Beta: Blue
Chương 5: Đổng tiểu điên lại được mang về
Xe taxi đi lòng vòng loạn xạ mới đến được văn phòng cứu trợ XX, văn phòng ở tầng ba của một tòa nhà rất nhỏ rất cũ. Giản Đan đến nơi, đã nháp một đống lời nói trong bụng rồi nhưng ai ngờ vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Đổng Thư.
Đổng Thư mặc cái áo lông màu lam mà Giản Đan mua cho, ngồi trên một băng ghế, ôm túi nilon, bên cạnh là vali mà Giản Đan chuẩn bị cho. Giản Đan sửng sốt, được đưa đến văn phòng sớm vậy sao? Chẳng lẽ là chuẩn bị đi?
Trong phòng làm việc hơi lọan, chỉ có một nữ viên chức, cô ta đưa lưng về phía Giản Đan, cầm ống nghe nói chuyện điện thoại, không hề ý thức được Giản Đan đã đi vào. Giản Đan đến bên Đổng Thư, lay lay:
– Đổng Thư?
Đổng Thư bị lay nhưng không tỉnh, Giản Đan thấy không ổn, sờ trán anh thấy nóng bỏng tay. Giản Đan nóng nảy:
– Đổng Thư?! Đổng Thư anh tỉnh lại!
– Ôi, cậu là ai? Ai cho cậu vào đây!
Giản Đan không đánh thức được Đổng Thư nhưng lại đánh động tới nữ viên chức kia, cô ta dập ống nghe, giẫm giày cao gót lạch cạch bước đến.
– Anh ấy sốt rồi, cô có thể giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện được không?
Thân nhiệt Đổng Thư cực kì cao, đầu óc vốn đã không tốt, sốt nữa lại càng hồ đồ.
– Khó mà đáp ứng được. Người thất lạc tôi không thể phụ trách đến vậy được, hơn nữa ngủ ở đây cả đêm thì làm sao mà không sốt được. Có thuốc rồi đây còn gì? Cho uống là được.
Giản Đan nổi nóng:
– Cái gì gọi là ở đây ngủ cả đêm? Các cô không phải có chỗ chuyên để ngủ sao?
– Cậu to tiếng cái gì? Chỗ nghỉ của chúng tôi đầy người rồi ~ Hơn nữa, anh ta không phải là người thất lạc được chính phủ đưa đến, cho nơi ngủ đã là tốt lắm rồi.
Đổng Thư bị tiếng nói the thé của cô ta đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn Giản Đan:
– Em đừng…
Không cần anh…
Giản Đan túm lấy Đổng Thư, cầm hết vali ra ngoài. Nữ viên chức nóng nảy:
– Cậu làm gì?
– Tôi là Giản Đan, người là tôi đưa đến, bây giờ không cần phiền các cô.
Giản Đan dìu Đổng Thư, lấy bao thuốc trong túi đặt lên bàn:
– Cái này coi như tôi bồi thường.
Lúc đưa Đổng Thư đến viện, bác sĩ đo thân nhiệt Đổng Thư đã lên đến 42 độ, truyền nước, tiêm, uống thuốc một trận vất vả. Bác sĩ rất tức giận mà mắng Giản Đan:
– Cậu làm thế nào đây? Sắp sốt thành viêm phổi mất rồi!
– Rất xin lỗi, xin lỗi. Chỉ không chú ý một chút anh ấy đã sốt cao như vậy rồi, có cần nằm viện không?
– Cũng không cần nhưng mai đến tiếp nước một lần nữa, đi mua thuốc đi.
– Cảm ơn bác sĩ, a, cô y tá, thật ngại quá, nhờ cô trông chừng anh ấy giúp tôi một lúc. Cảm ơn cô.
Đổng tiểu điên ý thức vẫn mơ màng, Giản Đan tổn hao sức lực lắm mới có thể lôi được anh về nhà. Đến nhà thì Giản Đan kiệt sức, lười tắm, cứ thế lao lên giường đi ngủ.
Lúc Giản Đan tỉnh thì liền nhìn thấy Đổng Thư, cái đầu mới tỉnh ngủ phải vòng vo mất một phút mới phản ứng được: tmd! Lão tử lại túm hắn về rồi!
Nhìn gương mặt ngủ ngon như cún con no sữa của Đổng Thư, Giản Đan hít sâu rồi rời giường đi đến bếp.
Hết cách rồi, coi như có thêm bạn cùng phòng.
Giản Đan xuống bếp nấu ít cháo bát bảo mua trong siêu thị, lại thêm ít xíu mại trong tủ coi như là xong bữa sáng. Cháo bát bảo thơm ngào ngạt lại thêm xíu mại, nhìn cũng ổn.
Vừa lòng vỗ vỗ tay, Giản Đan thấy nấu cơm cũng không khó lắm. Cậu bưng bữa sáng, vừa quay đầu thì giật mình làm đổ vì Đổng Thư đang yên lặng đứng phía sau.
– Ôi giời ơi! Anh nghĩ anh là mèo à? Cháo của tôi!
– Xin lỗi, xin lỗi! Anh đến xem…
Bữa sáng Giản Đan làm ra cứ như thế quang vinh chấm dứt cuộc đời, Đổng Thư dọn dẹp xong lại phải làm bữa sáng.
Trứng chiên vàng óng ánh, cháo hoa thơm ngào ngạt, cải bẹ cắt miếng, còn có đậu phụ rán. Giản Đan bị đánh bại.
Xì xụp xì xụp ăn xong, Giản Đan sờ sờ miệng, ít nhất người này biết nấu cơm, giữ trong nhà cũng coi như hữu dụng.
Đổng Thư khúm núm đến gần Giản Đan, nhỏ giọng hỏi:
– Anh ăn không nhiều lắm, anh có thể nấu cơm, anh, anh…
Giản Đan giơ ngón tay.
– Lúc nãy anh ăn hai miếng bánh.
– Vậy, vậy lần sau anh ăn nửa?
– Cũng còn hơi lo lắng một chút.
Giản Đan gõ đầu Đổng Thư:
– Anh xem, anh không có tiền đúng không? Anh muốn ở lại đây đúng không? Cho nên anh phải làm cơm, quét dọn vệ sinh, tóm lại tôi nói gì anh làm nấy, hử?
– Ừ…
Vì vậy Đổng Thư cứ như thế bán mình.
Giản Đan trước đây vẫn đi thực tập chẳng có tiền, hơn nữa tháng trước vừa tiêu nhiều, thật sự không nuôi nổi chính mình nên cậu vẽ tranh minh họa cho tạp chí, hoặc là vẽ tranh bìa kiếm cơm ăn.
Nghề chính của Giản Đan là vẽ, lúc học trung học thì môn họa cũng là môn sở trường nên rất nhiều người đều nhờ cậu. Ban ngày đi làm, tối về vẽ tranh, đôi khi Giản Đan phải thức suốt đêm mới có thể hoàn thành hết. Vì tranh của Giản Đan rất đẹp, đôi lúc sẽ có tạp chí truyện tranh tìm cậu vẽ truyện dài kì, tiền kiếm được càng nhiều thì càng mệt.
Gần đây Giản Đan chỉ có thể nhờ tranh minh họa mà nuôi sống nổi mình, cũng may là ở nhà còn có chút trợ cấp. Giản Đan là con út, trên còn có chị và anh đều đang đi làm, mỗi tháng đều gửi cho cậu khong ít tiền tiêu vặt. trước kia có sinh hoạt phí ở nhà gửi, cuộc sống không tệ. Hiện tại lại còn thêm người, Giản Đan thấy mình có mệt chết cũng chẳng thể khôi phục được cuộc sống như xưa.
– Đổng Thư~ lại đây, lại đây ~
Giản Đan gài bút chì 2B bên mang tai gọi Đổng Thư đang ngoan ngoãn rửa bát đến, đưa cho anh một quyển kí họa, một cái bút.
– Đến đây vẽ một bức tranh minh họa cho truyện tranh nào, phải vẽ một em gái cổ trang xinh đẹp đứng cạnh hồ sen đấy.
Đổng Thư lau tay rồi cầm bút, chỉ trong mười mấy phút đã vẽ xong. Giản Đan cầm lấy, nhìn nhìn, hình ảnh mang đến cảm giác cực mạnh, đường cong sạch sẽ lưu loát, hơn nữa dường như chẳng có sửa chữa chút nào.
– Có khả năng đấy bạn à ~ Anh còn có ích ~ Không tồi, không tồi.
Đổng Thư cười, không hỏi vì sao mình phải vẽ minh họa truyện tranh. Giản Đan còn tận hơn mười bức chưa vẽ, phong cách tranh Đổng Thư lại rất được, Giản Đan lên QQ gọi biên tập.
Tạp chí XX. 15:06
– Đản Đản ~ Vẽ xong chưa? Xong chưa?
Giản Đơn 15:07
– Xong rồi, xong rồi ~ ~
Tạp chí XX 15:07
– oa~ Đản Đản, sao tranh của cậu lần này đơn giản thế! Phong cách hoa lệ đi đâu rồi? ~ ~ ~
Giản Đơn 15:08
– Anh không phải rất ghét kiểu tranh hoa lệ của tôi à? Được, tôi sửa.
Tạp chí XX 15:08
– Không không không! Tôi rất yêu bức tranh này! Rất có cảm giác ~~~~ Đản Đản tôi yêu cậu =33333=
Tạp chí XX 15:16
– Nhưng mà nói trước là cậu vẫn còn nợ đám truyện tranh dài kì đấy! Tiểu thuyết kia muốn phong cách hoa hoa lệ lệ của cậu =33333=
Giản Đơn 15:16
– ba bức tôi để cho bạn vẽ được chứ?
Tạp chí XX 15:17
– Được! Đản Đản tôi yêu cậu tôi yêu cậu~~~
Giản Đơn 15:18
-Biến ~~~~~~~~
Cứ như thế, Giản Đan cho Đổng Thư cái danh nghĩa bạn học để Đổng Thư vẽ cho mình ba bức tranh. Giản Đan còn cho Đổng Thư cái biệt danh “Đổng điên điên”. Lúc này chúng ta không thể không khinh bỉ bạn nhỏ Giản Đan một chút về cái trình độ đặt tên của bạn.
Cũng may Đổng Thư chỉ coi như ngơ ngơ chứ không phải là nhược trí, kiến thức sống cơ bản đều có. Năng lực của Đổng Thư còn hơn Giản Đan nhiều, kiến thức lại cực kì vững chắc. Giản Đan mua đồ mới cho Đổng Thư dùng, Đổng Thư trước khi làm cơm chiều đã vẽ gọn gàng rồi.
Giản Đan mang cho biên tập, biên tập bày tỏ sự yêu thích của mình xong, Giản Đan cũng bày tỏ sự ghét bỏ của mình với biên tập.
Bữa tối, Đổng Thư mang những thức ăn lung tung mà lần trước Giản Đan mua về để nấu, bốn món một canh: khoai tây rán, du mạch xào, thịt luộc, khoai sọ, còn có gỏi khoai tây.
Giản Đan ăn khoai tây với khoai môn, ăn lấy ăn để còn du mạch với nộm bì heo cay chẳng thèm đụng. Cuối cùng thì canh xương cũng là Giản Đan uống hết. Đổng Thư yên lặng nhớ kĩ, Giản Đan rất kén ăn, thích ăn ngọt sợ ăn cay.
Cách ngày nộp tranh nửa tháng, lượng công việc nhờ có Đổng Thư nên giảm hẳn. Giản Đan làm biếng lên mạng chơi game, Đổng Thư chẳng biết lọ mọ trong bếp làm gì, dù sao chỉ cần không làm nổ phòng lên thì Giản Đan cũng lười quản.
Giản Đan chơi game đến mức xương sống thắt lưng đều đau, đập đập lưng mấy cái đi xuống bếp tìm thức ăn, vừa vào bếp đã thấy mùi thơm nức của bánh bao. Đổng Thư hấp mấy chục cái bánh bao to, trắng trắng mềm mềm, nóng hôi hổi làm người ta vừa nhìn đã thèm.
Giản Đan tham ăn suýt bỏng lưỡi, nhưng vẫn cứ nuốt bánh bao xuống. Đổng Thư pha sữa nóng cho Giản Đan, Giản Đan nghiêm chỉnh kháng nghị nhưng không có hiệu quả đành phải uống, cậu định uống coca đá trong tủ cơ.
Đổng Thư hấp bánh bao thật ngon. Thịt lợn, cải trắng và miến trộn với nhau rất tinh tế, vỏ bánh cũng lên men và nở vừa phải. Giản Đan ở nhà cũng từng thử làm bánh bao, kết quả là bánh bao đã thành bánh mì có nhân, bị mẹ Giản đá ra ngoài phòng bếp chờ ăn. Đổng Thư làm bánh trông rất ưa nhìn nhưng mà Giản Đan chỉ quan tâm có ăn được không thôi, đối với viền bánh công phu cũng chẳng thèm để ý đến.
Giản Đan ăn liền ba cái bánh bao to mới vừa lòng, Đổng Thư dùng màng bọc bảo quản thực phẩm cất chỗ còn lại vào ngăn lạnh. Giản Đan trộm về một cái nữa, Đổng Thư lại giành lại:
– Buổi tối ăn nhiều bội thực đấy.
Giản Đan trơ mắt nhìn đồ ăn ngon bị đưa vào tủ lạnh, tuy rằng bụng no không ăn nổi nữa nhưng mà ngửi mùi cho bớt thèm cũng được mà.
– Để lần sau, bao giờ đói thì dùng lò vi sóng hâm lên là được.
Đổng Thư cất bánh xong, quay đầu nói với Giản Đan vẫn còn đang thèm bánh bao đến nhỏ dãi.
– ừm ~
Giản Đan ăn no rồi, sau khi thèm nhỏ dãi thêm lúc nữa cũng thôi, nghĩ lại thì mình cũng lâu rồi không ngủ ngon. Rõ ràng là đã quyết định hôm nay quyết định trước mười giờ đi ngủ mà.
Đổng Thư một thân đầy mồ hôi bị Giản Đan lôi đi tắm, Giản Đan lại cầm chăn trên salon bỏ lên giường. Hệ thống sưởi trong phòng khách rất thối nát, ai biết được lúc nào nó bãi công, nhỡ đâu sốt thêm lần nữa thì cái con người kia chắc chỉ số thông minh về 0 mất.
Áo ngủ mới của Đổng Thư là Giản Đan mua, lần này không phải gấu Pooh mà là con hổ Tigger.
– Tôi ngủ rất dễ tỉnh nha~ Anh không cần nghiến răng loạn, xoay loạn,đá chăn loạn, hô hấp loạn. Nhầm, hô hấp thì tự do không thành vấn đề. Tóm lại không cần đánh thức tôi! Nếu không thì anh đi ngủ sopha đấy!
Kết quả là nửa đêm Giản Đan hồn nhiên đá Đổng Thư đến tỉnh ngủ, chăn thì lung tung một đống bị đạp xuống sàn. Không có chăn, bạn nhỏ Giản Đan hóa thân thành bạch tuộc ôm lấy nơi duy nhất tỏa ra ấm áp là Đổng Thư.
Đổng Thư đắp chăn cho Giản Đan, ôm một con bạch tuộc đang ngủ đến chảy nước miếng vào lòng.