Mạc Hân Vy nghe Hoắc phu nhân hỏi liền ngớ người, lấp bấp hỏi lại.
- Có thai sao ạ?
Hoắc phu nhân nhìn biểu cảm của cô liền cười lớn.
- Có phải dạo gần đây cơ thể con lúc nào cũng mệt mỏi, rất thèm ngủ, ngửi thấy mùi tanh liền muốn ói?
Mạc Hân Vy suy nghĩ một hồi liền dè dặt trả lời.
- Dạ, có chút chút ạ.
Hoắc phu nhân nhìn sang Hoắc Minh Thần.
- Con đưa Hân Vy đi khám đi nhé.
- Khám gì hả mẹ?
- Ơ hay cái thằng này, chở con bé đi siêu âm xem có phải đang mang thai không, mẹ thấy biểu hiện này 90% là Hân Vy đang mang thai.
Hoắc Minh Thần đơ người như chưa thể hấp thụ được những lời Hoắc phu nhân vừa nói. Bà nhìn thấy vậy liền cau mày.
- Bình thường không phải thông minh lắm sao, sao bây giờ lại ngớ người cả ra?
Hoắc Minh Thần kéo ghế cô lại gần với mình, đưa tay xoa xoa phần lưng cô.
- Anh đưa vợ đi khám nhé?
Mạc Hân Vy cố gắng đè nén cơn buồn nôn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tại bệnh viện.
Hoắc Minh Thần vừa hồi hộp vừa lo lắng chờ đợi kết quả từ bác sĩ. Tâm trạng anh như đang lơ lửng trên không, mãi đến khi giọng vị bác sĩ vang lên anh mới thôi lo lắng.
- Chúc mừng cô cậu. Cô ấy mang thai được hơn 2 tuần, cái thai phát triển rất tốt.
- Cô ấy ngửi thấy mùi thức ăn liền có cảm giác buồn nôn. Có cách nào khắc phục không bác sĩ?
Vị bác sĩ nhìn vẻ mặt lo lắng của anh liền cười.
- Không sao, đây là những dấu hiệu bình thường khi mang thai.
Sau đó Hoắc Minh Thần liên tục hỏi han về cách chăm sóc vợ bầu, nên tránh những gì mà nên ăn gì, làm gì để tốt nhất cho cô, anh đều hỏi qua ý kiến của bác sĩ.
Mạc Hân Vy ngồi bên cạnh nhìn anh chăm chú lắng nghe bác sĩ dặn dò liền cảm thấy rất hạnh phúc, hơn cả là sự xuất hiện của một thành viên mới.
Mọi người khi biết tin Mạc Hân Vy mang thai đều rất vui mừng. Những ngày sau đó, tất cả mọi sự quan tâm của mọi người đều xoay quanh cô và thiên thần nhỏ.
Hoắc Minh Thần từ khi biết cô mang thai liền mua rất nhiều sách về chăm sóc mẹ bầu và sách nuôi dạy con. Anh cũng không cho Mạc Hân Vy động tay vào bất cứ việc gì, công việc của cô ở Hoắc thị cũng phải giao lại cho người khác. Mạc Hân Vy khi biết anh không cho mình đến tập đoàn làm việc bèn bĩu môi lên tiếng.
- Hoắc tổng?
- Hửm?
- Anh cắt chức em đấy à?
Hoắc Minh Thần đang gọt trái cây trong bếp nghe cô hỏi liền mỉm cười, tay mang đĩa trái cây vừa gọt ra đưa cho cô, tay cũng không yên phận mà kéo cô ôm vào lòng, giọng điệu cưng chiều hết mực.
- Ngoan, ở nhà làm bảo bối của anh là được rồi. Em mang thai vất vả lại phải đến tập đoàn làm việc, anh không nỡ.
- Ở nhà không thật sự rất buồn chán.
Hoắc Minh Thần đưa tay cưng nựng hai bên má cô.
- Anh biết. Anh sẽ sắp xếp công việc, sẽ dành thời gian cho em và con. Nếu không em có thể cùng mẹ đi mua sắm, có được không?
Mạc Hân Vy biết anh lo lắng cho cô nên cũng vui vẻ gật đầu đồng ý. Anh thu xếp công việc ở tập đoàn để có thể về nhà sớm cùng cô.
Cuối tuần, Mạc Hân Vy cùng Hoắc phu nhân cùng nhau đi trung tâm thương mại để mua sắm đồ cho thành viên mới. Nào là quần áo, đồ chơi cả xe nôi cho em bé đều được cô mua đầy đủ.
Đều đặn như vậy, Hoắc Minh Thần vừa đi làm vừa chăm sóc cho cô không khác gì một em bé. Anh dành thời gian cho cô nhiều hơn, đưa cô đi dạo, đi khám thai định kỳ. Hoắc Minh Thần và Mạc Hân Vy quyết định không hỏi giới tính của cục cưng mà sẽ đợi đến khi sinh.
Đến tháng thứ tư của thai kỳ, Mạc Hân Vy cũng không còn nghén nữa. Cô ăn uống bình thường trở lại, đặc biệt là cô rất hay thèm ăn bất chợp, nhiều lúc khiến Hoắc Minh Thần trở tay không kịp với cô.
- Chồng ơi...
Hoắc Minh Thần nghe cô gọi liền quay người nhìn sang chỗ cô đang ngồi.
- Ơi anh đây. Sao thế vợ?
- Vợ đói...
- Em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn bánh ngọt.
Thế là Hoắc Minh Thần lại nhanh chóng lái xe đi mua bánh ngọt về cho cô. Bất kể cô muốn ăn gì, bất kể là lúc nào, anh đều chiều lòng cô. Mạc Hân Vy cầm chiếc bánh ngọt trên tay, miệng cười không ngớt.
- Anh thật tốt.
- Ngoan, em ăn đi rồi nghỉ ngơi.
- Dạ.
Mỗi tối anh đều bôi kem chống dạn da, xoa bóp cho cô. Dù Mạc Hân Vy đã qua khoảng thời gian kiêng cữ, nhưng Hoắc Minh Thần rất tự giác kìm chế bản thân, không đòi hỏi cô như lúc trước. Anh sợ mình sẽ làm tổn thương đến cô và cục cưng trong bụng cô. Nên anh chỉ dừng lại ở việc ôm, hôn cô. Mạc Hân Vy nhìn anh khổ sở kìm chế bản thân liền trêu chọc.
- Chồng ơi...
- Em đừng dụ dỗ anh.
- Em bầu, em xấu xí nên anh chán em rồi hả?
- Bậy bạ.
Hoắc Minh Thần ôm cô vào trong lòng, nâng niu như báu vật.
- Vợ anh xinh nhất, không bao giờ có chuyện anh chán em.
- Thế sao anh...
- Đừng suy nghĩ lung tung. Không phải anh không muốn mà anh sợ bản thân không kìm chế được sẽ làm tổn thương em và con.
Mạc Hân Vy cọ cọ vào lồng ngực anh, thấp giọng.
- Vất vả cho anh rồi.
- Không vất vả. Chỉ cần em và con khỏe mạnh là anh hạnh phúc rồi.