Đừng nên yêu đương, càng không nên mập mờ.
Bởi vì một khi vượt rào, mối quan hệ này chỉ có thể tiến về phía trước, không cách nào lui trở về được.
Cho nên khi cô dây dưa với Việt Triêu Tịch, cô biết bản thân không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể cắn chặt răng tiến về phía trước.
Có điều, ở bên cạnh người bạn khác giới khác thì đơn giản hơn nhiều.
Dù sao thì quen biết cũng đã nhiều năm rồi, có một loại ăn ý không cần nói ra thành lời.
Hà Cạnh Thao lần nữa xác nhận thời gian với cô, cuối tuần, cô sẽ cùng Giang Nhất Nặc đi chọn phương án thiết kế hoa ở hội trường hôn lễ.
Lúc tới công ty tổ chức hôn lễ, Giang Nhất Nặc đã ở đó chờ cô.
Giang Nhất Nặc nhỏ hơn cô bốn tuổi, mùa hè tới mới tốt nghiệp ra trường. Cô ấy để tóc ngắn, nhuộm màu vàng chói mắt, ngọn tóc hơi uốn xoăn.
Làn da cô ấy trắng nõn, đôi mắt to tròn sáng ngời, Tần Tranh cảm thấy cô ấy rất giống Angel trong bức tranh sơn dầu của phương Tây, là kiểu ngây thơ ngọt ngào.
Thấy Tần Tranh đi đến, Giang Nhất Nặc nheo mắt mỉm cười.
Tần Tranh cũng nở nụ cười: “Kết hôn thật sự vui đến vậy sao?”
“Chị cũng nhanh chóng kết hôn đi, sẽ biết được ngay.”
Tần Tranh ngẩn ra vài giây, trong đầu cô hiện lên bóng dáng của một người, nhưng cũng mau chóng vứt ra sau đầu.
“Nhưng chị chưa có người yêu.” Cô làm bộ thờ dài nói.
“Không đúng, là chị do dự.” Giang Nhất Nặc chớp chớp mắt, kéo tay cô qua: “Gần đây chị đang yêu đương đúng không?”
“Đâu có.” Tần Tranh lập tức phủ nhận, tốc độ rất nhanh, hai người đều sửng sốt.
“Xem ra là có đối tượng đặc biệt rồi đây.” Giang Nhất Nặc cong môi nở nụ cười, ý bảo cô ngồi xuống, sát lại gần nói: “Mau nói cho em nghe một chút đi.”
Tần Tranh do dự giây lát: “Đúng là có một người như thế, nhưng quan hệ của bọn chị có lẽ hơi kỳ lạ.”
“Nhưng chắc chắn là chị rất thích anh ấy đúng không?” Giang Nhất Nặc nở nụ cười, hai bên má lộ ra núm đồng tiền rất sâu.
Tần Tranh khẽ gật đầu, đương nhiên là thích, hơn nữa còn là càng ngày càng thích.
Lúc này, nhân viên công tác bưng trà bánh đến, Giang Nhất Nặc vỗ vỗ tay cô: “Vậy nhất định phải để anh ấy biết được tâm ý của chị.”
Hoa hồng đỏ tươi nổi trên mặt ly trà, cánh hoa chậm rãi nở ra.
Nhân viên công tác mang phương án đến, giọng nói nhẹ nhàng chuyên nghiệp giải thích với Giang Nhất Nặc.
Tần Tranh ngồi đối diện, uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Vậy nhất định phải để anh ấy biết tâm ý của chị.
Năm đó sau khi cô đưa thư tình cho Việt Triêu Tịch, anh bắt đầu xa cách cô, cô cho rằng đó là một sự từ chối trá hình.
Bước vào năm tư đại học, cô đã sớm xác định sẽ vào Hưng Vi làm việc, nửa năm trước khi tốt nghiệp bận rộn đến mức không có thời gian quay lại trường rút bằng tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp chính quy xong, Việt Triêu Tịch cũng sang Mỹ du học.
Hai người lần nữa gặp lại nhau là một năm sau khi tốt nghiệp, mọi người họp mặt bạn học ở Giang Thành.
Lần họp mặt đó, Hà Cạnh Thao dẫn theo Giang Nhất Nặc đến, lúc đó giữa bọn họ vừa mới xác định quan hệ, là giai đoạn gắn bó keo sơn.
Mà Tần Tranh bị công ty điều động công tác về Thanh Đồng, phải nhanh chóng tới đó nhận việc.
