Beta: Emerald
Chương 23: Hai khách hàng
Dạo này tóc Đổng Thư có hơi ngắn quá, có lẽ là do thợ cắt tóc lỡ tay cắt ngắn lên, từ góc độ của Giản Đan vừa vặn nhìn được thái dương của anh. Chỗ đó chính là vết thương ngày cậu mang anh về, là vết sẹo do cậu đánh.
Giản Đan rút tay mình ra khỏi tay Đổng Thư, lúc rút ra có thể thấy rõ ràng anh uể oải hẳn đi, Giản Đan vỗ vỗ đầu anh:
– Quỳ xuống làm gì? Cầu hôn à? Ngồi bên kia cho tôi, tôi còn có việc phải làm đấy.
– À…
– Mai không phải đi làm, sáng tôi muốn ăn bánh quẩy, phải là loại mới ra lò.
Giản Đan cào cào đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên, tự động bỏ qua biểu tình vui sướng hẳn lên trong nháy mắt của Đổng Thư.
– Được, cùng sữa đậu nành được không? Trưa anh sẽ làm cá sốt chua ngọt cho em nhé?
– Được hết, đều được hết! Tôi muốn làm việc anh đừng làm phiền nữa, khách hàng lần này đúng là hành chết tôi! Hử? Là táo à, tôi muốn ăn dưa Hami.
– Em chờ chút, anh đi cắt ngay!
Lần này Giản Đan giận lâu như thế, thật ra cũng là có phần giận chó đánh mèo, công ty dạo này có một khách hàng lớn, cần phải thiết kế nội thất cho một biệt thự ở khu biệt thự đại gia.
Khách hàng chi rất rộng rãi, phòng ở lớn đến hơn 500 mét vuông nên tiền hoa hồng cũng nhiều. Vốn dĩ là vụ làm ăn lớn này chẳng có quan hệ gì với cái tên Giản Đan thực tập sinh nhỏ bé, nhưng trên đời này thật sự có nhiều chuyện phải dùng đến chữ “ngờ”, vèo một cái chuyện này rơi vào đúng đầu Giản Đan.
Đáng tiếc cái bánh này lớn đến mức Giản tiểu ngốc ăn không tiêu. Khách hàng hào phóng quá cũng rất khó chiều, yêu cầu không thể dùng mấy từ “ngạc nhiên” và “cổ quái” là có thể hình dung được.
Quản lí đã tính toán tốt lắm rồi, trường hợp tốt thì coi như thực tập sinh giúp công ty kiếm tiền, trường hợp xấu thì bảo là do thực tập sinh chưa có kinh nghiệm, không hiểu việc. Lúc đầu quản lí nhìn trúng một cô gái lớn hơn Giản Đan, nhưng cô ấy quá nhát gan, thấy công việc có vẻ không dễ làm liền tặng quà cho quản lí, Bạch Nguyễn không ở đây nên Giản Đan lọt hố.
Công ty của khách hàng kia vốn có tiếng là độc nhất vô nhị, xa hoa số một; Giản Đan cầm bản vẽ, vừa nhìn đã thấy đúng là “xa hoa vô đối” và “độc nhất vô nhị” thật.
Không biết kiến trúc sư có phải là đầu bị úng nước hay không, nơi cần lớn thì không thiết kế lớn, nơi cần nhỏ thì không thiết kế nhỏ, thiết kế không có một chỗ nào hợp với chữ “bình thường”, Giản Đan nhủ thầm cái đám này đúng là một lũ ngớ ngẩn.
Khách hàng giục gấp, yêu cầu phải xong trước năm mới, giờ chỉ còn vài ngày là đến năm mới khiến Giản Đan sứt đầu mẻ trán. Bạch Nguyễn chăm sóc Lí Kiêm Hiền đã mệt chết rồi, Giản Đan không muốn làm gì cũng phải dựa vào người khác.
Quá nhiều chuyện rối rắm quấn vào nhau khiến Giản Đan rối loạn, cùng chuyện trước đó của Đổng Thư, vậy là trút giận hết lên đầu anh. Giản Đan vốn nghĩ mình quá đáng vậy chắc chắn Đổng Thư sẽ nổi giận, ai ngờ cuối cùng Đổng Thư lại xin lỗi mình.
