Lúc hai người cùng về tới Chu gia, Bảo Cầm đứng lên, mặt đầy vẻ hấp tấp, “Ngươi đã về!” Lý Duy nghe Chu Đại Tráng thuật lại đại khái câu chuyện, tiến tới giữ vai Bảo Cầm xem xét cẩn thận, “Bảo Cầm, ngươi không sao chứ? Là gã họ Triệu vô lại sao?” Bảo Cầm gật đầu, Chu Đại Tráng đứng bên xen vô: “A Duy, ngươi đừng lo lắng quá. Bảo Cầm huynh đệ rất thông minh, tên hỗn đản kia tuyệt đối không chiếm được tiện nghi.” Mày Lý Duy vẫn không giãn ra, vừa mới đụng vào hai tay Bảo Cầm giấu sau lớp áo, liền thấy hắn hít sâu một hơi, Lý Duy khẩn trương vén ống tay áo hắn lên, chỉ thấy da dẻ trắng như tuyết đỏ một mảnh lớn, trên mu bàn tay còn có mấy phỏng nước phồng rộp lên.
Lý Duy đau lòng muốn chết, “Sao lại thành ra thế này?” Chu Đại Tráng cũng bị hù nhảy dựng, “Ta thật là bất cẩn quá, vậy mà không phát hiện ra! Các ngươi chờ một chút, ta đi tìm dược cao trị phỏng ngay.” Chu Đại Tráng đem thuốc tới, Lý Duy kéo Bảo Cầm ngồi vào ghế, còn mình ngồi xổm trước mặt hắn, cẩn thận bôi từng chút một. Chu Đại Tráng khép cửa lại, lặng lẽ ra ngoài. Lý Duy ngẩng đầu nhìn Bảo Cầm, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi mau nói cho ta biết.”
Bảo Cầm nhìn thẳng vào mắt Lý Duy, gương mặt mang theo ủy khuất khó giãi bày, mãi lâu sau mới mở miệng: “Nếu ta nói, ngươi nhất định phải tin ta. Nếu ngươi không tin, ta thà tự nhận là mình xui xẻo chứ nhất định một chữ không không nói.” Lý Duy thở dài, ngồi lên ghế ôm Bảo Cầm đặt trên đùi mình, hôn lên vành tai hắn, “Đứa ngốc, ngươi mau nói đi.” Bảo Cầm tựa vào trong lồng ngực y, bảo: “Chuyện bắt đầu từ sáng sớm, ngươi phải nghe ta kể xong hết mới được nói.” Bảo Cầm thuật lại từ đầu chí cuối, từ việc thái tử sai hắn đi mua thuốc, Tiểu Cổ để hắn quay về một mình, đến việc đụng phải Triệu phò mã trên đường, không sót thứ gì.
Lý Duy nghe xong im lặng không nói, chỉ ôm Bảo Cầm càng thêm chặt, “Là ta ngu xuẩn, lại để ngươi ở nhà một mình.” Bảo Cầm xoay người lại, trong mắt đều là bối rối, “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Hắn…dù sao hắn cũng là thái tử.” Lý Duy vuốt ve khuôn mặt Bảo Cầm, ôn nhu lên tiếng: “Bảo Cầm đừng sợ. Dù là thái tử hay hoàng đế, đã ở lại Lý gia, đều không được khi dễ nương tử của Lý Duy.” Bảo Cầm đỏ mặt, mắng: “Lại nói năng không đứng đắn! Hừ, tay ta đang dính dược không tiện đánh ngươi!” Lý Duy thu lại nụ cười, nâng hai tay hắn lên xem cẩn thận, Bảo Cầm cười: “Mới nãy làm đổ thuốc mà vội quá nên không cảm thấy gì, Đại Tráng huynh cứu ra xong mới bắt đầu thấy đau.” Lý Duy hôn lên gương mặt Bảo Cầm, Bảo Cầm vòng tay qua cổ Lý Duy, mọi nỗi khiếp sợ vừa trải qua giữa những nụ hôn ngọt ngào dai dẳng của Lý Duy đều dần dần biến mất.
