Phong Diệc Thần trong người dẫy lên ngọn lửa bừng bừng, tâm trạng vô cùng ko tốt, chỉ cần biết nàng là đang ở trong bar đã đủ làm máu hắn sôi sùng sục, huống chi xung quanh còn có bao nhiêu người đàn ông?! Ko nói lời nào, hắn lập tức cúp máy chạy thẳng xe tới King
Trên đường đi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ ' san bằng cái quán bar đó'
Tới nơi, dù ngọn lửa trong người có bùng cháy lớn cỡ nào nhưng hắn vẫn phong thái lạnh lùng. Liếc nhìn chung quanh một lượt bỗng ánh mắt hắn dừng tại một điểm. Xác định mục tiêu xong, Phong Diệc Thần khí thế bức người tiến về phía trước.
Cảnh trước mặt đây lại một lần nữ làm hắn nóng máu. Người em trai ko biết bổn phận kia lại ngang nhiên xoa đầu nàng?! Hơn nữa có vẻ cười nói vui vẻ
“ Rất vui?”
Mạc Nhu Nhi và Phong Diệc Hàn bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc mà giàu tính sát thương cao, cùng ngoảnh mặt vê phía sau. Thực chất nàng có làm gì sai đâu chứ? vẻ mặt đó của hắn là sao? Chỉ là tên con trai trước mặt này ban nãy đã giúp nàng đuổi một tên biến thái, tất nhiên nàng cũng nên mỉm cười cảm ơn người ta rồi
Trái lại với Mạc Nhu Nhi, Phong Diệc hàn có vẻ vui hơn hẳn, đây đúng là cảnh mà hắn muốn cho anh trai thấy, muốn thấy rõ được vẻ mặt tức giận của anh là như thế nào! Ngày ngày anh cứ luôn trưng vẻ mặt lãnh đạm khiến hắn cũng khó lòng chịu nổi.
“ A, anh hai, anh đến từ lúc nào vậy? Chắc do mải cười đùa quá nên tụi em ko biết có người phía sau” Phong Diệc Hàn như sợ thế giới chưa đủ loạn, đổ thêm dầu vào lửa.
“ Ra vậy, chắc từ ngày mai tôi phải khiến cậu ko có thời gian vui vẻ, như vậy mới ko quên mất người anh trai này “ Phong Diệc Thần nhếch mép cười lạnh
Phong Diệc Hàn đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của anh trai, thực chất là tăng cường lượng công việc để cho hắn bớt rảnh rỗi đi chêu hoa ghẹo nguyệt.
Mạc Nhu Mhi nãy giờ vẫn chưa kịp tiêu hóa nổi. Anh ta là em của Thần? Cùng một dòng máu luôn nha. Vậy mà sao gặp nhau lại giống như kiểu lửa gặp nước thế kia, mà hình như lúc nãy khi thấy nàng cùng tên kia cười nói, hắn có vẻ ko mấy hài lòng. Đang mải suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng Phong Diệc Thần chỉ tay vào nàng nói
“ Em, lại đây”
Mạc Nhu Nhi nhìn ngó xung quanh mấy lượt
“ Còn nhìn gì nữa, tôi là đang bảo em, cô gái mặc bộ đồ bông hình con mèo “ Phong Diệc Thần cố gắng kiên nhẫn dặn ra từng tiếng
Mạc Nhu Nhi liếc nhìn mình từ trên xuống dưới, xác định cả bar này cũng chỉ có duy nhất nàng mặc đồ như vậy mới ngơ ngác tiến về phía hắn.
“Ai cho phép em đến đây “
“ Tôi đi cùng bạn “
“ Nam hay nữ”
“Nữ a”
“ Cô ta đâu?”
“ Cậu ấy..” Chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo dịu dàng từ phía sau.
“ Nhu Nhi” Đúng là mới nhắc tào thào tào tháo đến ngay
Mạc Nhu Nhi đứng cạnh Phong Diệc Thần mỉm cười đang yêu hết cỡ vẫy tay với Băng Ly
“ Là cô ta?” Phong Diệc Thần trên thực tế là đang hỏi nhưng thực chất là khẳng định
Mạc Nhu Nhi ko nói gì, chỉ gật gật đầu
Thấy bạn là đang bị ức hiếp,mặc dù là khí thế người đàn ông này tỏa ra rất mạnh nhưng Băng Ly vẫn nuốt nước bọt hít một hơi rồi lên tiếng chất vấn
“ Nhu Nhi, hắn ta là dang khi dễ cậu sao?”
Mạc Nhu Nhi mặc dù rất muốn phun ra từ “ đúng vậy đó” nhưng đến cổ họng lại bị trôi tuột xuống
“ Nào có”
“ Nhu Nhi, đừng sợ, nếu anh ta dám ức hiếp cậu, cứ bảo với mình, mình liền trả thù thay cho cậu.” Băng Ly vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự tin ko sợ trời ko sợ đất.
Phong Diệc thần ko hề để ý cuộc dối thoại giữa hai cô gái, chỉ lạnh lùng lên tiếng
“ Cô là người dẫn cô ấy vào bar?”
Băng Ly cảm thấy hơi run sợ. Sao con người lại có thể nói với chất giọng âm lạnh đến vậy chứ? Tuy nhiên cô cũng ko thể bị mất mặt, hất cằm nói
“ Ừ đó, là tôi”
“ Nhớ kĩ, ko có lần sau” Nói xong, Phong Diệc Thần nhấc bổng Mạc Nhu Nhi ra khỏi quán bar, để lại hai nhân vật còn đang trong tình hình ngơ ngác.
--------------------
Hiện tại có một số cậu rất vô ý thức up truyện mình lên mà ko hề ghi rõ nguồn) để tránh bị ăn cắp, mình xin nói lại lần nữa TẤT CẢ CÁC TRUYỆN MÌNH CHỈ VIẾT ĐỘC QUYỀN TRÊN WATTPAD thôi nhé ai up lại hãy ghi rõ link nguồn vào) okee?