• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhỏ Dương Mạt đã ghét cay ghét đắng Dương Diệp.

Dương Mạt một tuổi đã được phong làm thái tử. Năm tuổi đã phải ngồi nghe đám lão nhân râu tóc bạc phơ giảng bài cả ngày. Hôm nào cũng rời giường khi trời còn chưa sáng, chong đèn đọc sách lúc đêm về. Mẫu hậu của Dương Mạt mất sớm, phụ hoàng lại bận trăm công nghìn việc, tuy rất yêu thương hắn, nhưng chẳng mấy khi có thì giờ rảnh rỗi vun đắp tình cảm cha con.

Lần đầu tiên Dương Mạt trông thấy Dương Diệp là tại thọ yến mừng thái hậu, hoàng tổ mẫu (bà nội) của hắn, sang năm mươi tuổi. Ngồi trong lòng bà là một hài tử vóc người xêm xêm hắn, gương mặt tròn xoe cực kì xinh đẹp đáng yêu. Hoàng tổ mẫu tươi cười rạng rỡ, nhưng khi vừa liếc mắt trông thấy hắn, nụ cười trên môi bà lập tức tắt ngóm. Dương Diệp quay lại hiếu kì quan sát Dương Mạt, Dương Mạt kính cẩn khấu đầu hành lễ chúc thọ hoàng tổ mẫu. Đạo lý thừa hoan tất hạ (con cháu phải luôn hiếu thảo) mà trong sách hay nhắc đến, tận ngày hôm nay hắn mới thực sự thấm nhuần. Nhưng tình cảm bà cháu giữa hắn và hoàng tổ mẫu vốn chẳng thân thiết, nay lại phải giả vờ lễ nghĩa như vậy, ngẫm mà thấy nực cười.

Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ đã trưởng thành. Dương Mạt vẫn là đông cung thái tử nói năng thận trọng. Vài năm gần đây phụ hoàng không khỏe, không ít công vụ triều đình đều giao cho hắn xử lí. Dương Diệp thì lại nổi danh ăn chơi trác táng khắp kinh thành, thân phận cao quý bao nhiêu, chơi bời phóng túng càng thông thạo bấy nhiêu. Gã bằng tuổi Dương Mạt nhưng chỉ giữ một chức quan hữu danh vô thực trong triều. Thi thoảng gã nổi hứng tham gia buổi lâm triều, Dương Mạt đều chỉ nhìn gã bằng cặp mắt lạnh băng, trong lòng cực kì chán ghét.

Kì thực Dương Diệp cũng rất tuấn tú, nhưng vì miệt mài quá độ, sắc mặt luôn nhợt nhạt, vành mắt thâm xì. Dương Mạt ghét nhất chính là cặp mắt lúc nào cũng như bị tửu sắc hun đốt, đục ngầu khó lường của gã, giống như một cái hang không đáy, sâu đến độ một tiếng vọng cũng không nghe thấy được.

Dương Mạt cũng không ngốc. Nhiều năm ở trong triều Tam vương gia đã làm không ít chuyện, thân là thế tử nhưng Dương Diệp suốt ngày giả ngây giả dại, chỉ biết bo bo giữ an toàn cho bản thân mình, điều này cũng không chứng minh được rằng gã vô tâm với chuyện triều chính. Có điều Dương Mạt không thể nhìn thấu nổi, sâu trong đáy mắt dơ bẩn kia, rốt cuộc đang cất giấu tham vọng gì?

Mãi đến một ngày Dương Mạt vô tình bắt gặp Dương Diệp ở thanh lâu nam quán, tầm mắt hai người đụng phải nhau, dừng lại trong giây lát. Dương Mạt thích nam nhân, trong triều hầu như không ai biết. Dương Diệp nam hay nữ đều thượng, cả kinh thành ai ai cũng biết. Dương Diệp lúc này đã say bí tỉ, mặt mũi đỏ bừng, chỉ hơi sửng sốt, rồi sau đó nhào về phía trước. Dương Mạt bất ngờ không kịp đề phòng, bị gã kéo vào một gian phòng trống. Dương Diệp phả hơi rượu lên mặt hắn, từ từ kề sát lại, cặp mắt sáng rực khiến người ta thất kinh. Rốt cuộc Dương Mạt cũng thấy rõ, dục vọng trong đáy mắt đục ngầu kia, là thứ gì.

Trong khoảnh khắc xém thì môi chạm môi, Dương Mạt tung một cú đấm trúng mặt Dương Diệp. Dương Diệp bụm mặt lăn đùng ra, lưng vừa chạm đất liền giang rộng tứ chi ngủ khò khò. Dương Mạt nhìn chằm chằm từ trên xuống một lúc, mờ mịt nhớ lại màn tiếp xúc vừa rồi, cảm thấy ghê tởm đến nỗi suýt nữa ói luôn lên mặt Dương Diệp.

Ngày đó rốt cuộc Dương Diệp có say hay không? Dương Mạt không biết. Lần thứ hai gặp lại Dương Diệp, vẫn là vẻ mặt cười cợt phóng đãng đó, chẳng hề sợ hãi hay hối hận, khóe miệng còn lưu vết bầm xanh, nhưng tựa hồ đã quên sạch sẽ việc mình làm rồi. Chỉ là kể từ hôm đó, Dương Diệp quang minh chính đại quấn lấy Dương Mạt, cách ba đến năm hôm lại mượn cớ thăm hoàng tổ mẫu để vào cung, vào đến nơi lại chạy sang đông cung, ngang nhiên quấy rầy Dương Mạt.

Dương Diệp không còn che đậy ánh mắt tham lam, hận không thể lột sạch y phục mỗi khi nhìn thấy Dương Mạt nữa. Dương Mạt tuy giận bầm gan tím ruột, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tên này dẫu sao cũng là đường đệ của hắn, thế tử của Tam vương gia, cục cưng của hoàng tổ mẫu, hiện giờ hắn có thể làm gì được gã? Không thể động vào, vậy thì trốn. Dương Mạt nén cơn giận, dốc lòng suy tính, thầm nghĩ trừ khử Tam vương gia sớm ngày nào hay ngày đó.

Dương Mạt năm lần bảy lượt trốn tránh, nhưng Dương Diệp chẳng hề thoái chí. Bị đeo bám quyết liệt, một ngày nọ tại chỗ không người, Dương Mạt cười khẩy nhìn Dương Diệp, đồ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Thấy ánh mắt Dương Diệp hơi hơi dao động, Dương Mạt càng thấy tức cười. Dương Diệp sắm vai công tử phong lưu cũng tốt, sắc lang dâm đãng cũng được, hà cớ gì phải chọc tới hắn? Gã đóng kịch đạt như vậy, chẳng lẽ Dương Mạt lại tin gã thực sự có tình ý với mình sao?

Ngày Dương Mạt gặp Lý Duy, trời đổ mưa lớn.

Buổi lâm triều hôm đó, hắn bị đám người bên phe Tam vương gia chèn ép. Tại nơi cao nhất trong chính điện, gương mặt ốm yếu của phụ hoàng như bị che khuất trong bóng tối, trong mắt đầy ắp thứ tình cảm mà hắn nhìn không hiểu nổi: thương xót và áy náy. Vừa dời tầm mắt, lại đụng phải ánh mắt Dương Diệp, ánh mắt đó giống như một con thủy xà trườn trên lưng Dương Mạt khiến hắn ớn lạnh.

Hạ triều Dương Mạt trở về đông cung, đóng sập cửa lại, đập tan tành đồ đạc trong phòng, đám nô tài quỳ ngoài cửa sợ đến mức run bần bật. Vì cớ gì phụ hoàng chịu khuất nhục hắn cũng phải chịu? Vì cớ gì con cóc ghê tởm kia dám trắng trợn nhìn hắn mà chảy nước miếng? Dương Mạt nén cảm giác mắc ói trong lồng ngực, cầm mã tiên đến thẳng chuồng ngựa, không mang theo bất cứ ai, thúc ngựa phi một mạch ra khỏi cung điện. Đợi đến khi tâm trạng hắn khá hơn một chút thì cũng đã tới ngoại ô kinh thành. Vội vã ghìm ngựa lại, còn chưa kịp định thần, bầu trời bỗng nổi sấm sét, đổ mưa rào rào.

Dương Mạt trơ trọi đứng ở ven đường, bốn bề hoang vu vắng lặng, mọi vật đều tắm mình dưới mưa, ướt sũng, bất lực. Hắn lau nước mưa trên mặt, lửa giận hừng hực ban nãy bị nước giội tắt không còn một mảnh, buốt đến tận tim, thực là dở khóc dở cười. Dương Mạt dắt ngựa quay lại, vừa đi vừa tìm chỗ trú mưa. Gió quật cây cối nghiêng trái nghiêng phải, tầm nhìn bị mưa giăng kín trở nên mờ mịt, đi đến cuối con đường, Dương Mạt bất ngờ phát hiện ra một căn nhà tranh.

Hắn gõ cửa, bên trong vang lên tiếng đáp rất nhỏ, sau đó cửa được Lý Duy mở ra. Trời đất âm u, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, nhưng dáng dấp Lý Duy rơi vào trong mắt Dương Mạt lại vô cùng rõ ràng. Lý Duy nhìn chăm chú Dương Mạt một chút, hơi giật mình, “Vị huynh đài này tìm chỗ trú mưa sao? Mau mau vào đây.” Dương Mạt lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, “Đa tạ.”

Dương Mạt đi vào phòng, nước trên người nhỏ giọt xuống đất, khiến hắn luống cuống đứng một chỗ không dám lộn xộn. Lý Duy buộc ngựa dưới mái hiên xong, đóng cửa tìm quần áo cùng khăn đưa Dương Mạt, “Mặc đồ ướt như vậy sợ rằng sẽ cảm lạnh, huynh đài nếu không chê thì hãy thay tạm bộ này.” Dương Mạt cảm tạ rồi nhận lấy, thấy Lý Duy quay lưng ngồi cạnh bàn, không có ý định đi chỗ khác, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc mới cởi quần áo lau khô người, mặc áo của Lý Duy vào. Lúc ra cung hắn vô cùng giận dữ, tuy đã đổi sang thường phục nhưng người tinh ý vẫn có thể đoán ra chút ít. Lý Duy quay đầu lại, giúp hắn nhặt y phục ướt treo lên giá, vẻ mặt cũng không có gì khác thường, chỉ cười nói: “Huynh đài không cần câu nệ, ngồi xuống đi.” Y rót trà, “Tệ xá đơn sơ, không có gì tiếp đãi, huynh đài uống chén nước cho ấm người.”

Dương Mạt cảm thấy từ lúc sinh ra đến giờ, hôm nay là ngày hắn nói cám ơn nhiều nhất. Hắn là thiên chi kiêu tử, đã bao giờ nói với ai quá một lần cám ơn? Thường ngày hắn cải trang vi hành, một thân quý khí khó lòng che giấu. Bất quá hôm nay mắc mưa, tại nơi rừng núi hoang vắng, mình lại có việc nhờ người, dáng vẻ cao ngạo cũng tự giác bớt đi phần nào. Lý Duy mỉm cười, trong phòng bỗng dưng thêm một người cũng không khiến y bận tâm, y thản nhiên đứng dậy sắp xếp chỗ sách vở đang bày đầy trên bàn. Dương Mạt lẳng lặng nhìn, không nhịn được hỏi: “Các hạ định tham gia kì thi xuân sang năm?”

Lý Duy gật đầu đáp: “Đúng thế.” Dương Mạt tỉ mỉ quan sát Lý Duy, tuy đã ngầm dự đoán trước, nhưng câu trả lời của Lý Duy vẫn khiến hắn bất ngờ. Lý Duy không giống kẻ đọc sách bình thường, cả người đều tản ra khí chất nho nhã. Tuy sống trong một căn phòng đơn sơ, nhưng lại chẳng thấy y có vẻ gì là khốn cùng, thậm chí còn vui vẻ khoái hoạt. Dương Mạt hạ tầm mắt, cười nói: “Không biết nên gọi các hạ thế nào?” Lý Duy giới thiệu tính danh, còn Dương Mạt xưng tên giả thường dùng, “Tại hạ tên Vương Mạt, nhân sĩ kinh thành.”

