Lúc tối trời đổ tuyết. Sáng hôm sau Đổng Thư tỉnh dậy, vén rèm cửa sổ thì thấy bên ngoài đã ngập chìm trong tuyết, năm mới ở phương bắc phải có tuyết mới đúng không khí.
Theo phong tục phương bắc thì buổi sáng đầu tiên của năm mới phải ăn há cảo, đó là một loại thức ăn giống như bánh chẻo. Trong nhà có bao nhiêu người thì bên trong từng ấy cái há cảo sẽ bỏ thêm tiền xu, người ăn được cái há cảo có tiền xu thì sẽ may mắn cả năm, đây là món ăn chúc phúc đầu năm.
Ngày đầu tiên của năm mới không được ngủ nướng, nếu không thì cả năm sẽ ngủ nướng luôn. Bạch Nguyễn và Giản Đan mơ mơ màng màng, vừa tám giờ sáng đã bị Đổng Thư lôi dậy như nhổ củ cải.
Hai người rửa mặt đánh răng xong, đi ra đã thấy Đổng Thư đã làm xong vỏ há cảo. Bạch Nguyễn và Giản Đan đều là người phương nam, phong tục đón tết không giống người phương bắc, đây là lần đầu tiên họ cảm thấy tân niên thật là mới mẻ, hai người liền rửa sạch tay, cùng Đổng Thư gói há cảo.
Vỏ và nhân đều đã chuẩn bị kĩ, chỉ cần gói lại là xong, chẳng qua chỉ đặt nhân vào giữa vỏ rồi túm bốn góc lại với nhau là xong thế nhưng hai tên ngu ngốc không có nổi một tế bào bếp núc vẫn có thể làm thành một đống lộn xộn.
Nếu không phải cho nhiều nhân đến mức vừa sờ vào há cảo đã vỡ ra thì cũng là cho quá ít nhân, chỉ có mỗi Đổng Thư gói rất đẹp, há cảo cân xứng như là đã có người đong đếm từ trước, một hàng há cảo trắng tròn, mập mạp xếp hàng nhìn rất đáng yêu.
Sau khi đã lãng phí rất nhiều nhân và vỏ bánh, Bạch Nguyễn và Giản Đan cũng đã gói ra được cái há cảo miễn cưỡng gọi là nhìn được.
Biết là phải gói thêm tiền xu vào bánh, Giản Đan lại làm loạn đòi phải tự bỏ thêm tiền, cuối cùng cả ba người, mỗi người đều tự gói một cái bỏ thêm tiền xu.
Luộc một tô há cảo to, mỗi người một bát ăn đến quên trời đất, Bạch Nguyễn số rất đỏ, miếng thứ nhất đã ăn ngay được cái há cảo có tiền xu.
– Oa! Một đồng xu! Số tôi năm nay chắc chắn đỏ rồi!
– Mẹ nó! Tiểu Bạch, anh ăn gian! Em cũng muốn có tiền xu!
– Haha, thế cậu ăn thêm vài bát đi!
Kết quả là Đổng Thư ăn được cái có xu rồi Giản Đan cũng vẫn chưa ăn đến, Giản Đan ăn bốn bát đến căng bụng rồi mà vẫn còn cố ăn, Đổng Thư hết cách, đành tự ăn thêm. Cái cuối cùng của Đổng Thư lại là một cái có đồng xu.
Thế là đầu năm mới, Bạch Nguyễn ăn được một cái há cảo có đồng xu, Đổng Thư được hai cái, Giản tiểu ngốc thì chẳng có cái nào cả.
Giản Đan mất hứng, sao mà Bạch Nguyễn cũng ăn được còn mình thì không? Quá đáng!
Đổng Thư rửa đồng xu của mình, đặt vào tay Giản Đan
– Không sao, anh cho em.
– Đây là anh may mắn ăn được mà, không liên quan đến tôi.
Giản tiểu ngốc còn canh cánh chuyện mình không ăn được há cảo có tiền xu.
– Liên quan chứ, cho em, phúc khí giờ chia cho em.
Giản Đan cầm tiền xu, có hơi ngại ngùng, nghĩ một chút rồi đưa cho Đổng Thư một xu:
– Đây cho anh một xu, tất cả đều có phúc.
– Ừ.
Để tránh bị chết chìm trong bầu không khí hường phấn quái dị kia, Bạch Nguyễn đành cầm áo khoác ra ngoài đi bộ, đợi đến trưa rồi về ăn cơm.
Giản Đan cũng muốn ra ngoài mua sắm, Đổng Thư chuẩn bị khăn quàng và mũ cho cậu rồi đưa cậu ra ngoài dạo phố. Nhà Bạch Nguyễn ở ngay khu trung tâm nên không cần đi xe. Vì tuyết rơi nhiều nên trên đường có hơi trơn, thấy Giản Đan đi lảo đảo, Đổng Thư rất tự nhiên mà cầm lấy tay cậu.
Đến nơi bằng phẳng rồi Đổng Thư vẫn không buông tay, Giản Đan khụ một tiếng:
– Đường không trơn, Đổng Thư, anh buông tay ra đi.
– Liên quan gì.
Đổng Thư cười cười, đã không buông tay còn nắm chặt hơn.
Hai người cứ thế cầm tay một đoạn đường rất dài, đến trung tâm Giản Đan còn sợ người ta sẽ thấy mình kì quái, cuối cùng cậu phát hiện vì trên đường rất đông nên ai đi đường người đó thì cậu mới yên tâm.
Ngã tư vào tân niên tràn ngập không khí vui mừng, nhiều cửa hàng vẫn buôn bán như ngày thường, khi khách hàng vào quán sẽ thấy một cô gái hướng dẫn mua hàng cười tủm tỉm nói câu: năm mới phát tài.
Lúc đi qua hàng bánh ngọt, Giản Đan trông thấy một cái bánh trong tủ kính, bánh chocolate nhỏ nhắn tinh xảo, vừa nhìn là đã muốn ăn.
Đổng Thư thấy Giản Đan thích nên định vào mua, mang về làm điểm tâm ngọt.
Điểm tâm ngọt trong những ngày đầu năm thế này đều đắt hơn, lúc tính tiền, cô gái ở quầy thanh toán mỉm cười với Đổng Thư:
– Cảm ơn quý khách đã mua hàng, anh mang em trai tới mua bánh sao? Quan hệ của hai người thật tốt.
Giản Đan tự an ủi, Đổng Thư đúng là nhiều tuổi hơn mình, cô ấy nghĩ vậy cũng bình thường thôi. Bình thường…
– Em trai à, bánh của em đây. Em đang học cấp 3 hả?
– …
Đổng Thư lôi kéo Giản Đan đang tức giận tiếp tục dạo phố, thấy Giản Đan giận đến không thèm nói lời nào thì liền an ủi:
– Em quàng khăn kín nên cô ấy nhìn không rõ thôi mà.
– Hừ…
– Đừng giận, em muốn gì anh cũng mua cho em hết, được không?
– Cút đi!
Năm mới có rất nhiều thứ lạ, Giản Đan thấy cái này cũng được, cái kia không tồi, cuối cùng vẫn là Đổng Thư tính tiền rồi mang theo một đống lớn đồ về nhà.
Nửa đường, khăn quàng của Đổng Thư trượt xuống, hai tay anh đều đang xách đồ không thể quàng lại khăn, Giản Đan có chút không tình nguyện mà kiễng chân lên giúp Đổng Thư.
– Chẳng có việc gì mà cao thế làm chi hả? Cúi xuống, cúi xuống, tôi kiễng không đến!
– Được được.
– Siết chặt là xong!
– Chắc chưa? Giản Đan?
– Hừ.
Về nhà, Đổng Thư để Giản Đan phân loại đồ còn mình thì đi nấu cơm, Giản Đan nhất quyết đòi ăn bánh mật và bánh ngô nướng, Đổng Thư phải liên tục đồng ý.
Nấu cơm xong Bạch Nguyễn mới về, Bạch Nguyễn ra khỏi nhà vội nên chẳng mang mũ theo, bị lạnh đến tai cũng đỏ hồng lên, không ngừng dậm chân.
– Lạnh chết rồi, a, hai người nấu cơm xong rồi à?
– Anh đi bộ tận đâu? Muộn thế này mới về.
– Có buổi diễn, anh đi xem diễn, hai người không đi à?
– Hả? Đẹp không?
– Chiều vẫn diễn, anh đưa cậu đi.
– Được đấy.
Đổng Thư muốn dọn dẹp nhà Bạch Nguyễn một chút nên buổi chiều chỉ có Bạch Nguyễn và Giản Đan đi xem, Bạch Nguyễn nói đi đường nhỏ sẽ nhanh hơn nên hai người lắc lư đi trên lối nhỏ, nửa đường mới phát hiện phía trước có một khu thi công đầy bùn đất.
– … Bạch Nguyễn.
– Khụ khụ, không sao, không sao, chỉ chút bùn đất thôi mà, chúng ta có thể qua mà.
– …
– Á! Giản Đan! Suýt nữa là anh ngã xuống bùn rồi!
– Thế anh cứ bơi trong đó là được! Ngu ngốc!
Lăn lộn mãi hai người cũng đến nơi thì buổi diễn cũng đã qua một nửa, đứng bên ngoài chẳng thấy gì còn bị gió thổi đến lạnh, dưới con mắt khinh bỉ của Giản Đan, Bạch Nguyễn mặt mày xám xịt đành đưa cậu đi ăn.
Cạnh nhà Bạch Nguyễn có một công viên nhỏ, chưa tối hẳn đã có rất nhiều người tới đốt pháo hoa và pháo, bên đường lác đác vài hàng bán đèn Khổng Minh.
– Tiểu Bạch, anh xem này, trên này còn có con lợn, rất thích hợp với anh!
Giản Đan giơ lên một cái đèn Khổng Minh có hình con lợn cho Bạch Nguyễn xem, Bạch Nguyễn cốc đầu cậu rồi cầm cái đèn dí vào mặt cậu.
– Cậu mới là đồ con lợn!
Cuối cùng hai người chọn hơn chục cái đèn Khổng Minh, chờ buổi tối ra công viên thả.
Công viên buổi tối rất đông, đa số đều là học sinh đi thả đèn Khổng Minh, mấy trăm cái đèn đủ màu sắc bay lên không trung cũng có vẻ hoành tráng.
Mười mấy cái đèn của Giản Đan và Bạch Nguyễn cũng hòa vào trong đó, rất nhanh không thể nhận ra được nữa, mấy nhóc hhọc sinh vừa nãy bên cạnh Đổng Thư động vào anh, cười toe toét nói một câu “Năm mới vui vẻ” rồi hớn hở chạy mất.
Học sinh của trường nào đó mua pháo hoa cỡ lớn bày ở giữa hồ, người trong công viên đều chạy tớ, Bạch Nguyễn nói gì đó cùng cô nữ sinh phụ trách mà thành công để ba người đứng vào chính giữa đám học sinh, dường như chỗ của họ là địa điểm đẹp nhất.
Những thứ pháo hoa này trên cơ bản đều giống nhau, từ bé đến lớn không biết đã xem bao nhiêu lần, chỉ có điều trong bầu không khí này thì sự nhiệt tình của mọi người đều dâng lên. Quả pháo đầu tiên vụt lên bầu trời rồi tách ra trong nháy mắt, mọi người đồng loạt hò reo.
– Năm! Mới! Vui! Vẻ!
Hai giờ sáng đầu năm, ba mẹ Giản gọi điện thoại cho cậu, Bạch Nguyễn cũng cùng cha mẹ mình nói một lúc rồi đưa điện thoại cho Giản Đan. Giản Đan nhấn nút loa ngoài nói chuyện với anh chị và các cháu trai: Họ chào hỏi, Giản đại ca chỉ nói một câu chúc mừng năm mới rồi không nói gì nữa, chị Giản Đan thì lại bô lô ba la một đống về chuyện của Đổng Thư.
Tranh thủ lúc Đổng Thư bận đối phó với chị gái Giản Đan, Bạch Nguyễn vụng trộm véo mặt Giản Đan một cái, Giản Đan đạp cho tên Bạch Nguyễn rảnh rỗi sinh nông nổi một đạp.
Người lớn nói chuyện xong là đến đám trẻ con chào hỏi, cháu nhà họ Giản có hai đứa tất cả, chị Giản Đan một đứa, anh Giản Đan một đứa. Con gái của chị Giản Đan rất tinh quái, quan hệ với cậu mình khá tốt, lúc bình thường cũng thích trêu đùa với Giản Đan.
– Năm mới vui vẻ ~~~ Giản Đan, sao không sang đây chơi với bọn cháu? ~~~ Cháu còn định giới thiệu cho mấy thằng đẹp trai đây này!
– Phải gọi là cậu biết chưa? Cậu nói bao nhiêu lần rồi!
– Ha ha, quên mất cậu có bạn trai rồi, tiếc quá, lần trước cháu đưa hình cậu cho Jack, nó thích lắm đấy!
– Lưu Khiết!
– Có người xấu hổ rồi kìa ~ Không nói chuyện với câu nữa, nghỉ hè cháu sẽ về nước, cho cháu gặp bạn trai đi! Cứ thế nhé… Á! Viên Viên ~ Mày lại cắn dép tao rồi!
Giản Đan tức nghiến răng nghiến lợi, lại không thể xuyên qua đường dây điện thoại mà đánh được đứa cháu một trận. Đến con trai của anh trai là Giản Dược thì đỡ hơn, nó xổ luôn một tràng tiếng Anh khiến Giản Đan sững sờ.
Sau khi Giản Đan thi xong tiếng Anh cấp bốn thì bao nhiêu chữ trả lại cho thầy hết. Giản Dược nói quá nhanh, Giản Đan nghe không hiểu, bắt nó nói tiếng Trung, Giản Dược lầm bầm một câu tiếng Anh bị Bạch Nguyễn nghe được.
– Mày vừa nói gì đấy? Mắng ai hả?
Bạch Nguyễn kéo Giản Đan lại, cầm điện thoại lên.
Bạch Nguyễn dùng tiếng Anh nói với Giản Dược một hồi lâu, hay nói đúng hơn là chửi nhau, Giản Đan nghe không hiểu, hơn nữa thái độ của Bạch Nguyễn rất bình thản, không hề có bộ dáng tức giận. Giản Đan hỏi Đổng Thư xem Bạch Nguyễn nói gì thì anh chỉ cười cười không nói, xem ra anh cũng đã nghe được câu cuối cùng của Giản Dược.
Nói một lúc, Bạch Nguyễn dập máy luôn, không để cho Giản Đan cơ hội nói chuyện. Giản Đan khó hiểu:
– Tiểu Bạch, anh vừa nói gì với nó thế? Mắng chửi người gì cơ?
– Không có gì, anh nghe nhầm. Dì bảo chúng ta cứ vui vẻ chơi. Đi thôi, đi ăn cơm nào!