Làm sao lại có người tốt tính đến thế chứ, ngược lại mình cứ lòng dạ hẹp hòi như vậy thật khó coi, hẳn là sẽ chẳng có ai có thể bao dung mình như Đổng Thư nữa đâu, phải làm sao đây?
Giản Đan gục mặt trên bàn, phát sầu. Đổng Thư cắt dưa hami mang đến cho Giản Đan, nhìn thấy bản vẽ trên máy tính, tò mò hỏi:
– Đây là biệt thự của ai? Thiết kế kì quái thế?
– Anh cũng thấy kì quái phải không? Chết tiệt, tôi đã nói là thẩm mĩ của tôi không có vấn đề mà! Tôi sắp chết, tôi sắp chết!
Giản Đan đập đầu vào bàn côm cốp, một bộ “anh đã thăng rồi, cần liên hệ cứ hóa vàng mã”.
– Nhưng kì quái cũng vẫn thiết kế được mà? Làm vài cái vách ngăn ở đây này?
Đổng Thư đem hoa quả đã cắt sẵn đưa đến bên miệng Giản Đan nhằm ngăn cản hành vi tự ngược của cậu, sốt sắng đưa ra ý kiến.
Giản Đan khoát tay:
– Anh xem hình sau đi, anh sẽ biết…
Đổng Thư nâng tay định xoa đầu Giản Đan, nghĩ lại ấn chuột chuyển sang hình tiếp theo, trên màn hình hiện ra một cái thứ nhìn mãi cũng chẳng ra cái hình thù gì hết.
– Cái này… Là tượng gỗ điêu khắc hả?
Đổng Thư quan sát một hồi rồi chần chừ hỏi.
Giản Đan gặm miếng dưa hami như đang trút giận, gặm gặm gặm:
– Đúng! Tượng đại phật đấy!
– Đại phật!? Cái phía dưới không phải là bệ gỗ lim điêu khắc đấy chứ?
– Anh nhìn đúng rồi đấy, nếu không có cái bệ đấy thì anh thấy có ai nhìn được vị đại phật kia không hả? Tôi thì tôi không thấy! Khốn kiếp!
Giản Đan cực kì kích động, quăng miếng vỏ dưa lên bàn, gân xanh sắp nhảy ra đến nơi rồi.
– Anh con mẹ nó có biết không? Khách hàng muốn đặt cái này trong phòng khách! Mẹ nó, đối diện cửa ra vào ấy hả? Muốn dọa chết người hả?
Giản Đan dùng sức túm lấy con chuột trước mặt, cố sống cố chết mà ấn ấn ấn:
– Anh xem dưới này đi này! Mấy cái hầm bà lằng gì đây anh nhìn đi! Mấy thứ hình thù kì quái này đều phải đặt vào nhà hết! Bọn họ mua đống đồ nội thất này để xem tôi chơi xếp hình đúng không! Sàn nhà phải là đá granite! Anh đã gặp qua cái kiểu thiết kế dùng đá granite làm sàn chưa hả???
Đổng Thư nhấc tay:
– Ừ ừ ừ, anh biết rồi, em bình tĩnh đi được không?
– Bĩnh tĩnh cái bà nó ấy! Bạch Nguyễn đi vắng thì lập tức bắt nạt tôi! Muốn hành hạ tôi à! Tôi không làm!
– Được được được, mặc kệ, mặc kệ.
– Ngủ! Để ý làm gì cho to đầu!
Thực ra thì đương nhiên không thể nói mặc kệ là mặc kệ được, đến đầu tuần Giản Đan vẫn gọi điện thoại cho khách hàng đến để xem nhà.
– Tít… tít… A lô? Là ai đấy ạ?
Nghe điện thoại không phải ngài Tôn mà là một cô gái, thanh âm nhẹ nhàng êm tai.
– A, vâng, tôi là Gian Đan ở công ty XX, tôi…
– Ngại quá, tôi là robot của ngài ấy, tôi nói chuyện rất chậm, anh nói chậm một chút.
Giản Đan đã quên rằng thế giới này tồn tại thứ gọi là máy trả lời tự động, thế mà cậu còn ngốc ngốc trả lời lại nó.
– Mẹ nó, sớm thế này ai con mẹ nó gọi điện thoại? A lô? Con rùa nào?
Điện thoại được kết nối, thanh âm ngái ngủ của một người đàn ông truyền tới.
Giản Đan nâng tay nhìn đồng hồ: Mười giờ hai mươi sáu phút. Lòng nhủ lúc này mà còn kêu sớm quá, thời gian của anh tính theo nước Mĩ hả? Trong lòng nghĩ thế nhưng tất nhiên không thể nói thế.
– Khụ, tôi là Giản Đan của công ty XX, tôi tìm ngài Tôn.
– Đờ mờ, tìm được con rùa nhà mày rồi! Sao mày lại lưu số tao?
– Lấy nhầm máy rồi, đây là điện thoại của anh, được chứ? Đây mới là của em.
– Ai u, này này của anh đây! Sáng sớm gọi điện cái mông ấy!
– Hơn mười giờ rồi, còn nữa, em lại đổi chuông của anh đấy hả?
– Ngày hôm qua anh lăn tôi đến nửa đêm mà còn không biết tại sao à? Ông đây dậy đây! Tránh ra tránh ra, ông phải đi giải quyết!
– Em định khỏa thân ra ngoài hả?
– Trong nhà chỉ có hai chúng ta, làm sao phải bao kín cả người vào làm gì? Nói nhiều!
– Vậy em nhớ rửa đi, để ở bên trong sẽ tiêu chảy đấy.
Ở đầu dây bên này, Giản Đan được nghe kịch truyền thanh trực tiếp, khóe miệng run rẩy. Sao dạo này toàn biết những người kiểu thế nhỉ, cứ thế này thì nhân sinh của cậu xem chừng bị hủy diệt mất.
Bên kia bắt đầu có màn thiếu nhi không nên nghe, Giản Đan thấy lãng phí tiền điện thoại vào cái việc này là rất vô ích, có nên nhắc nhở hai người họ rằng bên đầu dây này còn có một người không nhỉ.
– Khụ, ngại quá, ngài Tôn?
– A, xin lỗi, xin hỏi có việc gì?
Giản Đan nhìn danh sách trong tay:
– Tôi muốn hỏi khi nào ngài có thời gian rảnh, tôi muốn xem nhà của ngài một chút, phải đi thực địa.
– Được, nhưng tôi chỉ có chiều mai là rảnh thôi, như thế này đi, chúng ta hẹn vào ba giờ chiều nhé.
Mãi cũng đến ba giờ chiều hôm sau, vì biệt thự kia cách nhà Giản Đan cực xa nên Đổng Thư nghỉ phép lái xe đưa Giản Đan tới.
– Thật ra tôi đi taxi được mà, anh xin nghỉ còn bị trừ tiền lương.
Giản Đan nói vậy nhưng vẫn rất vui vẻ ôm gói khoai tây to tướng ăn ra tiếng rôm rốp, vụn văng bừa bãi.
Đổng Thư lái xe không quay đầu lại:
– Anh đưa em đi thì nhanh hơn, với lại anh cũng muốn nhìn thử cái biệt thự kia.
– Rôm rốp… Không biết là tên ngu ngốc nào đã thiết kế, biệt thự kia có cái gì đẹp chứ, rôm rốp… rôm rốp…
– Rất hay.
– Hừm ~ Sở thích kì quái!
Đến cổng khu dân cư, xe bị chặn lại. Bảo vệ khu nhà hỏi Đổng Thư và Giản Đan đến cả nửa ngày mới chịu thả đi, vất vả lắm mới vào được rồi còn vì thiết kế khu dân cư lòng và lòng vòng nên mãi hai người không tìm được đường ra, xe vòng đi vòng lại khiến Giản Đan suýt nữa nôn cả khoai vừa ăn ra.
– Cái khu dân cư kiểu khỉ gì thế? Xanh hóa nhiều thế? Anh có thể tìm được đường không hả?
– Tìm được ngay mà, em đừng sốt ruột.
Khu dân cư quá lớn nên lái xe tới hơn mười phút họ mới tìm thấy biệt thự ở trung tâm, trước biệt thự có hai người đàn ông đang đứng, một người mặc âu phục, một người mặc ba lỗ quần đùi chân đạp tông.
– Ngại quá, vừa nãy không tìm thấy đường nên tới chậm.
Giản Đan bị xoay vòng vòng không nói nên lời, Đổng Thư chủ động giúp cậu giải thích với ngài Tôn.
Không có gì bất ngờ, người mặc âu phục là ngài Tôn, anh ta rất lễ phép cười cười:
– Không sao, nơi này thực sự hơi khó tìm, cho hỏi anh là anh Giản?
– Không không, tôi là cộng sự của cậu ấy, tôi là Đổng Thư.
– Tôi, tôi là Giản Đan, xin chào ngài Tôn.
– Mấy người nói xong chưa? Chết tiệt, rầm rầm rì rì cái rắm hả? Tôi là Lưu Dịch, ok? Có thể nhanh vào trong không, vào sớm xem sớm?
Nhìn ba người họ khách sáo qua lại, lằng nhắng đến mức cuối cùng người đi tông mất kiên nhẫn, bắt lấy cánh tay ngài Tôn, hướng cửa mà lôi đi, Giản Đan nhún vai ý bảo Đổng Thư đuổi theo.
Vào nhà rồi Giản Đan mới thấy rõ sự biến thái của kiến trúc sư, không tự đi xem thì đảm bảo không thể lĩnh hội được nơi “kì lạ” này.
– Ầy, tôi đến khu này, liếc mắt một cái liền ưng luôn nhà này, cái nhìn của tôi không tồi chứ hả?
Lưu Dịch loẹt quẹt loẹt quẹt lết dép lê, đưa Giản Đan đi xem khắp nơi, còn siêu cấp tự tin về thẩm mĩ của mình.
– A, thật sự… thật sự rất có thẩm mĩ.
Có cái quỷ!!!
Giản Đan lấy thước ra:
– Làm phiền, tôi muốn đo nơi này một chút, Đổng Thư anh cầm một đầu đi sang kia đi.
Vì căn nhà có thiết kế rất cổ quái, những góc nhỏ rất nhiều, đo đạc khó muốn chết, Giản Đan và Đổng Thư phải đo cả sáng mới xong.
Phải tốn thời gian như vậy, không chỉ có nguyên nhân kia, mà còn có một nguyên nhân cực kì quan trọng khác, đó chính là Lưu Dịch. Lưu Dịch luôn đi bên cạnh Giản Đan và Đổng Thư ríu ra ríu rít nói về chuyện đặt cái gì vào đâu.
– Đây! Chỗ này! Tượng phật tôi cầu khai quang từ Hoa Sơn kia nhất định phải đặt ở đây! Anh phải lưu ý cho tôi đấy, tôi còn phải đặt một cái bàn thờ ở đây này.
– A a a! Đây đây! Chỗ này tôi muốn đặt một bao cát còn giường thì cứ đặt chỗ nào cũng được.
– Sàn phòng khách nhất định phải dùng đá granite đấy, đại sư nói với tôi nếu dùng cái khác sẽ không tốt.
Giản Đan áp chế ham muốn một cước đá chết tên ngốc này, chịu không được còn phải đi cắn áo khoác Đổng Thư cho hả giận, cũng may hôm nay Đổng Thư mặc áo lông chứ không phải áo gió, nếu không thì Giản Đan chắc nghẹn chết luôn rồi. Khốn khổ lắm mới nắm rõ hết các yêu cầu, trước khi họ đi Lưu Dịch còn ngồi trên xe hơi lao theo phất phất tay với họ:
– Nhớ kĩ là phải dùng đá granite nhé!
Dùng bà nội anh ấy!
Tiện thể bạn nào thích thì tìm bằng từ khóa 沙包nhé, có mấy bao cát ném ném của trẻ con đáng yêu lắm