Sau khi mưa tạnh, Dương Mạt liền chào tạm biệt. Chỉ là về sau mỗi khi gặp chuyện không vui, Dương Mạt lại vô thức cưỡi ngựa tới gian nhà tranh ở vùng ngoại ô này, trò chuyện cùng chủ nhân của nó. Một ấm trà xanh, vài quyến sách cũ, nói cười vui vẻ với người thanh niên nọ, có thể khiến Dương Mạt quên đi lão cáo già Tam vương gia và con cóc ghê tởm Dương Diệp.

Đêm khuya tĩnh mịch, Dương Mạt nằm trên giường ở đông cung, chợt nhớ tới Lý Duy. Ngày ấy gió thảm mưa sầu, gian nhà tranh của Lý Duy giống như từ trên trời rơi xuống, biết đâu chủ nhân của nó cũng là yêu tinh nơi núi rừng. Khóe miệng Dương Mạt bất giác cong cong, Lý Duy toàn thân chính khí, tướng mạo cũng không mị hoặc, sao có thể là yêu tinh được? Vừa nghĩ tới việc Lý Duy muốn dấn bước vào quan lộ, gương mặt Dương Mạt bất giác trở nên cứng ngắc, chốc lát sau mới chậm rãi giãn ra. Nếu như Lý Duy là yêu tinh, hắn cũng không biết nên làm thế nào, nhưng nếu Lý Duy là triều thần, y chắc chắn không thoát khỏi tay hắn.

Đêm đã khuya, Dương Mạt trở mình hết lần này đến lần khác, trong đầu chỉ nghĩ về Lý Duy. Hắn khoác áo ngồi dậy, vì sao lại thành ra thế này, câu trả lời đã quá rõ ràng. Việc Dương Mạt thích nam nhân, người ngoài không ai biết. Hắn rất ít khi trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ dưỡng vài tiểu thái giám trong đông cung giúp hắn tiết dục hỏa. Lúc này sủng nô đang ra sức thổi tiêu cho hắn, Dương Mạt nhắm hai mắt lại, tưởng tượng ra dưới khố hạ, chính là gương mặt ngày mưa hôm đó phản chiếu trong đôi mắt hắn, càng lúc càng thêm rõ ràng.

Lý Duy thi đỗ trạng nguyên hay không, hoàn toàn không dính dáng đến Dương Mạt. Mối quan hệ giữa bọn họ vốn không được tính là thân thiết lắm, vả lại hắn tin với tài học của Lý Duy, nếu hắn mở miệng nói giúp, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm (làm đẹp thêm một thứ vốn đã đẹp). Nhưng càng tới gần khóa khảo thí mùa xuân, tâm trạng hắn càng khẩn trương. cuối cùng, thậm chí đám phe phái trong triều đang tranh cãi cái gì hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa, cứ như việc họ đang nói không hề liên quan đến mình.

Người mê tín thường nói, trời đã định sẵn ai có mệnh làm trạng nguyên từ lúc sinh ra. Dương Mạt thấy Lý Duy mặc hồng y, gương mặt rạng rỡ, khóe miệng cũng bất giác cong cong. Người vây quanh Lý Duy chúc mừng rất đông, khiến y nhất thời không phát hiện ra sự có mặt của Dương Mạt. Dương Mạt thì ngược lại, bắt gặp ánh mắt xấu xa của Dương Diệp đang đảo đi đảo lại giữa hắn và Lý Duy. Cuối cùng ánh mắt của gã dừng lại ở phía Dương Mạt, mang theo một nụ cười mờ ám. Dương Mạt bỗng cảm thấy hơi choáng váng, hắn nhìn kĩ đám quan lại đang chúc mừng Lý Duy, có không ít kẻ thuộc phe phái của Tam vương gia, thái độ tên nào cũng có vẻ khác thường. Trong đầu Dương Mạt lóe lên một ý nghĩ, là điều hắn đã lo sợ từ lâu. Lý Duy vẫn đứng về phe hắn chứ? Quan trường là chốn tàn độc, ăn tươi nuốt sống nhau, Lý Duy rồi cũng sẽ trở thành cái loại người xa lạ đấy sao? Dương Mạt nắm chặt tay thành quyền trong tay áo, hắn muốn đem giấu Lý Duy đi, để những kẻ này không thấy y được nữa.

Ông trời giúp hắn. Cha Lý Duy mất, y phải chịu tang một năm tròn, tân khoa trạng nguyên còn chưa chính thức nhận chức quan, nay đã phải tạm gác công việc lại. Dương Mạt nhân cơ hội thỉnh cầu phụ hoàng để hắn mời Lý Duy về làm thực khách ở đông cung, việc này trong mắt người ngoài coi như cũng hợp tình hợp lý. Lý Duy biết được thân phận thật của Dương Mạt, sau một hồi sửng sốt cũng không để ở trong lòng. Hai người thưởng trà nói chuyện phiếm, uống rượu chơi cờ, ngoại trừ việc chuyển từ nhà tranh đến sống ở cung điện, những thứ còn lại so với trước kia cũng không khác là bao.

Dương Mạt từng hỏi Lý Duy, hắn tự ý đưa y đến đông cung, khiến y chưa rõ triều cục đã phải đứng về phe đối lập với Tam vương gia, y có hối hận không? Lý Duy cười lớn, bảo điện hạ và Tam vương gia thủy hỏa bất dung, có khờ mới muốn giữ thái độ trung lập. Nếu để y tự chọn nên theo phe nào, chẳng lẽ y lại chọn ở bên phía sẽ gây bất lợi cho bằng hữu của mình? Dương Mạt nghe vậy mỉm cười, nhưng tâm lại đau xót. Lý Duy coi Dương Mạt là bạn, nhưng đâu biết trong lòng hắn, hai chữ bằng hữu không đủ để hình dung y.

Nào có ai giữa lúc hứng tình lại khe khẽ gọi tên bằng hữu? Nào có ai ngấm ngầm giăng chướng ngại sau lưng, hy vọng bằng hữu mãi mãi không có ngày công thành danh toại?

Phò tá thái tử ở đông cung không chỉ có mình Lý Duy, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra ra vào thư phòng của Dương Mạt, nét mặt người nào cũng căng thẳng, khẩn trương. Lý Duy dần dần nhận ra điểm dị thường. Dương Mạt đối đãi y giống như nuôi không một kẻ rảnh rỗi, chỉ cho y ăn cơm không cho y làm việc. Lý Duy tính tình bộc trực, trực tiếp hỏi thẳng Dương Mạt. Ánh mắt Dương Mạt lảng tránh, bảo y sau khi chịu tang xong sẽ ra làm quan, cần gì nhúng tay vào những việc này để lưu lại vết nhơ? Lý Duy cười rộ lên, trong lòng cảm kích. Nhưng Dương Mạt biết mình đang nói dối, hắn không muốn Lý Duy ra làm quan, hắn mong cái ngày đó vĩnh viễn không bao giờ đến.

Chỉ có một kẻ nhìn thấu tâm tư Dương Mạt, đó là Dương Diệp. Gã cười hỏi hắn, hắn giữ những ý định bẩn thỉu đó trong lòng, chẳng lẽ không sợ Lý Duy hận hắn? Dương Mạt cười lạnh, bẩn thỉu ư? Cái con cóc bơi trong mương thối này, ngày nào cũng dùng ánh mắt đê tiện nhìn hắn, còn dám kêu người khác bẩn! Dương Diệp vẫn cứ cười, cầm cán quạt chọt chọt vào ngực Dương Mạt, buông một câu: “Ta không nói đến nhi nữ tình trường*, mà là tư tâm của huynh.”

*nhi nữ tình trường (nhi nữ: nam và nữ; tình trường: lụy tình, vướng vào vòng tình ái không dứt ra được)

Dương Diệp nói không sai, Dương Mạt bố trí không ít người theo dõi Lý Duy. Hàng ngày y xuất môn uống rượu cùng ai, tiếp chuyện quan viên nào ở đông cung, thậm chí đi thanh lâu tìm tiểu quan nào, tất cả đều được báo cáo lại đầy đủ. Dương Mạt không tin tưởng Lý Duy, không tin vào viễn cảnh y sẽ cùng mình kề vai sát cánh gánh vác thiên hạ, nhưng hắn cũng không quên được ngày mưa hôm ấy, sự xuất hiện bất ngờ của căn nhà tranh, còn có cả gương mặt tưởng như mộng ảo nọ. Hắn không bắt được yêu tinh núi rừng kia, thì chỉ có thể hạ mình cầu xin nó ở cạnh. Hắn tự khinh thường bản thân, nhưng cũng giống như hôm mưa đó, ở giữa vùng rừng núi hoang vắng, mình lại có việc nhờ người, thái tử Dương Mạt trước mặt Lý Duy, cũng chỉ có thể giấu đi vẻ kiêu ngạo thường trực.

Dương Mạt muốn Lý Duy không còn nơi nào để đi. Hắn cố tình hôn trộm Lý Duy trước mặt Dương Diệp, Dương Diệp kinh ngạc nhưng sau đó lại nhếch miệng cười. Quả nhiên gã không làm Dương Mạt thất vọng, lời đồn đãi về hắn và Lý Duy lan ra khắp kinh thành. Nhưng khéo quá hóa vụng, Dương Mạt không ngờ Lý Duy lại lấy đó làm lý do từ quan, dứt khoát rời khỏi hắn.

Dương Mạt quyết định tới Khúc Nam trấn. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, dù là hắn cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Cuối cùng hắn trở về với tư cách kẻ thắng cuộc, nhưng Lý Duy lại chọn ở lại Khúc Nam trấn. Trong lòng như có chỗ bị thiếu hụt, không gì bù đắp được. Thân là thái tử, hắn nắm trong tay quyền lực rất lớn, nhưng bên cạnh lại không có một ai bầu bạn, lúc nào cũng cảm thấy cô đơn. Những việc hắn đã làm khiến người người chê cười, ngay cả hắn cũng tự khinh thường chính bản thân mình.

Hắn thắng Tam vương gia, nhưng đồng thời cũng thua một cách khó coi như vậy.

Hắn lại trở về với con người ngày xưa khi chưa gặp Lý Duy, luôn mím chặt môi không để lộ cảm xúc ra mặt, đắng cay cùng huyết lệ đều nuốt ngược vào trong, trước mặt người khác vĩnh viễn chỉ có duy nhất một vẻ mặt nghiêm nghị.

Dù sao đi nữa, tâm nguyện bấy lâu nay của hắn cũng trở thành sự thật. Tam vương gia bị ban cho cái chết, dù chỉ là một chén rượu độc nhẹ nhàng. Thái hậu mất hết phong thái, chửi bới ầm cả lên. Dương Mạt sung sướng cong cong khóe miệng. Duy chỉ có Dương Diệp, kẻ hắn hận nghiến răng nghiến lợi, thì lại bình an vô sự vượt qua kiếp nạn này. Còn nhiều thời gian, Dương Mạt tự nhủ. Xưa nay nén giận luôn là sở trường của hắn.

Dương Mạt lật đổ Tam vương gia, tình cảm vốn đã nhạt nhẽo giữa hắn và thái hậu coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Lão thái thái nhắm mắt làm ngơ, dọn hết đồ sang phủ của Dương Diệp ở, lấy lí do ốm yếu cần tĩnh dưỡng. Dương Mạt cười khẩy, sao hắn lại không đoán ra chứ, thái hậu dù đã tuổi cao sức yếu nhưng vẫn muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của Dương Diệp. Còn Dương Diệp lại giống như thoát thai hoán cốt, cả ngày đóng cửa không ra ngoài, quy củ giống như hòa thượng, khiến Dương Mạt không bới móc được bất cứ lỗi gì.

