Việt Triêu Tịch bế Tần Tranh đến giường, để cô ngồi trên mép giường, còn anh ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô.
Cánh môi Tần Tranh bị anh sờ tới tê dại, khẽ cắn một cái lên đầu ngón tay anh rồi lại buông ra.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt cô đột nhiên sáng lên, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đáy mắt anh.
“Tần Tranh.”
Anh nhổm người vươn tay nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô, sau đó di chuyển dần xuống dưới, ngón tay lần mò đến vành tai cô, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Tần Tranh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên ngón tay anh dừng lại, bụng ngón tay liên tục xoa nắn một chỗ.
“Em biết không?” Gương mặt anh chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên đôi môi cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Ở chỗ này của em có một nốt ruồi son.”
Trái tim Tần Tranh đập hẫng một nhịp, cô vừa định mở miệng nói gì đó, anh đã hôn xuống, trực tiếp cạy mở môi cô.
Vừa nãy cánh môi trên của cô dính một vòng bọt sữa, khiến anh nhớ lại chuyện trước kia.
Anh không biết Tần Tranh còn nhớ chuyện đó hay không.
Nhưng anh chưa bao giờ quên.
Đó chắc cũng là lần đầu tiên anh chính thức quen biết cô, nhưng không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Năm nhất đại học, hơn phân nửa chương trình học của họ là kết hợp với những ngành học khác, cùng học trên giảng đường.
Bởi vậy, lúc học kỳ năm nhất sắp kết thúc, có rất nhiều bạn học vẫn chưa quen biết nhau.
Vì muốn bạn học trong lớp hiểu nhau hơn, ban cán sự của lớp đã tổ chức một chuyến đi chơi đến công viên giải trí ở Giang Bắc.
Việt Triêu Tịch là người địa phương, rất quen thuộc với công viên giải trí này, cho nên anh cũng chẳng có hứng thú gì.
Có điều đến cuối cùng anh vẫn bị các bạn cùng phòng kéo đi chung, với lý do là không thể thiếu người nào.
Bọn họ chọn thời gian không có tiết học để đi công viên giải trí, thời tiết ngày đó hơi âm u, người đến công viên cũng không quá nhiều.
Việt Triêu Tịch không thân thiết với các bạn học nữ trong lớp lắm, nhưng các bạn học nam thì anh đã gặp qua gần hết.
Bởi vậy, lúc trong nhóm đột nhiên có thêm một người, anh cũng bất giác để ý tới.
Một chàng trai cao ráo đẹp trai, dáng vẻ biếng nhác và bờ vai rộng.
Hai tay anh ta đút trong túi quần, lơ đễnh nghiêng đầu nói chuyện với bạn học nữ bên cạnh.
“Bạn học nam kia ở khoa Toán, tên là Hà Cạnh Thao, có điều học kỳ sau sẽ chuyển tới khoa chúng ta.”
Đám Lâm Dương đứng ở phía sau bàn tán không chút kiêng dè.
“Nghe nói là vì Tần Tranh nên mới chuyển khoa.”
“Thật không đấy?”
“Hai người họ là bạn học thời cấp ba, lại thi cùng một trường đại học.”
“Wow, thế họ là người ở đâu?”
“Thanh Đồng.”
….
Nghe mọi người xung quanh thảo luận, Việt Triêu Tịch nhàn nhạt nhìn về bạn học nữ phía trước.
Dáng người cô mảnh mai, tóc buộc đuôi ngựa để lộ ra sườn cổ thon dài, làn da trắng nõn như phát sáng.
Hà Cạnh Thao hình như đang kể chuyện cười gì đó, làm cho Tần Tranh ở bên cạnh cười rộ lên.
Lúc cô nghiêng đầu mỉm cười, anh thấy ánh mắt cô sáng ngời, rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Thế nhưng, mặt trời hôm nay cứ nấp phía sau đám mây đen.
Từ trước tới nay anh không để ý các bạn học nữ lắm, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.
Ấn tượng duy nhất của anh là giọng nói của Hà Cạnh Thao có vẻ khá hay.
Lúc anh ta cười rộ lên, chất giọng cố ý đè thấp đó giống như đang cộng hưởng với sự rung động trong lồng ngực.
Việt Triêu Tịch theo đám người Lâm Dương chơi được mấy trò chơi thì không còn hứng thú nữa.
Anh định đi tìm khu nghỉ ngơi rồi ngồi đợi ở đó, chờ tới lúc ăn cơm trưa lại tụ họp với mọi người.
Vừa tìm được nơi vắng người thì nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ đang kéo một người qua đường lại, vẻ mặt nôn nóng nói gì đó.
Anh nghe thấy bọn họ nói có người đột nhiên ngất xỉu, bèn đi tới nhìn thử.
Chợt thấy phía trước có một người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất trống, vẻ mặt tái nhợt.
Mà bên cạnh ông ấy có một người đang khom lưng, ghé vào lồng ngực ông ấy lắng nghe nhịp tim.
Việt Triêu Tịch đang chăm chú nhìn, vừa hay người nọ ngẩng đầu khỏi lồng ngực của người đàn ông kia.
Tóc đuôi ngựa đong đưa trong không trung rồi dừng lại sau sườn cổ trắng như tuyết.
Việt Triêu Tịch hơi ngẩn người, là bạn học nữ lúc nãy để lại cho anh chút ấn tượng.
Người mà đám Lâm Dương từng bàn tán, Tần Tranh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Tranh, trái tim Việt Triêu Tịch đập lỡ một nhịp, lại thấy cô quay sang nhìn người phụ nữ đang lo lắng bên cạnh: “Chị là người nhà sao?”
Người phụ nữ gật đầu, nói năng lộn xộn: “Không biết sao ông ấy lại đột nhiên ngất xỉu. Sức khỏe của ông ấy trước nay rất tốt…”
Việt Triêu Tịch xoay người nói với chị ấy: “Chị mau đi tìm nhân viên gần đây rồi bảo họ gọi bác sĩ cấp cứu trong công viên tới, nếu có máy trợ tim thì bảo mang tới đây.”
Người phụ nữ nghe vậy, cũng biết sự tình cấp bách, vội vàng chạy tới nơi đông người.
Tần Tranh ở bên kia cũng nhanh chóng cởi bỏ dây lưng và mấy cúc áo sơ mi cho người đàn ông.
Cô cúi đầu, vỗ vỗ gương mặt của người đàn ông, vội vàng mở miệng: “Chú vẫn ổn chứ? Có nghe thấy cháu nói chuyện không?”
Cơ thể Việt Triêu Tịch đột nhiên cứng đờ, anh không thể tin quay đầu lại, yên lặng nhìn góc nghiêng của Tần Tranh.
Giọng nói của cô như phát ra từ đáy nước sâu, hệt như bong bóng trong suốt bồng bềnh lắc lư, rồi dần dần hiện rõ đường nét.
Cuối cùng khi nhảy lên khỏi mặt nước, nó bỗng chốc vỡ ra, xuyên qua màn nước dày đặc truyền đến tai anh.
“Chú vẫn ổn chứ? Có nghe thấy cháu nói chuyện không?”