• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó Lý Duy nấu một nồi khâu nhục cải muối, Bảo Cầm ăn liên tiếp năm sáu miếng, thêm một chén cơm đầy, thỏa mãn ngồi vuốt vuốt bụng, nói cũng không ra hơi. Lý Duy vui vẻ, dọn dẹp xong xuôi liền kéo Bảo Cầm ra ngoài đi dạo.

Đêm hè muỗi vo ve quấy nhiễu, hai người chịu hết nổi lại chạy ngược về nhà. Cả người nhớp nháp mồ hôi, Bảo Cầm đun nước, Lý Duy mang dục dũng vào phòng, định bụng tắm táp xong mới lên giường đi ngủ. Bảo Cầm tắm trước, Lý Duy đứng ngoài cửa ghé đầu vào cười hì hì bảo, “Có muốn vi phu chà lưng giúp không?” Bảo Cầm lườm y một cái, vừa thẹn vừa giận đóng cửa lại. Hắn ngâm mình trong dục dũng, khoan khoái thở dài một hơi, bỗng nhớ tới ngày đầu tiên hắn theo Lý Duy về nhà, còn ngây thơ ra sức kì cọ sạch sẽ từ trên xuống dưới, khờ không để đâu cho hết. Đến lúc kết thúc hồi tưởng hắn mới phát hiện, hành động của mình bây giờ cũng chả khác gì khi đó, liền hung hăng kì cọ cho nhanh.

Tắm rửa xong, sợ bên ngoài nhiều muỗi, Bảo Cầm chui ngay vào màn. Lý Duy đứng tắm bên ngoài, vừa xối nước ào ào vừa tán gẫu với Bảo Cầm, nhưng Bảo Cầm chỉ ậm ừ lạnh nhạt. Lý Duy bê dục dũng ra ngoài, chẳng chờ lau khô người đã chui tọt vào với hắn, “Sao ngươi lại phớt lờ ta?” Vừa liếc một cái, mắt đã dính chặt vào cảnh trước mặt. Bảo Cầm trần trụi nằm nghiêng trên chiếu, hạ thân chỉ được chăn che mất một phần, trừng mắt nhìn Lý Duy nói: “Ngươi chậm muốn chết!”

Không khí trong màn đột nhiên nóng lên. Nhưng Lý Duy chỉ cười gian, chẳng động tay động chân gì “Ban nãy không phải ngươi cứ hỏi ta khâu nhục cải muối làm như thế nào ư, giờ ta sẽ dạy ngươi.” Bảo Cầm hoài nghi liếc y một cái, “Dạy ở chỗ này?” Lý Duy vẫn cười, tung chăn hắn đang đắp sang một bên, bổ nhào lên người hắn, “Đầu tiên phải chọn một khối thịt ba chỉ tươi ngon, rửa cho sạch sẽ.”

Trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, nhưng dưới thứ ánh sáng chập chờn, cảnh trong màn càng thêm ám muội. Gương mặt Bảo Cầm hơi hồng hồng, “Ta đã rửa sạch rồi.” Lý Duy cúi đầu, “Vi phu rửa lại lần nữa cho ngươi.” Y vươn đầu lưỡi, từ cổ Bảo Cầm trượt xuống phía dưới một chút, nhẹ nhàng liếm lấy, một tấc trên người cũng không tha. Toàn thân Bảo Cầm bị Lý Duy liếm ướt, chẳng khác nào lại ứa ra một tầng mồ hôi, tính khí nơi hạ thân hơi hơi ngẩng đầu, chờ mãi mới được Lý Duy “rửa” đến chỗ đó, lập tức rướn thắt lưng đưa vật nhỏ vào miệng Lý Duy. Chẳng ngờ Lý Duy chỉ dùng đầu lưỡi liếm ướt nó, rồi lại tiếp tục trượt xuống theo bắp đùi. Bảo Cầm bất mãn rên hừ hừ, “Ngươi, ngươi không rửa cẩn thận.”

Lý Duy cười rộ lên, ngẩng đầu nói: “Sao? Còn chỗ nào muốn ta rửa lại? Đúng rồi, quên mất chưa rửa chỗ này.” Y nâng hai chân Bảo Cầm lên, đầu lưỡi đảo quanh huyệt khẩu. Dẫu sao đầu lưỡi cũng mềm mại, không đủ sức vói vào sâu bên trong, Bảo Cầm vừa nóng vừa ngứa, như bị muỗi đốt sưng đến tê dại, vừa muốn kêu Lý Duy dừng lại lại vừa không muốn, bờ môi bật ra mấy tiếng “đừng đừng”, tính khí càng lúc càng ngẩng cao hứng khởi. Lý Duy ngước lên, “Rửa vậy cũng tương đối sạch rồi.” Bảo Cầm chờ đợi nhìn Lý Duy, khiến y không kiềm chế nổi, nhịn không được kề sát tính khí lên môi Bảo Cầm, “Ngươi cũng rửa hộ ta một lần đi.”

Bảo Cầm nhu thuận hé miệng, để tính khí của Lý Duy thuận lợi tiến vào. Bị Lý Duy trêu đùa xong, tâm trí Bảo Cầm trống rỗng, thầm mong y tiến vào nhanh nhanh một chút, nhưng rốt cuộc da mặt không đủ dày, chỉ có thể nghe theo ý của Lý Duy, tiếp tục cùng nhau rửa thịt. Lưỡi Bảo Cầm cẩn thận liếm côn th*t của Lý Duy, trượt một đường từ dưới lên rồi mút chặt lấy đỉnh côn một lần. Trên lỗ nhỏ bắt đầu chảy nước, Bảo Cầm nuốt xuống, không kìm nổi cũng bắt đầu ý loạn tình mê, mắt khép hờ tiếp tục rướn người về phía trước, liếm trọn hai túi cầu nặng trịch của Lý Duy đến lúc chúng cũng bị bao phủ một tầng nước mỏng. Lý Duy thở ồ ồ, nhìn tính khí tím đỏ trướng căng của mình đặt trên mặt Bảo Cầm, quệt thành một đường ướt rượt, hận không thể lập tức nhét vào miệng Bảo Cầm, đâm thẳng vào sâu bên trong yết hầu. Sống lưng Lý Duy từng đợt mềm nhũn, cố nén lại dòng tinh dịch. Đùa a, thịt còn chưa rửa xong, bếp lò còn chưa châm lửa, y đã tiết thì còn ra thể thống gì nữa!

“Được rồi.” Lý Duy vuốt ve gương mặt Bảo Cầm, thân thể lùi về sau. Bảo Cầm mở mắt nhìn y, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm đầy xuân sắc, “Có thể hầm thịt rồi sao?” Lý Duy lôi một bình nhỏ ở đầu giường ra, chậm rãi mở nắp, nói: “Hầm cách thủy thì không thể bỏ thẳng vào nước được, phải ướp gia vị đã.” Bảo Cầm bị Lý Duy lật người lại, mông cao cao vểnh lên. Lý Duy đẩy miệng nhỏ của bình vào hậu huyệt Bảo Cầm, dịch thể lạnh lẽo tràn vào trong cơ thể. Bảo Cầm cả kinh kêu một tiếng, “Cái gì vậy?” Lý Duy cười hôn lên thắt lưng hắn, “Là gia vị a.” Bảo Cầm tức giận mắng to, “Ngươi thật sự muốn hầm ta?” Lý Duy cười rộ lên, “Không trêu ngươi nữa. Đây là dầu bôi trơn, có chút công dụng thúc tình, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.”

Bảo Cầm thầm mắng Lý Duy đến cẩu huyết lâm đầu, thật là chẳng học được cái gì tốt, không biết kiếm thứ này từ đâu ra, lãng phí bạc! Lý Duy ở đằng sau thúc vào một chút, thân thể Bảo Cầm sớm đã mềm oặt, thắt lưng chúi xuống, mông lại bị Lý Duy nhấc cao tùy ý nhào nặn. Lý Duy từ từ chuyển động vài cái, thấy Bảo Cầm cũng không có vẻ gì là khó chịu, liền thỏa hứng ra sức đẩy tính khí ra ra vào vào. Bảo Cầm chỉ cảm thấy bụng dưới dần dần phát nhiệt, hậu huyệt sít sao quấn lấy Lý Duy, cứ mỗi lúc y chuẩn bị rút ra thì lại lập tức co chặt, hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của Bảo Cầm. Hắn biết “gia vị” kia đã phát huy tác dụng, nhưng miệng chẳng còn hơi sức mà mắng người nữa, chỉ có thể nha nha kêu lên. Tay chống trên giường không chịu nổi sức nặng của cơ thể, nửa thân trên nằm úp sấp xuống, mười ngón tay co quắp xiết chặt, nhưng bề mặt chiếu trơn nhẵn chẳng có điểm nào để vịn vào. Dục vọng của Bảo Cầm đã lên tới cực hạn, run rẩy muốn bắn ra, lại bị Lý Duy nắm chặt lấy, hắn không khỏi nức nở cầu xin: “Đừng…tiếp tục đun nữa, thịt sẽ nhừ.” Lý Duy khẽ cười: “Sốt ruột vậy sao? Hầm thịt cách thủy phải để lửa nhỏ liu riu đến lúc cạn thì thịt mới vừa xốp vừa mềm, vào miệng là tan.” Bảo Cầm cảm giác mình cách tám chữ này cũng không xa lắm, hạ thân không phát tiết được khiến hắn sợ hãi, khóc giả cuối cùng thành khóc thật. Lúc nãy Lý Duy nhẫn nhịn khổ sở, giờ thấy Bảo Cầm như vậy, tâm phút chốc mềm nhũn, liền buông tay khỏi Bảo Cầm, bản thân cũng thả lỏng, cả hai cùng lúc tiết ra.