Thời gian trôi mau, chớp mắt đã đến đại thọ bảy mươi tuổi của thái hậu. Dù bà không muốn thấy hoàng đế và Dương Mạt, nhưng bọn họ không thể không tuân theo lễ nghi phép tắc. Vốn thái hậu không có ý định tổ chức, không biết Dương Diệp khuyên nhủ thế nào, rốt cuộc thuyết phục được bà chọn phủ Tam vương gia làm nơi tổ chức yến tiệc. Quan viên thi nhau lắc đầu, dù Tam vương gia đã chết, tham vọng đưa cháu trai lên làm vua của thái hậu vẫn chưa hề thôi nung nấu.

Khi Dương Mạt đến phủ của Tam vương gia, khách khứa đã tề tựu đông đủ. Hoa viên trong phủ rất đẹp, lung linh đầy màu sắc, gió đêm thổi qua từng cơn dễ chịu. Thái hậu được mọi người vây quanh, đứng từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Dương Mạt đến gần, mọi người đều tự động dạt sang hai bên nhường đường cho hắn, chung quanh đột nhiên im bặt. Dưới ánh đèn lay động, thái hậu hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt vốn đang tươi cười lập tức hóa thành thái độ chán ghét. Dương Mạt mỉm cười, cung kính khấu đầu chúc mừng thái hậu. Thái hậu lãnh đạm đáp một tiếng, cũng không bảo hắn đứng lên.

Đủ loại ý niệm nhanh chóng lướt qua đầu đám khách mừng thọ, nhưng không ai dám hé răng. Dương Diệp ngồi bên cạnh thái hậu, lẳng lặng liếc nhìn Dương Mạt một cái, rồi quay sang nói đùa một câu, chọc cho thái hậu cười rộ lên. Bầu không khí căng thẳng dường như bắt đầu giãn ra, tiếng cười nói vang lên nối tiếp nhau tựa như nước chảy. Thái hậu cũng không làm khó dễ Dương Mạt nữa, mở miệng kêu miễn lễ.

Bọn họ một quỳ một ngồi, tầm mắt nhất thời giao nhau. Dương Diệp ngồi ngược sáng, ánh mắt vẫn âm trầm như trong trí nhớ của Dương Mạt. Dương Mạt lạnh lùng đứng dậy bỏ đi, giống như không hề để ý chuyện vừa xảy ra. Thế nhưng khi bước ra khỏi đám đông, đứng từ xa nhìn lại, thấy thái hậu và Dương Diệp trò chuyện vui vẻ với nhau, cảnh tượng hai mươi năm trước bỗng dưng ùa về. Trước mắt hắn thấp thoáng hiện ra hình ảnh thuở nhỏ của mình, còn có lần đầu tiên hắn trông thấy Dương Diệp.

Đứa trẻ nào không được yêu thương thì sẽ không thể sống một cách tùy hứng. Đạo lý này Dương Mạt chẳng nhớ mình đã tự nghiệm ra từ lúc nào nữa.

Ai cũng nghĩ hắn là người vô tình, thực ra hắn chỉ là kẻ giỏi chịu đựng mà thôi.

Vết sẹo trước đây bị vạch trần, Dương Mạt không phải không đau đớn. Hắn tìm đến một góc hoa viên, lặng lẽ ngồi xuống uống rượu. Ba chén rót vào miệng, hắn trông thấy gương mặt lạnh lùng của thái hậu. Sáu chén xuống bụng, hắn thấy Lý Duy đang mỉm cười dịu dàng với Bảo Cầm. Chín chén ngấm tới ruột, hắn thấy Dương Diệp đang hướng phía mình bước tới.

Dương Mạt muốn quăng luôn cả chén rượu, vì sao đã say rồi mà vẫn phải trông thấy kẻ hắn ghét chứ! Dương Diệp né cú đấm mềm nhũn của Dương Mạt, ôm lấy hắn kéo đi. Dương Mạt say không còn biết trời đất gì, xiêu xiêu vẹo vẹo để mặc Dương Diệp đưa vào sâu bên trong hoa viên. Bọn họ đi qua tầng tầng đình các, mãi đến khi Dương Diệp mở cửa một gian phòng, Dương Mạt mới miễn cưỡng mở được mắt ra, hắn lập tức nhào luôn lên giường. Người còn chưa nằm ngay ngắn, trước mắt đã tối sầm. Dương Diệp nằm phía trên hắn, hai mắt sáng rực như đuốc.

Dương Mạt hơi hơi thanh tỉnh, lại cảm thấy thần trí không được rõ ràng. Ánh mắt đục ngầu từ trước đến nay luôn khiến người ta chán ghét của Dương Diệp, giờ phút này sao lại giống như hai vì sao sáng? Hắn nghiêng đầu, ha hả cười rộ lên. Thì ra là nước mương thối phản chiếu ánh sao thôi, Dương Diệp vẫn là con cóc ghẻ không hơn không kém. Bất quá con cóc kia lại chầm chậm cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Dương Mạt.(cổ tích phiên bản mới: cóc cưỡng hôn để tự biến mình thành người…=)))

Dương Mạt sửng sốt, hắn ra sức giãy dụa. Hắn không say đến nỗi không phân biệt nổi ai với ai. Giờ khắc này hắn vô cùng rõ ràng, người phía trên chính là Dương Diệp mà hắn ghét cay ghét đắng. Có điều Dương Mạt hoàn toàn không còn tí sức lực nào, Dương Diệp dễ dàng chế trụ hắn, cởi bỏ quần áo cả hai, ngón tay trêu đùa lướt dọc bên eo, môi dán sát vào tai hắn, khẽ cắn lấy day day, “Không phải huynh cũng thích nam nhân sao? Cần gì phải trốn tránh?”

