Đọc nhiều bài báo người viết hay khen ngợi Mac Nhu Nhi khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng vội vàng cầm máy tính đi luôn chân trần ra tới bàn làm việc hứng khởi khoe Phong Diệc Thần
" Thần, nhìn này, có rất nhiều bài báo về chúng ta nha "
Phong Diệc Thần đang làm việc ko để ý bỗng nhiên thấy nàng chui vào trong lòng mình mặt vui vẻ như đứa nhỏ được cho kẹo.
" Ừ. Sao ko nghỉ ngơi? Ngồi nghịch máy tính làm gì?"
" Người ta chưa buồn ngủ mà " Mạc Nhu Nhi cọ sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vào lồng ngực rắn chắc của hắn làm nũng.
Phong Diệc Thần vẻ mặt ôn nhu vuốt tóc nàng." Ngoan, ngồi im để tôi làm việc "
" Dạ "
Cứ như vậy, Mac Nhu Nhi ngồi trong lòng hắn chơi cho đến tận trưa " Thần... tôi đói rồi "
Phong Diệc Thần nhìn lên đồng hồ. Giờ cũng đã hơn 11h, hắn lại mải làm việc quá mà quên mất cô vợ nhỏ của mình rất ham ăn.
" Chúng ta đi ăn trưa "
" Dạ "
---
Bánh xe đang từ từ lăn trên con đường Thượng Hải yên tĩnh vào trưa. Đang đi hai mắt Mạc Nhu Nhi bỗng bừng sáng hẳn lên " Thần.. tôi muốn ăn thứ kia "
Phong Diệc Thần nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, đó là một tiệm bán kẹo bông gòn" Em ở yên trên xe chờ tôi. Ko được đi lung tung đâu. Hiểu?"
Mạc Nhu Nhi gật đầu liên tục
" Nếu tôi quay lại mà ko thấy em... liền tự chịu trừng phát "
" Dạ "
Một lúc sau, Phong Diệc Thần cầm 2 que kẹo bảy sắc cầu vòng ra cũng là lúc phát hiện Mạc Nhu Nhi... mất tích..
Chết tiệt, lại có thể dám rình lúc hắn ko có ở đây đưa người phụ nữ của hắn đi. Gan của mấy người ngày càng lớn hơn một chút rôi. Phong DIệc Thần nhếch mép cười lạnh. Được lắm!
" Điều hết người của Hắc Bang dù có phải lật tung cả thế giới này cũng phải tìm ra chị dâu nhỏ của mấy người cho tôi!"
" Rõ!"
Trận chiến thứ hai chính thức bắt đầu. Cuôi cùng, ai sẽ là người giành chiến thắng? Ai sẽ mang lại hạnh phúc cho ai? Hay chỉ là sự tổn thương chà đạp lẫn nhau?!
------
Chính trong bối cảnh phức tạp đó ở tại một toà cao ốc. Một người đàn ông bí ẩn đang thong thả đứng nhìn xuống toàn cảnh thành phố yên tĩnh, khẽ nhếch mép
"Cuối cùng bọn chúng cũng ra tay tàn sát lẫn nhau. Thời cơ của chúng ta đã đến "
------
" Lão đại, vẫn chưa tìm thấy tung tích của chị dâu "
" Huy động mọi thế lực cả trong tối lẫn ngoài sáng phải tìm ra bằng được cho tôi "
" Tuân lệnh "
" Nhu Nhi.. chờ tôi " Phong Diệc Thần cầm lấy chiếc ảnh mà mình luôn cài trong ví ko ko bao giờ bỏ ra, giọng nói chứa đựng đầy cảm xúc nhớ thương
-----
Lãnh Tuyệt lặng lẽ đứng ngắm nhìn nàng, vẫn vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên đó đã thu hút hắn. Bao đêm hắn thao thức được gặp nàng.. nhớ mong nàng biết bao? Vậy mà mỗi sáng thức dậy đều thấy tin tức kết hôn của nàng và Phong Diệc Thần phát sóng. Hắn sao cam chịu để người mình yêu rơi vào tay kẻ khác? Đó vốn dĩ ko phải tác phong của hắn. Thứ hắn muốn.. là phải được.
" Mấy người nghe lời tôi nói mà ko hiểu? " Giọng nói âm lãnh khiến 5 tên sát thủ đang quỳ phía dưới run lẩy bẩy
" Tôi có cho mấy người hạ thuốc cô ấy?!"
" Nhưng.. lão đại.. thực sự Phong Diệc Thần đang ở rất gần đó, thuộc ko dám làm liều."
" Lão đại tha tội " Tất cả đám ngươi đều cúi đầu van xin, họ biết rõ quy tắc của Lãnh Bang, nếu như vi phạm sẽ bị trừng phạt rất kinh khủng, bọn họ ko thể chịu đựng được.
Lãnh Tuyệt nhíu mày, bọn họ liền hiểu ý im lặng
" Mang hết xuống, mỗi người tự phế 1 tay cho tôi. Nếu ko..."
" Đã rõ.."
Bọn họ đều cam chịu bị phế một tay bởi quy tắc ở Lãnh Bang khi lỡ vi phạm còn bị trừng trị kinh hơn thế, vậy phế một tay đáng là gì!