Cơ thể Bảo Cầm giật giật, được Lý Duy ôm vào trong lòng, ôn nhu hôn lên nước mắt của hắn. Vừa mới nhấc chân, dịch thể lẫn lộn giữa tinh dịch và nước trong bình ban nãy suýt thì chảy xuống, khiến hắn hoảng hốt vội vã khép chặt lại, tức giận nói: “Thịt hầm nhừ thành nước cả rồi rồi.” Lý Duy cười khoái trá, “Vậy giờ nó là canh thịt, hôm nay chẳng phải ngươi cũng chan canh ăn với cơm đó sao.” Bảo Cầm vươn tay đẩy Lý Duy ra, “Được rồi, được rồi, thịt cũng đã hầm chín, ngươi tránh ra đi.” Lý Duy giữ chặt tay hắn, day day môi Bảo Cầm một hồi, “Đồ vô lương tâm, uy ngươi ăn no rồi liền không đếm xỉa gì đến người khác. Thịt tuy đã đun xong, nhưng cải còn chưa cho vào!” Bảo Cầm ai nha một tiếng, quên mất còn thứ này nữa. Vừa mới cùng hắn triền miên một trận xong, hạ thân Lý Duy lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, y nhấc cao hai chân Bảo Cầm đặt ở trên vai, “Rắc cải muối đã băm nhỏ lên trên thịt, đổ thêm nước tương, đóng nắp nồi lại rồi đun tiếp.” Giọng nói trầm dần xuống theo động tác thâm nhập vào động nhỏ ẩm ướt, Lý Duy thẳng lưng nhấn sâu vào trong. Giữa những chuỗi rên rỉ, Bảo Cầm vẫn không quên khiêm tốn thỉnh giáo: “Cải muối…cải muối…không phải nên luộc trước sao?” Lý Duy khen ngợi, khom người hôn hắn một cái thật sâu, “Cải muối chỉ cần trần qua thôi.” Nhưng Bảo Cầm lại lập tức thét lên một tiếng, thân thể như bị tách thành hai nửa, tên xấu xa kia không lưu tình gì mà thúc thẳng vào.

Cả hai ôm nhau nằm một chỗ, hạ thân gắn bó khó rời. Tính khí của Bảo Cầm kẹp giữa bụng dưới của hai người, toàn thân dính đầy mồ hôi, cổ họng khàn đặc, thần trí đã sớm không còn minh mẫn. Lý Duy vừa thở hổn hển vừa lên tiếng: “Sau khi hầm đủ thời gian, nhớ phải rắc thêm hành và đường.” Bảo Cầm đâu còn nghe thấy gì nữa, nức nở tiết ra. Lý Duy bị hậu đình của hắn co chặt lại, cũng bắn ra theo, cúi đầu hôn Bảo Cầm thật lâu, luyến tiếc không rời. Lý Duy ôm lấy Bảo Cầm, vuốt ve làn da rịn mồ hôi của hắn, cảm thấy mỹ mãn giống như khi Bảo Cầm sung sướng chén hết đĩa thịt lớn. Bảo Cầm dần dần lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi: “Lần tới dạy ta làm đồ ăn, phải tới trù phòng dạy một cách nghiêm chỉnh!” Nhưng Lý Duy lại cười bảo: “Sao? Chẳng lẽ Bảo Cầm muốn làm trong trù phòng? Thay đổi một chút cũng mang lại tình thú a.” Bảo Cầm tức giận vung tay đánh y, người lại bị lật lại ghìm chặt, bị hôn tới tấp không thốt ra nổi tiếng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK