cùng dân chúng toàn thành cũng hô to ba tiếng “Vạn vạn tuế“, Nhậm Cực trong lòng rất sảng khoái, cười to ba tiếng: “Tất cả hãy bình thân.“
Đợi cho tất cả mọi người nghe lời đứng lên, hắn quay sang phủ duẫn Tang thành nói: “Ngươi là Vệ Đô?“
Vệ Đô vội vàng tiến lên: “Vâng là tiểu nhân.“
Nhậm Cực gật đầu: “Nghe nói ngươi làm phủ duẫn ở đây rất tốt, ngươi đã hàng, Tang thành bây giờ ngươi vẫn tiếp tục quản lý, người quen dù sao cũng thuận tiện hơn.“
Vệ Đô mừng rỡ lại vô cùng cảm kích, liên tục dập đầu tạ ơn.
Tiếp theo Nhậm Cực tiếp tục ban chỉ, cho phép tất cả mọi chuyện ở Tang thành vẫn giữ như cũ, binh lính Phù Ly bị bắt làm tù binh ai mà nguyện ý tiếp tục tòng quân hắn đều vui vẻ thu nhận, còn nếu không muốn thì cho vay lộ phí tự do về nhà, hơn nữa nghiêm lệnh quân sĩ không được quấy nhiễu dân lành, ai vi phạm lập tức xử trảm! Khiến tất cả mọi người trong Tang thành mọi người cũng dần thả lỏng một chút.
Sau đó khao thưởng tam quân, đêm đó ban thưởng yến tiệc. Vệ Đô mặc áo quan của phủ nha xuất hiện, cùng vợ cả, còn những binh sĩ không vào thành, thì hạ trại ngay ngoài thành, khao thưởng ban thưởng yến tiệc cũng giống trong thành.
Tang thành mấy ngày đêm đều trong không khí căng thẳng, trong lúc nay lập tức ca múa mừng cảnh thái bình. Nhậm Cực cũng bởi vì trân chiến mở màn của mình toàn thắng cũng rất hưng phấn, đêm nay cũng uống rất thoải mái, đến lúc tàn tiệc thì bước chân cũng đã hơi phù phiếm, bị Liễu Oanh cùng Mạc Ngôn phù đi lâm thời bố trí lên phòng ngủ.
phù phiếm: bước chân không thật, nghiêng ngã… nói chung là tướng đi của người say rượu.
Nhậm Cực không thích uống thuốc giã rượu, Liễu Oanh cùng Mạc Ngôn hầu hạ hắn ngủ xong liền lui ra ngoài. Long sàng rộng lớn trống trãi, Nhậm Cực ngủ sao cũng cảm thấy có chút không thoải mái, không cần suy nghĩ liền đứng lên đẩy cửa ra ngoài, đến khi lấy lại được tinh thần thì tay đã đặt trẹn cánh cửa của căn phòng nhỏ đang giam giữ Mạc Kỉ Hàn.
Chạm nhẹ vào cánh cửa, cảm giác say rượu của Nhậm Cực lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, nhớ đến người nam nhân kia vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu, liền phất tay áo rời đi.
Tâm hắn không tập trung, nên không phát hiện có một bóng đen lướt nhẹ trên nóc nhà đối diện, biến mất sau bức tường.
—————————————— phân cách tuyến ————————————————
Một nhà trong Tang thành không giống với các nhà khác buổi tối thắp đèn, bóng đèn ***g trắng bệch trong một ngõ tối còn có vẻ dọa người, trong nhà cũng tối đen như mực, ngay cả một ngọn đèn nhỏ cũng không có.
Bóng đen kia từ trong phủ nha Tang thành vô thanh vô tức tiến vào ngôi nhà này, đi thẳng vào gian sương phòng tối đen kia.
Trong phòng đã có một người ngồi dựa vào ghế từ lâu, làm như đang chờ hắn, nhìn hắn tiến vào không hề sợ hãi, chỉ tùy ý nói: “So với ta tính thời gian chậm hơn nhiều.“
Bóng đen phát ra vài tiếng cười lạnh lẻo: “Quả thực hơi chậm trễ, thế nhưng thật sự rất thú vị.“
Người nọ đang ngồi chọn chọn mi: “Thú vị? Trên đời này khó có chuyện khiến cho ngươi cảm thấy thú vị.“
“Đúng vậy, trên đời này chuyện thú vị thật sự không nhiều…“
Sau khi nghe xong, người đang ngồi vốn vẫn thản nhiên đột nhiên đứng lên, trong giọng nói đã sớm không còn bình tĩnh như trước: “Chuyện ngươi vừa nói là thật?!”
“Lúc trước ta cũng vậy cảm thấy bất khả tư nghị, cho nên bỏ thời gian đi xác nhận, sao nào? Ngươi đang hoài nghi lời nói của ta?“
bất khả tư nghị: chuyện không thể tin được, khó tin.
Người nọ chống hai tay cúi đầu trầm tư: “Không, lời ngươi nói tất nhiên ta sẽ không hoài nghi.” Nói xong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tối đen của hắn hiện lên một tia sáng khác thường, nói: “Ta chỉ muốn xin ngươi làm giúp ta một chuyện …“
Hừ lạnh một tiếng, giọng nói vốn lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo hơn: “Vô Nguyệt, giải dược năm nay ngươi đã đưa cho ta, yêu cầu cũng đã dùng xong, nếu muốn ta giúp, chờ sang năm đi.“
Ánh mắt Vô Nguyệt trở nên sắc bén: “Diệt La, ngươi nên biết quyền quyết định vẫn nằm trong tay ta, nếu ta không cho ngươi giải dược, ngươi muốn sống cũng không được. Hiện tại ta chỉ muốn cùng ngươi bàn chuyên buôn bán, một việc đổi một yêu cầu, giải dược sang năm ta cũng sẽ dâng hai tay dâng, như thế nào? Ngươi nói điều kiện đi.“
Trong mắt Diệt La lộ ra hàn ý mãnh liệt, nhưng chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, con ngươi hơi nheo nheo lại trái lại còn lộ ra tia giảo hoạt: “Tốt lắm, một điều kiện, ta muốn một người trong Vô Nguyệt môn của ngươi.“
“Ai?“
Diệt La âm âm cười: “Ai thì ta còn chưa nghĩ ra, không bằng như vậy, ta xem ai thuận mắt thì sẽ mang người đó đi, đương nhiên, ta chỉ mang theo một người, thế nào?“
Vô Nguyệt trầm tư một lát: “Hảo.“
“Tốt lắm, ngươi còn muốn ta làm chuyện gì.“
“Một phong thư, đưa cho Nhậm Cực.“
Diệt La ngẩn người, lập tức gật đầu: “Khi nào thì đưa?“
“Liền trong đêm nay.“
“Được, vậy ba ngày sau ta sẽ quay về Vân Nam, thuận tiện mang đi một người, sẽ không tới chào hỏi ngươi nữa.“
Đêm đó, Diệt La lần thứ hai tiến nhập vào phủ nha Tang thành, trong phòng ngủ của Nhậm Cực để lại một phong thư, sau đó đi thẳng đến tổng bộ Vô Nguyệt môn, bởi vì mục tiêu hắn nhắm tới, đang ở đây.
Yến Thù trở lại tổng bộ sau khi chịu phạt thì một mực tu dưỡng, tâm thần cũng dần dần không yên, tuy rằng lệnh phù của hắn bị mất đi vẫn chưa ai phát hiện, nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra được một biện pháp hữu hiệu đến mức thần không biết quỷ không hay để biến mất khỏi tổng bộ. Vô Nguyệt môn có bao nhiêu thủ đoạn hắn đều nhất thanh nhị sở, nếu không thể biến mất hoàn toàn sạch sẽ, một khi bị bọn họ tìm ra dấu vết còn sót lại, thì ngày đó của mình vĩnh viễn, chỉ sợ ngay cả chết cũng không thể yên ổn.
Đêm nay vẫn lăn qua lộn lại trên đất ngủ không được, Yến Thù chỉ muốn khoác áo rời giường ngồi trong đình hong gió. Cũng may Vô Nguyệt môn môn quy nghiêm ngặt, nghiêm cấm môn nhân không có chuyện thì không qua lại, nên mỗi người đều có một sân riêng cho mình, tùy theo ấn cấp bậc lớn bậc nhỏ mà thôi. Bậc cấp cúa hắn như vậy, trụ ở nơi này cũng coi như rất thanh tĩnh, nửa đêm đi tới đi lui như vậy, cũng không hề trở ngại.
Nỗi lòng hắn hỗn độn, thình lình cảm giác có người nói bên tai hắn: “Sao vậy? Còn đang suy nghĩ làm sao trốn đi sao?“
Thanh âm tuy nhỏ lại âm trầm chói tai, giống như nhũ băng đâm vào người khiến Yến Thù giật mình, trong mắt không che giấu được nỗi sợ hãi, đột nhiên xoay người quát hỏi: “Ai?!“
Đến khi nhìn thấy bóng đen trước mặt, nỗi sơ hãi trong Yến Thù càng sâu, lập tức lùi lại mấy bước: “Ngươi đến đây làm gì?!”
Ánh mắt Diệt La nhìn từ cao xuống thấp quan sát hắn: “Ngươi không phải muốn trốn đi sao, hiện tại ta có một lý do quang minh chính đại, có thể mang ngươi ra ngoài.”
Giọng Yến Thù gần như run lên: “Ngươi sao biết được …”
Đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Sau khi ta đi môn chủ đã tìm ngươi?” Ngay sau đó bắt đầu càng lui về sau, liên tục lắc đầu: “Không không không, ta cho tới bây giờ cũng chưa hề muốn đào tẩu, thỉnh ngươi quay về.”
Ngay khi hắn vừa nói xong, Diệt La đã phi thân tới trước người hắn, lạnh lùng nói: “Không hề gì, ta vất vả lắm mới tìm được một phương pháp có thể khắc chế loại cổ đáng ghét trong cơ thể ta, đó chính là dùng huyết của nam nhân có cùng ngày sinh để dưỡng một vị dược, mà ngươi, chính là người mà ta tìm kiếm bấy lâu nay mới có một.”
“Khó có được lần này ta quang minh chính đại đem ngươi đi, ngươi hãy thanh thản làm giải dược của ta đi.“
Đồng tử của Yến Thù kịch liệt co rút, ngay cả thân cũng không kịp di chuyển, nội lực quán chuyển xuống mũi chân thân hình lui về sau, nương theo địa hình quen thuộc nhanh chóng phi thẳng ra ngoài, ai ngờ gần sắp tới tường viện thì ngay sau lưng một trận cuồng phong ập tới, bất đắc dĩ phải xoay thắt lưng lướt ngang qua né tránh, nhưng sau lưng lại chỉ là hư chiêu, động tác lướt ngang qua chính là đưa hắn rơi vào đừng tay phải của Diệt La, một con dao không chút lưu tình bổ xuống cổ hắn.