Việt Triêu Tịch luôn là người tới muộn nhất, thậm chí lúc đó mọi người còn cho rằng anh sẽ không tới, dù sao anh cũng hiếm khi trở về nước, IS đã đi vào quỹ đạo, nhất định sẽ có nhiều công việc bận rộn.
Lúc Việt Triêu Tịch bước vào phòng, anh hơi ngẩn người, bởi vì chỉ có bên cạnh Tần Tranh là còn chỗ trống.
Anh không còn lựa chọn nào khác, đi thẳng đến chỗ đó ngồi xuống, Tần Tranh im lặng dịch ghế ra một chút, hành động của cô đổi lấy một cái liếc mắt hờ hững của anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Tần Tranh lại đập thình thịch.
Anh đen đi, cũng gầy hơn, tóc hình như cũng dài hơn một chút, mặt mày thoải mái đầy sức sống, càng toát lên vẻ anh tuấn điển trai.
Hơn hai năm, cô vậy mà không quên được anh, nỗi nhung nhớ như nham thạch phun trào ra khỏi miệng núi lửa, hệt như tình yêu cô không thể che giấu.
Tần Tranh cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói lên, đôi mắt cũng đau nhức.
Việt Triêu Tịch ngước mắt lên, lại nhìn thấy đôi mắt cô hơi phiếm hồng, chân mày anh nhíu chặt lại, liếc mắt nhìn Hà Cạnh Thao đang tình nồng ý mật với Giang Nhất Nặc bên cạnh, nỗi chua xót trong lòng lập tức dâng trào khiến anh không cách nào kiềm chế được.
Tần Tranh buồn bã vì bọn họ sao?
Trong suốt buổi tiệc bọn họ đều không nói chuyện với đối phương, nhưng với người khác thì cũng nói vài câu. Hai người cũng vô cùng ăn ý, vùi đầu uống rượu.
Giữa chừng Việt Triêu Tịch có đi vệ sinh, lúc anh chuẩn bị bước vào, tình cờ nghe được hai bạn học nam nói chuyện phiếm.
“Thấy dáng vẻ Hà Cạnh Thao lúc ở bên cạnh bạn gái không? Không ngờ tên đó cũng có thể sến súa như vậy.”
“Cậu nói xem, cuối cùng thì tại sao Hà Cạnh Thao và Tần Tranh lại không ở bên nhau?”
“Nghe nói là không phải, có điều đích thực là Hà Cạnh Thao từng có thiện cảm với Tần Tranh.”
“Thật không đấy? Vậy Tần Tranh thì sao? Cậu ấy có ý gì với Hà Cạnh Thao không?”
“Chuyện đó thì tớ không biết, dù sao hai người họ cũng không ở bên nhau.”
Việt Triêu Tịch đứng bên ngoài cửa, nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, anh lại thở dài một hơi thật sâu.
Anh nhớ tới bức thư kia, nếu lúc đó anh trả bức thư cho Hà Cạnh Thao, có lẽ mọi chuyện đã không như thế này.
Trước mặt anh lại hiện lên hốc mắt đỏ bừng của Tần Tranh, ánh mắt cô tan nát cõi lòng.
Trong lòng anh dường như có thứ gì đó đang nứt toạc ra, đau đớn vô cùng.
Hà Cạnh Thao và Tần Tranh vốn dĩ có thể bên nhau, là do sự ích kỷ của anh nên mới làm cho mọi chuyện đi lệch khỏi quỹ đạo.
Bây giờ, mọi thứ không cách nào vãn hồi được nữa.
Việt Triêu Tịch cảm thấy, có lẽ bản thân nên nói với Tần Tranh một lời xin lỗi.
Lúc tan tiệc, anh lấy cớ tiện đường, nhận nhiệm vụ đưa Tần Tranh về nhà.
Anh nói cho tài xế địa chỉ của Hứa Mộng, sau đó yên lặng ngồi ở phía sau cùng Tần Tranh.
Gương mặt Tần Tranh ửng hồng, hơi ngả người ra lưng ghế, còn anh ngồi một bên thỉnh thoảng lại nhìn sang phía cô.
Cô hơi nhắm mắt, lông mi rất dài, đen nhánh mà cong vút, giống như đuôi tóc của cô vậy.
Vừa rồi lúc anh nói với mọi người muốn đưa cô về, cô không từ chối, có lẽ cô thật sự say rồi.
Cô đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng nói câu gì đó, Việt Triêu Tịch không nghe rõ, do dự một hồi cũng nhích tới gần.
Lúc này, cô lại nói lại lần nữa.
Lúc này đây anh đã nghe rõ ràng, cô nhắm hai mắt, như là vô thức gọi tên anh.