Rượu khiến cho Dương Mạt trở nên mẫn cảm, môi của Dương Diệp, ngón tay Dương Diệp, cơ thể hừng hực như thiêu đốt, mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống, quả nhiên khi dục hỏa đã dâng cao rồi, chẳng cần quan tâm đối tượng là ai nữa. Dương Mạt thở hổn hển, nhìn bàn tay Dương Diệp giơ trước mặt, giữa kẽ tay dính đầy trọc dịch, hoàn toàn không biết vẻ mặt của mình lúc này cám dỗ Dương Diệp đến chừng nào. Dương Diệp khẽ nuốt nước bọt, gã tách hai chân Dương Mạt ra. Đầu óc Dương Mạt vốn trì trệ vì rượu, giờ mới chính thức hoảng hốt, thân thể bị ép chặt, chỉ có thể phun ra mấy lời ác ngôn: “Ngươi dám! Dương Diệp ngươi dám! Ta giết ngươi! Ta giết chết ngươi!”

Dương Diệp cười rộ lên, chẳng biết ngón tay quệt cái gì, đút vào hậu huyệt của Dương Mạt, “Ta có gan thượng huynh, nhưng huynh lại không thể giết ta.” Dương Mạt cảm giác được dị vật trong cơ thể, liều mạng giãy dụa, khóe mắt toát ra hận ý khắc cốt ghi xương, “Ngươi chết đi! Ngươi chết đi cho ta!”  Dương Diệp dửng dưng mỉm cười, rút ngón tay ra, đưa dục vọng nóng rực tiến vào. Dương Mạt kêu lên đau đớn, cắn chặt môi dưới, quyết không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt Dương Diệp. Dương Diệp hít sâu một hơi, mở chân Dương Mạt rộng thêm, không chút do dự đâm thẳng vào.

Dương Mạt đau đến nỗi trước mắt tối sầm. Đây là lần đầu tiên hắn nằm dưới kẻ khác, tuy ngày thường hắn không được tính là dịu dàng, nhưng cũng chưa bao giờ để người dưới thân phải chịu thống khổ đến vậy. Dương Diệp ngừng một chút, giữ chặt lấy mông Dương Mạt rồi vội vã thúc vào. Dương Mạt ngửi được mùi máu nhàn nhạt, ý thức cũng theo đó dần dần mất đi.

Vì sao lại thành ra thế này? Vì sao lại bị kẻ mình ghét nhất cường bạo? Hẳn là báo ứng đã tìm đến mình rồi đi. Đau đớn vì bị xé rách xen lẫn nhiệt độ nóng hầm hập, cùng với nỗi sỉ nhục không thể nào chịu thấu, Dương Mạt cắn nát môi dưới, máu chảy ra giàn giụa. Có người duỗi tay nhẹ nhàng lau đi, Dương Diệp thở dốc, giọng nói dịu dàng như liều thuốc độc, “Đau sao? Đường huynh, làm huynh đau sao?”

Đột nhiên Dương Mạt mở hai mắt, căm tức nhìn, hận không thể đem gã thiên đao vạn quả. Dương Diệp chậm rãi nở nụ cười, “Thì ra chỉ khi đau đớn thế này, trong mắt huynh mới có riêng mình ta.” Dương Mạt trừng lớn mắt, không dám tin vào những vì mình vừa nghe. Nhưng Dương Diệp lại cúi đầu hôn lên mắt hắn, “Trong mắt chỉ có ta, nhưng tất cả đều là hận. Hận cũng được, chỉ cần huynh đừng bao giờ để lộ ra biểu tình như một hài tử không được kẹo kia nữa.”

Cóc ăn thịt thiên nga, Dương Diệp ăn Dương Mạt. Chuyện nhục nhã này, đương nhiên Dương Mạt sẽ không để cho kẻ thứ ba biết đến. Vụ Tam vương gia mưu phản đã xong, từ trước đến nay Dương Diệp cũng không quan tâm đến việc triều chính, lấy đâu ra cơ hội phạm sai lầm, huống chi thái hậu còn luôn luôn che chở thằng nhãi đấy. Ngoại trừ coi như mình bị chó cắn ra, Dương Mạt còn có thể làm gì được cơ chứ?

Ngày hôm sau, hắn cố nén đau, giữ nguyên tư thái thường ngày trở về đông cung. Dương Mạt cho hạ nhân lui ra, tự mình tẩy rửa bôi dược. Máu loãng lan ra nhuộm đỏ cả làn nước, môi dưới còn chưa lành lại bị Dương Mạt cắn nát, hắn thề nhất định nợ máu phải trả bằng máu. Dương Mạt vốn là người giỏi chịu đựng, đi đi lại lại cả ngày, dù đứng hay ngồi vẫn không để người khác nhận ra mình có điểm kì lạ. Chỉ duy lúc lâm triều, tầm mắt của Dương Diệp dừng lại ở vết thương trên môi hắn, khẽ cười, tia sáng trong mắt càng ánh lên rạo rực.

Trước kia Dương Mạt coi thường Dương Diệp, nhìn hơn một lần còn ngại. Vậy mà bây giờ chỉ cần nhắm mắt, trong đầu toàn là những thủ đoạn để trả thù, dằn vặt Dương Diệp. Dương Mạt che giấu giỏi đến mức ngay cả người đứng bên cạnh cũng không nhận ra nửa điểm khác lạ.

Tiết trời ngày một lạnh, thái hậu sau một trận ốm nặng, rốt cuộc cũng không gượng dậy được nữa. Dù bà không phải là một thái hậu nhân từ, nhưng hoàng đế không thể không trọn hiếu. Dương Mạt lẳng lặng đứng cạnh nhìn thái hậu ầm ĩ lên rằng mình sẽ chết không nhắm mắt. Bảo bà phó thác trước khi lâm chung cũng được, mà lấy cái chết ra uy hiếp cũng không sai. Hoàng đế chần chừ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng đáp ứng nguyện vọng của thái hậu. Thái hậu thỏa lòng thỏa dạ mà nhắm mắt, còn Dương Diệp được lĩnh thánh chỉ miễn tử tội. Dù thái hậu đã mất, nhưng từ nay về sau hoàng đế không thể lấy mạng Dương Diệp. Nhi tử của hoàng đế cũng vậy.

Sau khi Tam vương gia thất bại, vẫn có những thuộc hạ của lão không chịu từ bỏ tham vọng, tiếp tục gửi gắm niềm tin nơi Dương Diệp. Nhưng khi thấy chỗ dựa vững chắc cuối cùng bị sụp đổ, Dương Diệp lại chẳng có biểu hiện hay động tĩnh gì. Đến lúc này, bè đảng Tam vương gia mới triệt để tan rã.

Dương Mạt thầm nghĩ, nếu như bây giờ hắn là Dương Diệp, hắn sẽ làm thế nào? Tính mạng không lo, nhưng của cải Tam vương gia cất giấu trong thiên hạ giờ ở những đâu cũng chẳng rõ, núi cao sông dài, chi bằng rời khỏi kinh đô, nhàn nhã ẩn cư, hay phiêu bạt chân trời góc bể cũng được. Nghĩ vậy, Dương Mạt lại không khỏi có phần ao ước được như Dương Diệp. Hắn bật cười lạnh lẽo, sao hắn có thể để Dương Diệp toại nguyện? Nhưng mật báo ám vệ gửi về lại khiến Dương Mạt nhíu mày, Dương Diệp không hề có ý định ly khai. Dương Mạt thực sự khó hiểu, gã đã mất quyền thế, lại không còn nhân thân, dù thoát khỏi tử tội nhưng khó tránh khỏi rước vạ vào người, nơi này rốt cuộc có thứ gì khiến gã lưu luyến?

Khó hiểu là chuyện của khó hiểu, còn thù thì vẫn phải báo, hắn cho truyền Dương Diệp vào cung. Dương Mạt tự cho rằng mình không phải biến thái, nhưng trong cung không phải kẻ nào cũng vậy. Hắn giao Dương Diệp cho một đám thái giám, sau đó xoay người bước đi, tay áo nhẹ phất không nhiễm nửa hạt bụi.

Dương Mạt không triệu Dương Diệp đến thường xuyên, mỗi tháng chỉ hai, ba lần. Hắn cũng không tận mắt quan sát Dương Diệp thụ hình, sau khi tra tấn đều có người tới bẩm báo lại với hắn, hắn chỉ lẳng lặng nghe, không biểu lộ cảm xúc gì. Dương Mạt chưa bao giờ cấm Dương Diệp rời kinh, tên kia lại cố tình chậm chạp không lên đường, để xem gã chịu đựng được bao lâu? Xem hắn và gã ai sẽ bỏ cuộc trước?

Hôm ấy theo lệ Dương Diệp lại vào cung, Dương Mạt tiếp kiến mấy thần tử trong thư phòng ở đông cung xong, đột nhiên đổi ý, cất bước tới căn phòng nọ. Giữa bầu chướng khí mù mịt, Dương Diệp vốn đang cúi gằm mặt đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng về phía Dương Mạt đang đứng ở cửa. Bọn thái giám kinh hãi, không dám sơ suất, đủ mọi loại hình cụ giáng xuống càng thêm tàn nhẫn. Dương Diệp hiển nhiên đau đớn, cả người run rẩy, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, cơ thể co quắp thành một độ cong kì dị. Thế nhưng ánh mắt của gã vẫn không hề rời khỏi gương mặt Dương Mạt, trong con ngươi tràn ngập đau đớn, bất quá dục vọng cùng ham muốn chồng chất vẫn nguyên vẹn như ngày nào.

Dương Mạt mặt lạnh tanh, mãi đến khi buổi tra tấn chấm dứt, Dương Diệp bị ném thẳng ra cửa một cách thô bạo. Dương Diệp vật lộn bò dậy, có một lão thái giám chạy từ ngoài sân vào, có lẽ là hạ nhân của Vương phủ, nước mắt nước mũi đầm đìa nhào tới đỡ lấy Dương Diệp. Hai người đang định rời khỏi, bỗng dưng lão thái giám quỳ rạp, bất chấp Dương Diệp không có chỗ vịn ngã xuống. Lão hướng Dương Mạt liên tục dập đầu thật mạnh, “Điện hạ, van cầu người tha cho thế tử! Vương gia đã qua đời, từ trước đến nay thế tử chưa từng làm việc gì có lỗi với hoàng thượng và điện hạ! Lão nô hầu hạ thế tử từ khi ngài ấy còn nhỏ, hồi đó thế tử và điện hạ còn chia kẹo cùng nhau ăn a…Điện hạ! Mong người nể tình bạn thuở thơ bé, tha cho thế tử!”

Dương Mạt thản nhiên nhìn vào mắt lão, rồi xoay người rời đi. Lão thái giám này chuyện gì cũng không biết, Dương Mạt lẳng lặng nghĩ. Thế tử nhà lão đã làm chuyện tốt gì, lão cũng chẳng hề hay. Về phần chia kẹo, đó là việc xảy ra cách đây hai mươi năm, khi ấy thái hậu thờ ơ, để mặc hắn đứng một góc, Dương Diệp tay cầm đầy kẹo chập chững chạy về phía hắn. Dương Mạt dừng bước, từ nhỏ Dương Diệp đã luôn khoe khoang tình cảm của thái hậu dành cho gã, làm sao hắn có thể quên được? Khẽ lắc đầu, trước mắt lại hiện ra nụ cười không đứng đắn của Dương Diệp, “Chỉ cần huynh đừng bao giờ để lộ ra biểu tình như một hài tử không được kẹo kia nữa.”

Lần tiếp theo vào cung, Dương Diệp bị triệu thẳng đến tẩm điện của Dương Mạt. Dương Mạt cho thuộc hạ lui ra hết, lên tiếng: “Hôm nay chỉ có hai người chúng ta.” Dương Diệp cười rộ lên, “Như ta sở nguyện, không còn gì tốt hơn.”