Hai người thân mật một lát, Lý Duy nói: “Chúng ta trở về a, phòng của Đại Tráng cũng bị chúng ta chiếm luôn rồi.” Bảo Cầm gật đầu, cám ơn Chu Đại Tráng rồi chào tạm biệt quay về Lý gia. Lý Duy gõ cửa cốc cốc, Tiểu Cổ mới mở hờ một cánh ra, đã ác mồm ác miệng hỏi tội: “Sắc thuốc lâu như thế sao? Rốt cuộc ngươi chạy đi đâu biệt tích vậy!” nhưng lập tức bị hù ngã về sau một bước, chột dạ: “Lý công tử, ngài đã về?” Lý Duy cũng không muốn gây khó dễ cho một tên hạ nhân làm gì, chỉ liếc Tiểu Cổ một cái, bước về phía đông sương. Chẳng ngờ Tiểu Cổ đột nhiên giang hai tay ra ngăn cản, thấp giọng khẩn cầu, “Lý công tử, điện hạ vừa mới ngủ. Ngài, ngài đừng tới đó…”
Lý Duy dừng chân, lạnh lùng cất tiếng: “Hắn làm chuyện ác độc như vậy mà vẫn còn ngủ được sao.” Tiểu Cổ quỳ phịch xuống, “Lý công tử đừng trách điện hạ! Đây đều là chủ ý của nô tài cùng Triệu đại nhân! Điện hạ, điện hạ không hề biết!” Lý Duy nhíu mày, “Nền đất ẩm ướt, ngươi mau đứng lên!” Bảo Cầm cũng thấy không đành lòng, không ngờ Tiểu Cổ lại hết lòng bảo vệ thái tử như vậy. Lý Duy nghiêng đầu khẽ nói với hắn: “Ngươi đi nghỉ trước đi, ta hỏi chuyện Tiểu Cổ.” Bảo Cầm gật đầu, đi về phía sân nhỏ.
Trời lại bắt đầu mưa, sắc trời âm u lạnh lẽo. Bảo Cầm đang định về phòng, lại nghe thấy một trận ho khan vọng ra từ phía đông sương, hắn liền dừng bước. Khó khăn lắm mới ngưng được cơn ho, thái tử thấp giọng gọi: “Tiểu Cổ? Tiểu Cổ? Mau vào đây.” Tiểu Cổ và Lý Duy đang đứng ở sân trước, đương nhiên không thể nghe thấy. Bảo Cầm do dự một chút rồi đẩy cửa đông sương tiến vào.
“Tiểu Cổ!” Thái tử ngẩng đầu gọi, nhưng sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao lại là ngươi? Ngươi về rồi?” Bảo Cầm lấy hết dũng khí ngước mắt lên, hỏi: “Điện hạ ốm thật ư?” Thái tử mặt không biểu cảm, “Can hệ gì đến ngươi.” nhưng lại lập tức lấy tay che miệng cúi đầu ho khan. Bảo Cầm thầm nghĩ rõ ràng sáng nay vừa sai ta đi mua thuốc, giờ lại bảo không can hệ gì đến ta, không khỏi có chút bực bội. Thái tử lạnh lùng nhìn hắn một lượt, “Ngươi nghĩ mình là cái gì, dám chất vấn bản vương? Cho dù Thượng Tâm có biết chuyện, chẳng lẽ sẽ vì ngươi mà trở mặt với bản vương?” Bảo Cầm đáp: “Nếu điện hạ đã coi thường ta, hà cớ gì phải bày kế hại ta?” Thái tử hơi nhướng mình về phía trước, nhìn Bảo Cầm mà thốt ra từng từ: “Bản vương không chỉ coi thường ngươi, bản vương thấy ngươi rất chướng mắt.”
Bảo Cầm cắn răng, bất chấp sợ hãi mở miệng: “Điện hạ hại ta như vậy cũng vì Lý Duy. Lời ta sắp nói tuy chẳng hay ho gì, nhưng là ngài năm lần bảy lượt bức bách ta. Điện hạ rốt cuộc muốn gì ở Lý Duy? Nếu như trong lòng Lý Duy có điện hạ, thì năm đó y đã không rời khỏi kinh đô!” Thái tử ho khù khụ một trận, khuôn mặt sung huyết, con ngươi hừng hực sát ý: “Ngươi câm miệng! Ngươi thì biết cái gì? Ngươi biết Thượng Tâm được bao lâu? Ngươi thích y ở điểm gì? Ngày trước y nổi danh khắp kinh thành, làm chấn động cả triều đình lẫn dân chúng, lúc đó ngươi đang ở đâu?” Bảo Cầm đứng thẳng người, “Ta không biết y của trước kia ra sao, nhưng dù y không làm quan không làm Trạng nguyên lang, cho dù y chỉ là một tên bán thịt bình thường khiến ngài thấy chướng mắt, thì ta cũng không bao giờ thấy y chướng mắt!” Thái tử cười khẩy nói: “Ngươi cũng chỉ xứng đôi với lũ bán thịt heo quê mùa thôi. Chẳng qua Thượng Tâm nhất thời ham thích mấy thứ mới mẻ, sau này về triều đình rồi, ngươi nghĩ y có thể quang minh chính đại tuyên cáo với toàn dân thiên hạ, rằng Trạng nguyên phu nhân của y chính là một con hát nửa chữ bẻ đôi cũng không biết ư?” Thái tử đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một tên bán thịt!” (ám chỉ e Cầm bán thân để sống qua ngày ý)
Mắt Bảo Cầm mở lớn, chợt có người đẩy cửa tiến vào: “Thảo dân cũng chỉ là một tên bán thịt, thực sự không xứng với thái tử.” Thái tử ngoảnh đầu nhìn Lý Duy, run giọng: “Ngươi thật sự vì hắn mà sẵn sàng coi nhẹ tình nghĩa bằng hữu giữa chúng ta bao lâu nay?” Lý Duy đáp: “Thảo dân chưa bao giờ quên tình nghĩa giữa mình và điện hạ, trách là trách thứ điện hạ muốn thảo dân không thể cho ngài, hận là hận điện hạ không từ thủ đoạn thương tổn người nhà thảo dân.” Sắc mặt thái tử vô cùng kì quái, hắn liên tục gật đầu, “Hảo hảo hảo, ta hiểu rồi.” Bất chấp trên mình chỉ đang khoác một lớp áo mỏng, hắn xốc chăn đứng dậy: “Tiểu Cổ, chủ nhà đuổi người, chúng ta đi!” Tiểu Cổ khóc lóc nhào đến ôm lấy chân Lý Duy, “Lý công tử, ngài đừng đuổi chúng ta đi! Điện hạ vẫn còn bệnh mà!”
Gương mặt thái tử trắng bệch, nhưng môi lại đỏ tươi khác thường, nếu nhìn kĩ, đến cả tay chân hắn cũng đang run lên vì giận. Lý Duy thở dài, kéo Bảo Cầm cùng quỳ xuống, “Điện hạ nói quá lời. Điện hạ cải trang vi hành lo liệu đại sự vì nước vì dân, thảo dân chỉ góp một gian nhà trống, thật sự không đáng gì. Chỉ là điện hạ đã ở lại chỗ này, xin ngài đối xử tử tế với người nhà thảo dân, quý trọng đồ đạc, đẹp lòng khách vừa lòng chủ, như vậy không tốt ư?” Thái tử ngã ngồi xuống mép giường, dường như mất hết sức lực, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi không phải loại người bạc bẽo, ngày mưa đuổi khách đi. Ta càng không phải loại người vô liêm sỉ, đem tình nghĩa lâu năm ra đánh cược, một khi đã thua là sẽ không bao giờ lấy lại được.” Ai ngờ Lý Duy ngẩng đầu lên, lạnh nhạt đáp: “Điện hạ có muốn đánh cược, cũng đừng mang an nguy của Bảo Cầm ra cược.” Thái tử mấp máy môi, lại không phát ra âm thanh nào, cuối cùng quay đầu đi, nói: “Ngươi yên tâm, mai ta liền rời đi.”