Lý Duy giữ Chu Đại Tráng ở lại ăn cơm tối. Hai người học cùng học quán với nhau, bất quá lại như hai thái cực, chữ viết của Chu Đại Tráng được xếp vào hàng vô cùng thậm tệ. Hứa tiên sinh kể chuyện hồi nhỏ của hai người cho Bảo Cầm nghe, Bảo Cầm dù cũng góp vui cười cười, nhưng lại lộ ra chút vẻ bất thường. Lý Duy nhìn hắn hồi lâu, “Bảo Cầm, ngươi làm sao vậy?” Bảo Cầm cúi đầu đáp: “Ân, có chút khó chịu.”
Chu Đại Tráng thấy thế liền cáo từ, Hứa tiên sinh thúc Lý Duy mau đưa Bảo Cầm về phòng nghỉ ngơi, còn mình ở lại thu dọn bát đũa. Vừa mới bước vào phòng, Bảo Cầm đã khép cửa lại thật chặt, xoay người chống nạnh trừng mắt lên, “Tám lượng bạc ta để trong bọc quần áo hôm qua đâu rồi?” Nguyên lai tiểu tử này giả bộ bệnh, chắc đã nín nhịn cả buổi chiều. Lý Duy buồn cười, cố ý đùa giỡn Bảo Cầm, ghé sát vào bên tai hắn nói: “Coi như là của hồi môn của ngươi, ta xin nhận.” Bảo Cầm tức đến cổ họng nghẹn máu, miệng méo xệch, uổng công hắn ranh ma một thời, hôm nay mới biết cái gì gọi là thiệt hại cả người lẫn của. Hèn chi Lý Duy dễ dàng đáp ứng chuyện trả lại thân khế cho hắn, bạc đã bị giấu mất, đương nhiên hắn có chạy đằng giời. “Phi phi phi, của hồi môn cái con khỉ! Đó là vốn riêng của ta, ngươi dựa vào cái gì dám lấy hả!” Lý Duy cười trêu hắn là đồ hám tiền, sau đó đẩy hắn ngã lên giường, đè lên hắn, “Tiểu quai, chúng ta cùng làm chuyện ngươi thích nào.” Bảo Cầm còn đang giận sôi gan, đẩy Lý Duy ra, “Ngươi lừa bạc của ta, ta không cho ngươi chạm vào ta!”
Tay hắn khua loạn, chẳng ngờ lại đánh bốp một cái vào mặt Lý Duy. Hai người nhất thời sững sờ, Lý Duy không tránh khỏi có phần tức giận, “Cái gì mà lừa bạc của ngươi, ngươi đã gả cho ta, ăn mặc chi tiêu đều do ta quản, ngươi cần bạc để làm cái gì!” Bảo Cầm nhỡ cho Lý Duy một bạt tai, vừa ân hận lại vừa sợ hãi, thấy y giận tím mặt, theo bản năng hắn lại muốn giả bộ khóc lóc. Bảo Cầm nức nở vài tiếng, nhớ lại trước kia mình vất vả khổ cực kiếm bạc như thế nào, trong lòng như thể bị khoét mất một khối thịt lớn, càng lúc càng thêm xót xa. Lý Duy nhìn hai con mắt hắn tràn đầy ủy khuất, bất giác tâm cũng dịu xuống, bật cười: “Đồ ngốc này, chúng ta đã thành thân, còn phân chia thiệt hơn cái gì? Của ngươi là của ta, của ta cũng chính là của ngươi, tiền trong nhà này đều là của ngươi hết.” Y giấu bạc của Bảo Cầm đi, chỉ vì muốn trị tận gốc cái thói tham lam của hắn. Bảo Cầm giương mắt, “Đây là ngươi nói a!” Lý Duy nào còn giận nữa, cúi xuống kề sát vào khuôn mặt hắn, “Mới thành thân ngày thứ hai, ngươi đã không cho ta bính ngươi, muốn chọc giận chết ta sao.”
Đầu giường cãi nhau cuối giường lại làm hòa. Bảo Cầm bị Lý Duy ôm hôn vài cái, thân thể cọ xát vào nhau, dù sao hắn cũng xuất thân từ chốn phong nguyệt, nên cả người chẳng mấy chốc đã mềm nhũn. Lý Duy cởi bỏ quần áo của hai người, nương theo ánh nến chiếu rọi vuốt ve Bảo Cầm. Chắc vì từng dùng qua dược, trên người Bảo Cầm không hề có lấy một chút thể mao, trơn nhẵn mềm mại. Lý Duy cười nói: “Sao lại nhẵn như quả trứng vịt thế này?” Bảo Cầm thở hổn hển: “Chừng mười, mười lăm ngày nữa là sẽ dài ra.” Đôi mắt chứa đựng bảy phần giận dỗi ba phần ngượng ngùng, Lý Duy thấy thì tâm khẽ rung động, tay mò tới tiểu huynh đệ của hắn vỗ về chơi đùa, môi lưỡi lại trượt xuống lấy lòng nhũ thủ của hắn. Bảo Cầm thở dốc, bất an định chống tay ngồi dậy, chợt nghe Lý Duy cười rộ lên, thanh âm thầm thì nói, “Chưa có ai làm vậy với ngươi phải không?” Bảo Cầm thầm mắng bớt nói nhảm, xưa nay hắn lấy sắc mua vui cho người khác, chưa bao giờ có chuyện người khác hầu hạ hắn, màn dạo đầu hầu như chỉ làm qua loa cho xong, thậm chí gấp đến độ giương thương cắm thẳng vào. Tình triều từng cơn kéo tới, Bảo Cầm đỏ mặt, cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ. Lý Duy tâm sinh thương yêu, vật nhỏ này hôm trước tại thanh lâu chủ động là thế, sao bây giờ lại bẽn lẽn như vậy? Y cũng không chịu buông tha cho Bảo Cầm, phục sấp xuống khẽ ngậm lấy tính khí dựng thẳng, ngón tay luồn ra phía sau vói vào bên trong chậm rãi mở rộng. Bảo Cầm không kiên trì nổi bao lâu, giãy dụa càng lúc càng kịch liệt. Hắn thuộc làu cách hầu hạ người khác, nhưng đối với việc tự mình phát tiết dục vọng này lại vô cùng ngây ngô, run rẩy ra ở trong miệng Lý Duy.
Lý Duy tách hai chân hắn ra, thẳng lưng tiến vào. Bảo Cầm choáng váng mơ hồ, ván giường rung lắc, màn che lay động, từng đợt từng đợt sóng lớn trỗi dậy trong lòng hắn, máu chạy rần rật khắp cơ thể, khiến hắn không rõ bản thân mình đang ở chỗ nào. Mồ hôi Lý Duy rơi xuống mí mắt hắn, Bảo Cầm mở to mắt, trông thấy nét mặt nhuốm đầy dục hỏa của Lý Duy, cánh tay rắn chắc hữu lực giữ chắc hai bên sườn hắn, mồ hôi trên ngực theo độ cong cơ thể chảy tới nơi gắn kết giữa hai người. Bảo Cầm cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sao hôm trước mình lại cho rằng tên này là một thư sinh nho nhã yếu ớt cơ chứ? Lý Duy gắt gao giữ lấy bờ vai Bảo Cầm, bên dưới bắn ra, khiến Bảo Cầm một trận run rẩy, cuộn tròn co quắp giữa hai cánh tay Lý Duy, thở dốc không ngừng.
Hai người hôn môi vuốt ve nhau, trong cơn tình ái quên đi hết thảy mọi thứ, Bảo Cầm bất giác nhỏ nhẹ kêu một tiếng phu quân, đến khi nhận ra lại xấu hổ khôn cùng. “Là ta gọi ngươi đó, sau khi thành thân vẫn chưa có gọi lần nào”. Lý Duy cười khẽ hít hít gáy hắn, lại nâng một chân hắn lên, tiếp tục chinh chiến lần thứ hai. “Ngươi, ngươi thế nào lại..” Tiếng kinh hô của Bảo Cầm bị cắt ngang, “Vi phu hiểu rõ mà, ngươi kêu ta phu quân, có phải lại muốn rồi không.” Bảo Cầm giận sôi gan tím ruột, không nhịn được nữa chửi ầm lên, đáng tiếc thanh âm đứt quãng vỡ nát, vào tai Lý Duy lại càng thêm nũng nịu mê người.
***
“Bảo Cầm, dậy đi! Bảo Cầm, Bảo Cầm!”
Bảo Cầm đang mơ bản thân bơi trong một biển bạc, nhưng lại có người cứ liên tục kêu rống, khiến hắn sốt ruột mất kiên nhẫn: “Im đi, làm ta không lấy được cái gì.” Lý Duy im lặng, không biết đây là mộng thấy cái gì a? Nãy giờ y không ngừng lay tỉnh Bảo Cầm, rốt cuộc hắn cũng chịu mở mắt, “Lý Duy? Mấy giờ rồi?” Lý Duy giục: “Không phải hôm qua ngươi đã hứa ra mở quầy với ta sao, mau dậy đi.” Bảo Cầm ngó sắc trời tờ mờ sáng ngoài kia, dửng dưng buông một câu: “Không muốn, ta không dậy đâu, ngươi tự đi đi.” Lý Duy lại nói: “Không được! Ngươi mà không dậy, ta xốc chăn lên!”
Cuối cùng y như củ khoai tây bị lột vỏ, Bảo Cầm cũng bị đào ra khỏi ổ chăn. Hai người rửa mặt chải đầu ăn sáng qua loa, sau đó vội vã ra mở cửa hàng. Thấy ngoài điếm đã có người đứng chờ, Lý Duy áy náy: “Để Hà lão đại đợi lâu.” Hà lão đại khoát khoát tay, kéo nửa đầu heo trên mặt đất đặt bịch một cái lên bàn. Bảo Cầm trợn mắt há hốc mồm nhìn, đầu heo to như vậy mà có thể dễ dàng xẻ làm hai phần, Hà lão đại đây rốt cuộc có bao nhiêu khí lực a. Hà lão đại thấy hắn, liền hướng Lý Duy cười cười, “Đây là nương tử của ngươi? Sao sáng sớm đã bắt hắn dậy rồi?” Bảo Cầm suýt bị hai tiếng nương tử khiến cho mắc ói, Lý Duy đáp: “Cũng không phải nữ nhân, sao có thể yếu ớt như vậy được. Để hắn theo ta học thêm một chút.” Hà lão đại còn bận việc khác, nên chỉ hỏi han vài câu rồi cáo từ.
Lý Duy cầm dao phay, nhìn Bảo Cầm nói: “Hà lão đại nuôi heo trong trấn, thịt heo ta bán đều là lão mang tới.” Y ngồi xuống, kêu Bảo Cầm lui về phía sau mấy bước, sau đó thuần thục chặt mình heo ra, đặt lên trên thớt. Bảo Cầm trộm lè lưỡi, nghe Lý Duy phân phó múc nước dội sạch máu heo trên mặt đất. Cửa hàng đặt ở trong sân, nền xây một thềm dốc, nước đục theo đó chốc lát chảy đi.
Trong góc bày đủ loại dao, Lý Duy thuận tay chọn lấy một cái, thành thục xẻ từng khối từng khối thịt heo. Chi trước chi sau, sườn heo ba chỉ, Lý Duy giải thích cặn kẽ cho Bảo Cầm, Bảo Cầm thì lại ngáp lấy ngáp để. Kỳ thực cũng khó trách hắn, trước kia tại thanh lâu ngày nào mà chả ngủ đến khi mặt trời lên cao? Lý Duy trừng mắt: “Thế này còn khách nào muốn tới, không được ủ rũ như vậy.” Bảo Cầm uể oải gật gật đầu, Lý Duy đột nhiên lên tiếng: “Hay là ngươi đứng thu tiền đi? Việc này chắc sẽ khiến ngươi hứng thú.” Bảo Cầm giật mình a một tiếng, ra sức đấm Lý Duy, “Ngươi đền ta biển bạc! Đền ta bạc!” Lý Duy không hiểu mô tê gì, ai mà biết Bảo Cầm là đang nói đến chuyện trong mơ của hắn a.