• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh quên cũng không sao, em nhắc cho anh nhớ. Quản Hân – mối tình đầu của anh đồng thời cũng là người đại diện ICF tiếp quản dự án lần này với Hoắc thị.

Hoắc Minh Thần cầm tay Mạc Hân Vy, hờ hững bước đi, không một chút xao động với lời nói của cô ta.

Trái ngược với sự bình tĩnh của anh, tâm tư của Mạc Hân Vy trở nên rối loạn với ba chữ “mối tình đầu” bởi cô biết, đối với một người đàn ông, mối tình đầu luôn là mối tình khó quên nhất.

Mạc Hân Vy ngập ngừng như muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, cô im lặng cùng anh trở về biệt thự của cả hai.

Thời gian gần đây, cả hai đều bận rộn với những công việc và dự án ở Hoắc thị, dù ở chung một nhà, làm chung một tập đoàn nhưng thời gian cả hai dành cho nhau khá hiếm hoi. Cả anh và cô đều tất bận với công việc riêng của mình.

Hôm nay, sau khi hoàn thành xong việc, Mạc Hân Vy quyết định ra quán cà phê gần tập đoàn để thư giãn đầu óc. Ngồi được một lúc, cô định trở lại làm việc thì Quản Hân xuất hiện, cô ta ngang nhiên ngồi về phía đối diện Mạc Hân Vy, đưa mắt nhìn Mạc Hân Vy một lượt từ trên xuống dưới.

- Không biết là Mạc tiểu thư có thời gian để nói chuyện với tôi vài câu không?

Cô ta gọi Hân Vy là Mạc tiểu thư, một phát như muốn xóa sạch sẽ mối quan hệ của Hân Vy và Hoắc Minh Thần. Mạc Hân Vy đưa mắt nhìn, cô nhận ra đây chính là người đã nhận mình là mối tình đầu ở anh hôm đó ở sảnh công ty.

- Chúng ta có quen nhau sao?

- Trước lạ sau quen, không lẽ Mạc tiểu thư một chút thời gian dành cho tôi cũng không có?

- Chúng ta không quen không biết, vậy hà cớ gì mà tôi phải dành thời gian cho một người dưng như cô?

Dứt lời, Mạc Hân Vy cầm túi xách rời khỏi.

- Chuyện giữa tôi và Minh Thần, không biết Mạc tiểu thư có hứng thú nghe tôi nói không?

Câu nói của cô ta thành công khiến cho Mạc Hân Vy dừng bước, ả ta nở nụ cười đắc ý. Mạc Hân Vy không để cho cô ta đắc ý quá lâu, Mạc Hân Vy liền lên tiếng.

- Không lẽ cô Hân đây là muốn làm tiểu tam?

- Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, xem nhau như người thân, không biết chuyện này Minh Thần đã nói qua với Mạc tiểu thư chưa?

- Người thân? Thứ lỗi cho tôi hỏi thân trên hay thân dưới?

- Cô...Cô cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi, đừng vội mừng.

- Ừ cô Hân nói không sai, tôi là người đến sau nhưng cho tôi hỏi tại sao trên giấy tờ, người vợ hợp pháp của anh ấy lại để tên tôi nhỉ?

- Đừng làm ra vẻ tự tin ở đây, cô chưa nghe qua câu “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua” sao?

- Không biết là cô Hân nãy giờ nói những lời này là đang muốn công khai cướp chồng tôi?

- Tại sao tôi phải cướp, vốn dĩ Minh Thần là của tôi? Cô không xứng với anh ấy.

- Vậy cô xứng sao?

- Ít nhất hiện tại tôi chính là người tiếp quản dự án lần này, anh ấy cần có ICF và dự án này để lấn sân sang lĩnh vực đầu tư mạo hiểm. Tôi là người có khả năng giúp đỡ anh ấy. Còn cô? Cô có gì mà đòi xứng với Minh Thần?

- Tôi thì cũng chẳng có gì nhưng tôi có anh ấy.

Những từ cuối được Mạc Hân Vy kéo dài và nhấn mạnh khiến Quản Hân căm ghét, hai tay bấu chặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Mạc Hân Vy cũng chẳng hề để tâm, cô lạnh nhạt hỏi lại.

- Tôi nói vậy cô Hân thấy có được không?

- Cô...

Mạc Hân Vy không để tâm đến, liền rời khỏi quán. Cô không trở lại tập đoàn như dự định ban đầu. Cô đi dạo ngắm nhìn thành phố cho thư thả đầu óc, những lời Quản Hân vừa nói khiến tâm tình của Mạc Hân Vy trở nên trống rỗng, cô không biết phải làm gì tiếp theo.

Cô chưa bao giờ nghe anh hay người nhà họ Hoắc nhắc về Quản Hân, thậm chí ngày hôm đó anh cũng không hề đưa ra bất kỳ một lời giải thích nào cho cô. Tâm trạng của cô càng lúc càng trở nên rối bời.

Mạc Hân Vy cứ từng bước từng bước đi trên con đường đầy xe cộ, sự tấp nập của thành phố cũng không sao sánh bằng những suy nghĩ trong lòng cô. Đi được một lúc, Mạc Hân Vy dừng chân lại một quán rượu bên đường.

Cô uống hết ly này đến ly khác như muốn nuốt trôi những chuyện vừa xảy ra, tửu lượng của Mạc Hân Vy rất kém, được một lúc cô đã cảm giác ngà ngà say. Cô bắt xe trở về nhà. Hoắc Minh Thần thấy cô trở về, trên người nồng nặc mùi rượu liền nhíu mày tỏ rõ vẻ khó chịu.

- Vy, em uống rượu sao?

Mạc Hân Vy chẳng còn đủ tỉnh táo để trả lời anh, chỉ gật gật cái đầu, hai má đỏ ưng lên vì rượu.

- Tại sao lại đi uống rượu?

- Em không được phép uống rượu sao?

- Trả lời anh.

Mạc Hân Vy nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh liền cảm thấy ấm ức, tủi thân, nước mắt trực trào.

- Cô ấy là mối tình đầu của anh?

- Ừ.

- Hai người rất yêu thương nhau sao?

Mạc Hân Vy hít một hơi dài, lấy hết cam đảm, nhìn thẳng mặt anh nói.

- Anh sẽ bỏ em để trở về với cô ấy sao? Vậy được, em sẽ đá anh trước, ít nhất như vậy em sẽ không bị quê.

Hoắc Minh Thần nhíu mày nhìn cô, đợi cô nói tiếp. Mạc Hân Vy thấy anh không phản ứng, cô nghĩ mình đã nói đúng tim đen của anh, liền mạnh miệng nói tiếp.

- Hoắc Minh Thần, chúng ta...ly hôn đi. Em trả anh về với cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK