• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Y Sương kể từ sau khi trở về từ nhà họ Hoắc thì liên tục bị thế lực của nhà họ Hoắc gây khó dễ, khi thì lỡ tay hủy đi hợp đồng của cô, khi thì tiện tay cho người ra tay chào hỏi cô, không một ngày nào có thể sống yên ổn.

Bà Vân Tuyết nhìn Mạc Y Sương, chua xót trong lòng nhưng chẳng thể làm gì được, dù cho bà nhiều lần chi tiền để bảo vệ cho Mạc Y Sương nhưng với chút tiền của bà làm sao đấu lại thế lực của nhà họ Hoắc. Bà ta nhìn dáng vẻ thê thảm của Mạc Y Sương, sự căm giận bùng dậy, bà ta nắm chặt tay “Mạc Hân Vy, sẽ có một ngày tao sẽ khiến cho mày thân bại danh liệt như mẹ của mày năm đó”.

[...]

Sáng sớm, Mạc Hân Vy đã rời khỏi giường, cô xuống nhà bếp, lấy chiếc tạp dề đeo vào, thành thục chuẩn bị bữa sáng.

Hoắc phu nhân vào thấy cô đang chuẩn bị bữa sáng liền lại gần.

- Con đang làm gì đấy, muốn ăn gì sao không bảo thím Trương nấu cho.

- Con đang chuẩn bị bữa sáng. Mẹ nếm thử xem đã vừa chưa.

- Được.

Hoắc phu nhân cầm lấy chiếc thìa trong tay cô, đưa lên miệng nếm thử, gật đầu khen.

- Ngon lắm.

Mạc Hân Vy cùng Hoắc phu nhân sắp xếp các món ăn lên bàn.

- Mẹ gọi ba với Đình Phong giúp con nhé. Con lên gọi Minh Thần xuống dùng bữa sáng.

- Ừm, con đi đi.

Cô bởi tạp dề tiến về phía phòng ngủ của cả hai. Hoắc Minh Thần vẫn còn đang ngủ. Mạc Hân Vy đưa tay lay người anh, thấp giọng gọi.



- Minh Thần, dậy thôi anh.

Nghe tiếng cô gọi, anh trở mình kéo cô ôm vào lòng, giọng điệu ngoái ngủ.

- Ngoan ngủ thêm một lát đã nhé.

- Em nấu đồ ăn sáng, anh dậy ăn sáng, ba mẹ đang đợi đó.

Hoắc Minh Thần chỉ chỉ vào người cô, trêu ghẹo.

- Không ăn sáng, ăn em được không?

Mạc Hân Vy thoát khỏi cái ôm của anh, cô khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc nói.

- Hoắc Minh Thần, anh đừng có mà hoang d.âm vô độ.

- Anh có sao?

- Anh nói thử xem? Anh có dậy không thì bảo?

Hoắc Minh Thầm chầm chạp ngồi dậy, vẻ mặt nũng nịu.

- Đây, anh dậy đây, em hung dữ với anh như vậy làm gì.

Mạc Hân Vy học theo động tác của anh, cô đưa tay xoa xoa gương mặt của anh.

- Ngoan, anh dậy đi. Em đợi anh.

- Ừm.

Hoắc Minh Thần bước vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi trở ra.

- Vợ. Anh xong rồi.

- Xuống ăn sáng thôi.

Cả hai cùng xuống dưới nhà, ba mẹ và Đình Phong đã ngồi yên vị. Mạc Hân Vy đưa tay đánh vào người anh, lí nhí trách.

- Đều tại anh cả, bắt ba mẹ đợi.

Hoắc Minh Thần chỉ cười rồi cùng cô ngồi vào bàn ăn. Hoắc Đình Phong nhìn cả hai.



- Anh chị không đi hưởng tuần trăng mật sao?

Ông bà Hoắc nghe vậy cũng bồi thêm.

- Đúng vậy, sao không nghe hai đứa nói gì về chuyện hưởng tuần trăng mật hết vậy?

Hoắc lão gia nhìn sang Hoắc Minh Thần.

- Minh Thần, anh làm chồng kiểu gì đấy hả?

Hoắc Đình Phong làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn sang Mạc Hân Vy, thấp giọng trêu chọc.

- Chị Vy, thật tội nghiệp chị, phải sống chung với một người khô khan như anh ấy. Haizz thật không biết lãng mạn là gì cả.

Hoắc Minh Thần nghe đứa em trời đánh của mình nói liền ném ánh mắt về phía Đình Phong.

- Em không nói cũng không ai nói em câm đâu.

- Mẹ đẻ em có cái miệng để nói chuyện, anh cấm được sao?

- Không muốn lấy lại xe có phải không?

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại khiến Hoắc Đình Phong đau lòng, những chiếc xe yêu quý của anh đều bị Hoắc Minh Thần tịch thu sạch sẽ. Hoắc Đình Phong nuốt nước mắt vào trong, giọng điệu nịnh nọt.

- Anh...đừng có như vậy mà.

- Hửm?

- Em cũng chỉ quan tâm chị Vy thôi, anh chị cưới lâu như vậy rồi anh cũng không dẫn chị ấy đi hưởng tuần trăng mật, anh không thấy thiệt thòi cho chị ấy à?

- Vợ anh không mượn em quan tâm.

- “...” Thế còn xe của em?

- Để coi thái độ của em.

- “...”

Không trả chính là không trả, còn xem thái độ cái gì chứ, Hoắc Đình Phong hậm hực nhưng Hoắc Minh Thần chẳng hề quan tâm. Anh nhìn sang Mạc Hân Vy, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Anh sắp xếp công việc đưa em đi hưởng tuần trăng mật nhé, có được không?

Mạc Hân Vy cũng không để ý lắm nhưng nghe anh nói vậy trong lòng cũng trở nên vui vẻ, cô gật đầu, lí nhí đáp.

- Dạ.

Hoắc lão gia thấy vậy liền lên tiếng chất vấn.

- Sắp xếp công việc cái gì? Công việc quan trọng hơn vợ à?

Hoắc Minh Thần nghe ba hỏi ngược liền bất lực, anh nào có coi công việc quan trọng hơn, nhưng nếu anh đi rồi ai sẽ quản lý tập đoàn.

- Con cũng đâu nói công việc quan trọng hơn cô ấy. Nhưng ba phải để con sắp xếp công việc, Hân Vy cũng chọn địa điểm cô ấy thích đã chứ. Đâu thể tùy tiện đi đại một nơi được, ba nói có phải không?

- Nói thế còn nghe được.

Ông nhìn sang Hân Vy.

- Hân Vy, con cứ chọn địa điểm con thích đi nhé.

- Dạ ba.

Ông cũng không quên, ông nói.

- Con cứ đưa Hân Vy đi chơi, công việc ở tập đoàn để đó cho Đình Phong.

Trái ngược với biểu cảm vui vẻ của Hoắc Minh Thần, Hoắc Đình Phong nghe ba mình chỉ điểm đến tập đoàn xử lý công việc thay anh trai liền không vui lên tiếng.

- Ba yên tâm giao công việc cho con trong lúc anh hai đi vắng sao? Không sợ tập đoàn phá sản trong tay con à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK