– … Không có.
Cậu đúng là một tên ngốc!
Lúc bác sĩ nhỏ ra khỏi nhà không hề mang theo thứ gì cả, áo khoác và giày cũng bị “nhốt” trong nhà rồi, trước khi gặp Giản Đan cậu đã lang thang ngoài đường cả ngày, đói bụng đến khó chịu còn bị gió lùa cho run rẩy. Cậu cũng muốn đến văn phòng của Vương Thế để tìm khóa dự phòng nhưng cậu lại quên mất là cậu không có chìa khóa văn phòng, đang lo lắng không biết làm gì thì Giản Đan cứ thế mà nhảy vào họng súng.
Giản Đan hỏi cậu có muốn gọi điện cho Vương Thế không, bác sĩ nhỏ vội vàng xua tay:
– Không không không! Không cần gọi cho anh ấy đâu! Nhất định anh ấy sẽ đánh tôi!
– Thế thì phải làm sao? Tôi gọi người phá khóa cho cậu nhé?
– Nếu mà cửa bị phá, anh ấy giết tôi luôn mất!
Giản Đan chẳng còn cách nào, đành phải đem tên ngốc này về nhà. Cứ mang về là ổn nhất, để cậu ta ở ngoài đường nhỡ lạc mất thì phải làm sao?
– Đổng Thư, tôi về rồi đây.
– Em về rồi à? Ơ? Đây là?
– À, đây là bạn tôi, tên là Lí Bách Đồng.
Giản Đan lén giẫm lên chân bác sĩ nhỏ một cái:
– Cấm cậu nói lung tung!
Bác sĩ nhỏ nói khẽ:
– Vâng, làm phiền rồi, tôi là Lí Bách Đồng.
Bác sĩ nhỏ không cho Giản Đan gọi Vương Thế, nhưng không gọi cho Vương Thế thì bác sĩ nhỏ chẳng còn chỗ nào để đi, thế nên Giản Đan vẫn gọi cho Vương Thế. Vương Thế nói phải bốn, năm ngày nữa anh mới về, nhờ Giản Đan gọi người phá khóa giúp.
Vì Đổng Thư và Giản Đan phải đi làm nên đã hẹn thợ sau năm giờ chiều đến phá khóa. Giản Đan tìm cho bác sĩ nhỏ một cái áo khoác rồi mang theo cậu cùng đi làm.
Nếu Giản Đan hỏi Vương Thế trước thì cậu sẽ không mang bác sĩ nhỏ đi làm, kết quả đáng tiếc, kết quả đáng tiếc mà. Mang bác sĩ nhỏ đi cùng, đến giữa trưa Giản Đan mới hiểu vì sao Vương Thế suốt ngày tẩn tên nhóc kia.
Lực phá hoại của bác sĩ nhỏ là rất mạnh. Đầu tiên là làm rơi cây tiên nhân cầu trên bàn Giản Đan, lúc nhặt lên lại đụng rơi cái chén Mark mà Giản Đan để trên bàn. Trước khi Giản Đan nổi điên, bác sĩ nhỏ tỏ thái độ ngoan ngoãn nhận sai bằng hành động là chạy đi lấy chổi.
Giản Đan sợ cậu ta rồi, để cậu ta đứng trong góc rồi tự mình dọn dẹp. Bác sĩ nhỏ lùi về sau lùi luôn vào dây điện, ngay lập tức giúp cho bốn, năm cái máy tính của đồng nghiệp Giản Đan đen thui.
– Mẹ ơi!!! Tôi còn chưa lưu lại mà! Là ai?
– Aaaaaaaaaa!!!!! Máy tính của tôi!!!!
– Chết bầm! Văn kiện đang lưu đến 99%!!! Cuối cùng là ai làm hả?
– Tôi không cố ý mà…
Bác sĩ nhỏ giơ tay, vẻ mặt vô tội.
Mọi người: ….
Như thế mới là ác ôn.
Mấy tiếng đồng hồ liền khiến cho văn phòng của Giản Đan gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt, quả nhiên việc bác sĩ nhỏ bị đánh chính là thiên kinh địa nghĩa, nếu không phải chẳng quen biết gì, Giản Đan chắc chắn cũng đánh tên này.
Sắp xếp xong mấy chuyện thượng vàng hạ cám của bác sĩ nhỏ, Giản Đan cũng giảm thọ, cậu nhủ thầm Vương Thế phải giảm giá 95% cho mình vì những gì mình đã hi sinh ngày hôm nay.
Lúc về đến nhà không thấy Đổng Thư, hẳn là anh lại tăng ca, bởi vì Đổng Thư sắp được vào biên chế nên anh càng thêm cố gắng. Giản Đan mở tủ lạnh lấy mấy hộp đồ ăn ngon rồi đi chơi game, dù sao chỉ cần có đồ ngon là được rồi.
Đổng Thư là mẫu đàn ông của gia đình cho nên tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp, nào là đồ ăn vặt, nào là hoa quả, nào là đồ uống, chỉ cần Giản Đan thích anh đều mua về dự trữ. Tài nghệ nấu nướng thì khỏi nói, chỉ cần có thời gian sẽ nấu ăn, một ngày ba bữa mang theo, đồ ăn khuya rồi trà chiều và vân vân.
Hoa quả sẽ xắt miếng rồi cất vào hộp giữ tươi, một chồng xếp trong tủ lạnh, Giản Đan muốn ăn chỉ cần lấy ra là có thể ăn ngay, chỉ cần đã rửa và bóc vỏ, một buổi tốt Giản Đan có thể ăn hết năm hộp.
Thế nên dù là sức ăn tốt, nhưng do lười ra ngoài nên tủ lạnh của Giản Đan lúc nào cũng trống rỗng, bạn nhỏ Giản Đan là người đôi khi có thể quên mất chuyện ngày ba bữa cơm, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Đổng Thư đã béo lên 7,5 cân.
– Đổng Thư, tôi cảm thấy hình như dạo này tôi béo lên.
– Không đâu, anh đâu thấy thay đổi gì.
– Thật không? Lần sau anh đi siêu thị nhớ mua một cái cân nhé.
– Ừ, cá rán xong rồi đây, em ăn không?
– Ăn!
Dưới sự dung túng của Đổng Thư, bạn nhỏ Giản Đan đã lười ra ngoài lại không hề biết cân nặng chính xác của bản thân lại tiếp tục cuộc sống ăn uống đầy hạnh phúc.
________________
– Giản Đan, cậu có biết cậu béo thành cái dạng gì rồi không mà còn ăn vụng hả?
Bạch Nguyễn mang theo một con cún bự ngơ ngác, à không, là Lí Kiêm Hiền đi dạo về, nhìn thấy Giản Đan đang ăn vụng đồ được tặng.
– Ực, nhiều thế này, ừm ừm, cho em ăn một cái thì làm sao?
Giản Đan cắn một miếng bánh trứng trên tay, còn cầm thêm một cái nữa.
Bạch Nguyễn để Lí Kiêm Hiền ngồi vào sofa, đi đến véo thắt lưng Giản tiểu ngốc:
– Cậu vẫn chưa cảm thấy quần cậu mặc bị chật đi hả? Cậu xem giờ cậu béo thế nào, đúng là béo thành cái bánh bao rồi kìa!
– Ngứa! Anh đừng có nhéo!
– Không véo thì cậu có tự cảm nhận được là mình nhiều thịt không? Cậu nhìn cậu xem, mùa đông thêm được một tầng mỡ này.
Bạch Nguyễn dùng cánh tay quặp Giản tiểu ngốc vào ngực mình, sau đó cù Giản Đan.
Giản Đan rất sợ ngứa, bị Bạch Nguyễn cù thì ngay lập tức buông vũ khí đầu hàng:
– Đừng cù! A ha ha ha, ngứa! Bạch Nguyễn, anh bỏ tay ra! A ha ha ha!!!
Bạch Nguyễn làm loạn một hồi rồi cũng nhận ra bản thân như thế thật nhàm chán, lúc thu tay lại thì từ trong túi áo khoác của Giản Đan rơi ra một cái hộp nhỏ, Bạch Nguyễn nhặt lên thì phát hiện trong đó là một chiếc nhẫn.
– Đừng có tự tiện xem đồ của em, trả đây, trả đây!
Giản Đan muốn đòi lại nhẫn, Bạch Nguyễn vươn tay né mất.
– Nhẫn này không tệ, anh nhìn xem, bên trong còn có tên cậu này.
Bạch Nguyễn đè trán Giản Đan, đẩy cậu ra xa, cầm nhẫn tung vài lần:
– Đừng có nói với anh là cậu tự mua, là ai tặng cậu? Nói đi!
– Biết rồi còn hỏi! Hỏi cái đầu anh!
Vì chiều cao, dù nhảy thế nào cũng không thể với đến cái nhẫn, Giản Đan dỗi không thèm đòi nữa, vơ lấy nắm bỏng mình mang đến gặm nhấm cho hả giận.
– Giận rồi hả? Dễ giận vậy sao?
– Anh phải tịch thu thôi.
Bạch Nguyễn bỏ nhẫn vào ví mình, xoa xoa tóc Giản tiểu ngốc đang tức giận.
Giản Đan xoay mặt đi không thèm để ý:
– Anh thích thì cho anh, anh cầm cũng được! Ai thèm chứ?
– Tặng cả nhẫn, xem ra hắn đúng là thích cậu rồi nhỉ? Nhưng mà hắn là trai thẳng, sẽ không coi cậu như phụ nữ đấy chứ?
– Bạch! Nguyễn!
Bị Giản Đan đá một phát đầy nham hiểm vào chân, Bạch Nguyễn thấy Giản Đan đúng là đang tức giận thật, khụ một tiếng:
– Được rồi, đừng giận, anh nói cũng đâu sai? Cậu lớn vậy rồi, mà bây giờ anh cũng bận chẳng có thời gian quản cậu đâu.
Bạch Nguyễn nói không sai, dạo gần đây anh mệt chết đi được, cha mẹ Lí Kiêm Hiền lại đưa ra yêu sách, trước đây thì mặc kệ không hỏi đến, giờ lại muốn cho người đón Lí Kiêm Hiền đi. Bạch Nguyễn vì chuyện này mà căng thẳng với họ, nhưng nói khó nghe thì Bạch Nguyễn cũng không được xem là bạn bè của anh ta, cha mẹ Lí Kiêm Hiền muốn đưa con đi thì anh thật sự không biết làm cách nào.
Bên công ty thì xin nghỉ dài quá rồi, nếu không phải vì mấy năm nay biểu hiện tốt, có khi giờ anh bị đuổi việc rồi cũng nên.
– Chuyện của cậu thì cậu nghĩ cho kĩ, đừng bị bên ngoài tác động là được. Tình cảm, thứ này chỉ có chính bản thân cậu hiểu được thôi.
Lúc về Giản Đan cũng không đòi nhẫn, dù sao cũng không biết phải xử lí thế nào, thôi thì mắt không thấy tâm không phiền.
Khi Giản Đan qua hiệu thuốc thấy có cân miễn phí, cậu nhớ tới ban nãy Bạch Nguyễn bảo mình béo lên, liền cân thử.
– ….
– Tôi phải giảm béo!
Lúc ăn cơm chiều, Giản Đan đặt bát cơm lên bàn, nghiêm túc nói.
Đổng Thư nhìn Giản Đan:
– Sao phải giảm béo? Em đâu có béo?
– Không béo? Hôm nay tôi đi cân thử, tôi tăng bảy cân rưỡi, bảy cân rưỡi, bảy cân rưỡi! Anh xem bụng tôi đây này!
Giản tiểu ngốc phát điên, vạch áo lông lên cho Đổng Thư nhìn cái bụng tròn vo của mình.
Đổng Thư cầm lấy một con tôm, bóc vỏ:
– Mùa đông béo chút đâu ảnh hưởng gì, mùa hè sẽ gầy lại thôi. Lại đây, không phải là em thích nhất ăn tôm bóc vỏ nhất hả?
– Ăn bà nội anh! Tôi phải giảm béo, tôi không ăn!
– Được, giảm béo. Mai thì giảm, hôm nay cơm ngon lắm, không ăn thì rất đáng tiếc. Đây, hôm nay ăn no đi rồi mai lại giảm béo.
– Tôi phải giảm ngay hôm nay!
– Ăn một chút thôi, được không?
– … Vậy chỉ ăn một chút thôi đấy.
Giản Đan ăn ít đi, thực chất chỉ là ít đi nửa bát cơm, đồ ăn thì không hề ít đi chút nào. Giản Đan sờ cái bụng tròn vo, đặt báo thức đầy quyết tâm: Được, sáng mai chạy bộ là được rồi!
– Giản Đan! Giản Đan! Em đi làm muộn mất, dậy đi!
– Á á á!!! Sao anh không gọi tôi? Đi làm muộn mất rồi!
Kế hoạch chạy bộ sáng sớm, thất bại.
Nếu chạy bộ không được thì ăn uống điều độ, từ bây giờ không ăn đồ ăn vặt!
– Tiểu Giản, cậu xem này, mẹ tôi làm cho đó, là mẹ tôi tự làm đó, ăn một miếng đi này!
Đồng nghiệp tốt bụng cầm bánh rán thơm phức đưa cho Giản Đan, Giản Đan nuốt nước miếng, sờ sờ bụng nhỏ núc ních thịt.
– Không, em không đói.
– Rất thơm đấy, ăn đi, đừng khách sáo.
– Em không đói thật mà…
– Ăn một cái đi, lại đây nào, không ăn thì chị sẽ giận thật đấy!
Dưới sự dụ dỗ của chị gái đồng nghiệp tốt bụng, Giản Đan ăn một cái rồi lại ăn một cái, cuối cùng còn cầm thêm một gói to về nhà.
Phương pháp không ăn vặt để giảm béo, thất bại.
Đồ ăn vặt và này nọ ăn chút cũng không sao, vậy không ăn cơm chiều là được rồi!
– Giản Đan, em về rồi à? Em xem này, hôm nay anh nấu nhiều món ngón lắm, em rửa mặt đi rồi ăn cơm.
– …
Tôi phải giảm béo, tôi phải giảm béo, tôi phải giảm béo!
Các phương pháp giảm béo đều thất bại, Giản Đan tròn càng thêm tròn, Giản Đan bực tức ngồi trên sofa quay cuồng, cậu đang phát điên.
– Giờ đang mùa đông, béo một chút cho ấm. Đến hè lại giảm béo, anh giảm cùng em được không?
Giản Đan liếc nhìn cánh tay rắn chắc của Đổng Thư, phập một cái cắn lên, tại sao tên này không làm gì cũng gầy?
Dù sao Giản Đan cắn cũng không mạnh, Đổng Thư cứ để cậu từ từ cắn đến lúc cánh tay đầy nước miếng, chuyện giảm béo cần nghị lực lắm, phỏng chừng Giản Đan sẽ quên nhanh thôi.
Lời Đổng Thư thật là chuẩn xác, sau hai ngày kêu la, kế hoạch giảm béo của bạn nhỏ Giản Đan hoàn toàn thất bại.
– Đổng Thư, tôi muốn ăn chocolate, ở nhà hết rồi!
– Được, anh đi mua ngay đây!