Dương Mạt không nói gì, kéo Dương Diệp lên giường. Dương Diệp rũ mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch, không phản ứng lại, để mặc Dương Mạt muốn làm gì thì làm. Dương Mạt đương nhiên sẽ không ôn nhu, chỉ khuyếch trương qua loa, sau đó tách hai chân Dương Diệp ra đâm thẳng vào. Dương Diệp khẽ cau mày, gắng thả lỏng thân thể, hai tay giữ lấy bờ vai Dương Mạt, ngẩng đầu lên hôn môi hắn. Dương Mạt nghiêng mặt tránh, Dương Diệp cũng chẳng chịu buông tha, tay ôm lấy cổ hắn, ghì sát mặt hắn vào mặt mình.

Tay Dương Diệp len vào tóc Dương Mạt, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn. Dương Mạt không có ý định đáp lại, chỉ chuyên tâm chuyển động phía dưới, thêm một cái thúc sâu thật mạnh vào bên trong Dương Diệp, da thịt cũng bắt đầu thấm đẫm mồ hôi. Dương Diệp quấn quýt lấy đầu lưỡi Dương Mạt không rời, mỗi một tấc đều không bỏ sót, khi bị đau cũng không dừng lại, trái lại tấn công càng mạnh mẽ hơn. Dương Mạt bị Dương Diệp hôn tới nỗi thần trí mơ hồ, suýt thì không phân biệt được ai mới là người chủ động, dục vọng tích tụ lên đến cực điểm, rốt cuộc cũng phát tiết.

Dương Mạt buông Dương Diệp ra, nằm sang bên cạnh. Dương Diệp trở mình, ghé lên người hắn, mỉm cười, “Vậy là đã thanh toán xong?” Dương Mạt khẽ nhếch miệng, tuy đêm đó Dương Diệp không đếm xỉa gì đến cảm nhận của hắn, giày vò hắn cũng tàn nhẫn như ngày hôm nay hắn giày vò Dương Diệp, nhưng màn tra tấn của của hắn mấy hôm trước đã đủ độc ác rồi, hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa với tên đường đệ này nữa, “Đã xong, từ nay về sau bản vương sẽ không triệu ngươi vào cung.” Dương Diệp cười nhẹ, “Huynh có biết vì sao ta vẫn luôn nhẫn nhịn quyết không ly khai kinh thành không?” Dương Mạt nhìn thẳng vào mắt Dương Diệp, quả thực vấn đề này luôn làm hắn băn khoăn, “Vì sao?” Dương Diệp đặt tay lên sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta chờ huynh mềm lòng.” Dương Mạt nghe xong sững sờ, tiếng cười lạnh còn chưa bật ra, Dương Diệp đã nói tiếp: “Huynh muốn trả thù ta, giày vò ta, khiến ta sống không bằng chết, còn bao nhiêu thủ đoạn chưa dùng đến, việc gì huynh phải đích thân ra tay? Đường huynh, huynh có thể nhẫn, ta cũng có thể nhẫn. Huynh nhẫn vì bản thân mình, còn ta nhẫn vì huynh.”

Dương Mạt kinh ngạc nhìn Dương Diệp, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, giờ phút này nó phản chiếu hai hình bóng thu nhỏ của chính hắn, hắn vừa mở miệng, thanh âm đã run run, “Rốt cuộc ngươi đã nhẫn nại bao lâu?” Bọn họ đều tự biết ý Dương Mạt hỏi không phải là về việc Dương Diệp thụ hình. Dương Diệp cười rộ lên, hai mắt như mặt hồ sâu gợn sóng, “Rất rất lâu, cũng may đã đợi được tới ngày hôm nay.” Dương Diệp giữ lấy khuôn mặt Dương Mạt, một lòng một dạ cúi xuống hôn, tay lần xuống tìm kiếm phía sau của hắn. Dương Mạt nhắm mắt lại, ngay cả lông mi cũng run rẩy, nhưng cũng không tìm cách đẩy Dương Diệp ra.

Về sau, Dương Mạt có tới Khúc Nam trấn một chuyến nữa, nhưng Triệu phò mã bên cạnh đã đổi thành Dương Diệp.

Bọn họ đứng ở góc phố, nhìn thấy hàng thịt Lý gia ở phía xa xa. Lý Duy đang cầm dao xẻ thịt, Bảo Cầm tươi cười chào đón khách tới mua hàng. Tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, đôi vợ chồng son lại quay sang nhau thì thầm to nhỏ, chẳng biết Lý Duy cợt nhả cái gì, Bảo Cầm trừng mắt lườm, mặt đỏ lựng cả lên.

Dương Mạt xoay người cất bước, nhìn Dương Diệp cười bảo: “Đi thôi.” Dương Diệp vội vàng đuổi theo, trong lòng không ngừng khoái chí. Lý Duy đúng là không biết cách nhìn người, nương tử nhà y từ đầu đến chân đều là vẻ thấp kém, đâu chỗ nào bì được với nụ cười khiến băng tan tuyết chảy của đường huynh, giống như trăng non đầu tháng ẩn hiện trong đám mây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng đẹp đẽ thanh khiết, là thứ hiếm có nhất trên đời này.

Hai người đi thẳng tới ngoại ô trấn, Dương Mạt nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Diệp: “Miệng của ngươi không khép vào được hả? Hay là để ta giúp ngươi?” Dương Diệp lập tức mím môi, nhưng lại không nhịn được, tiếp tục nở nụ cười. Dương Mạt liếc thấy Dương Diệp đi đường mà cứ hớn ha hớn hở, nghĩ bụng trước kia tuy suốt ngày quấn lấy mấy ả kỹ nữ, nhưng ít ra trông còn tiêu sái phong lưu, sao giờ lại điên điên khùng khùng thế này. Dương Mạt cười mắng: “Đồ cẩu trụi lông.” Dương Diệp nghe xong vô cùng thỏa mãn: “Cẩu trụi lông? Rốt cuộc cũng hơn con cóc ghẻ rồi a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK