Điều này khiến cho lúc Tần Tranh tỉnh lại, cô mơ màng không biết bản thân đang ở nơi nào.
Tối hôm qua cô không về nhà, cơ thể đang bất tiện nên cũng từ chối ngủ chung một giường với Việt Triêu Tịch.
Lúc cô ở phòng dành cho khách tỉnh lại, điện thoại đã sớm nhận được tin nhắn của Việt Triêu Tịch gửi tới.
Anh có việc bận đột xuất, cần phải về công ty một chuyến. Giữa trưa sẽ trở về ăn cơm cùng cô.
Cơm trưa sao?
Tần Tranh nghi hoặc bước vào phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong đầy ắp đồ ăn tươi sống.
Cô có thể nhìn ra được Việt Triêu Tịch không thường xuyên tới nơi này, anh cũng không phải là người tự tay xuống bếp nấu ăn.
Vì thế cô nhìn bao bì trên đồ ăn, đều là cùng một ngày, cho nên trước khi tới đây anh đã chuẩn bị trước mọi thứ rồi sao?
Trong trí nhớ của cô, Việt Triêu Tịch hình như không kén ăn lắm, cho nên cô dựa theo những đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh gửi tên vài món ăn cho anh.
Bên kia nhanh chóng hồi âm, câu trả lời rất đơn giản: [Được.]
Phòng bếp và phòng khách thông nhau, thiết kế theo hình thức mở, phân ra khu vực nấu đồ Tây và khu vực nấu đồ Trung, ở giữa có một chiếc bàn dài.
Tần Tranh lấy thịt trong tủ lạnh ra rã đông, sau đó tự chiên trứng và thịt xông khói để ăn sáng.
Gia vị cũng có đầy đủ, ngày sản xuất cũng rất mới.
Cô thậm chí hoài nghi Việt Triêu Tịch biết một số thói quen nhỏ khi nấu ăn của cô, giống như nước tương, miso, thanh ca rì này kia, anh đều chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Tần Tranh từ nhỏ đã đi theo bà ngoại học nấu ăn, tay nghề của cô dĩ nhiên không cần bàn cãi, chẳng mấy chốc đã nấu xong bốn món mặn một canh.
Cô liếc nhìn thời gian, vừa hay đúng 12 giờ, Việt Triêu Tịch gửi tin nhắn tới, anh nói đang trên đường trở về.
Cô đi đến cửa sổ sát đất, muốn nhìn thử hồ Kính lúc ban ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng vang nho nhỏ từ bên ngoài truyền đến.
Tần Tranh hơi do dự, nhưng cô vẫn đi đến gần, cách một tấm lụa trắng mỏng nhìn ra bên ngoài.
Chợt thấy khoảng sân dưới lầu có một người đội mũ rộng vành đang đứng cắt tỉa hoa hồng.
Từ góc độ của Tần Tranh vừa hay nhìn thấy cánh tay đang vươn ra của đối phương, tinh tế thon dài, ngón tay cũng vừa trắng vừa nhỏ.
Mũ lớn che khuất hết gương mặt của người đó, nhưng vẫn không cách nào che giấu đi dáng người yểu điệu và mái tóc xoăn dài kia.
Tần Tranh nhớ rõ Việt Triêu Tịch từng nhắc với cô, ở đây không có người khác.
Vậy thì, người phụ nữ này từ đâu tới đây?
Không bao lâu sau, người nọ đã cắt được một giỏ lớn hoa hồng đá quý màu hồng Lonza.
Cô ta xoay người đi về phía khoảng sân bên cạnh, lúc này Tần Tranh mới phát hiện có một cánh cửa gỗ thông với biệt thự bên cạnh.
Lúc đi tới bên cạnh cửa gỗ, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Tranh, ánh nắng bên ngoài ngày càng chói chang, lại cách một tấm rèm che nên cô ta cũng không nhìn thấy được gì.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt kia cũng đủ để Tần Tranh nhìn thấy rõ ràng.
Là Ưng Tuyết, người từng có không ít scandal với Việt Triêu Tịch.
Vì sao Ưng Tuyết lại ở cách vách Việt Triêu Tịch, hơn nữa giữa hai biệt thự còn cách nhau một cánh cửa như vậy.
Còn về phần vì sao Tần Tranh để ý đến Ưng Tuyết, là bởi vì scandal của cô ta với Việt Triêu Tịch.
Năm mười sáu tuổi, Ưng Tuyết ra mắt với tư cách là thành viên của một nhóm nhạc nữ, nhưng bởi vì hành xử của cô ta khác người nên bị thành viên trong nhóm xa lánh.
Mặc dù nhóm nhạc của cô ta rất nổi tiếng, song bởi vì vấn đề hợp đồng của các thành viên nên đột ngột tan rã sau hơn một năm hoạt động, từ đó Ưng Tuyết cũng im hơi lặng tiếng.
Ba năm sau, cô ta xuất hiện trong một gameshow nổi tiếng, bị các tiền bối sai sử đủ kiểu nhưng vẫn nhẫn nhục chịu đựng.
Trong lúc đó cũng vô tình để lộ những tài năng mà cô ta đã học được trong ba năm mai danh ẩn tích như chơi nhạc cụ, tiếng Anh, vũ đạo…
Cứ thế, Ưng Tuyết nổi tiếng lần thứ hai. Cô ta diễn vai nữ chính trong hai bộ phim truyền hình, từ đó trở thành tiểu hoa có nhiệt độ.
Tuy rằng những scandal trước đó của Ưng Tuyết và Việt Triêu Tịch đa phần đều là những nghi vấn vô căn cứ.
Nhưng đột nhiên Ưng Tuyết xuất hiện trước mắt vẫn làm cho Tần Tranh sửng sốt vô cùng.
Cho nên, mối quan hệ giữa Ưng Tuyết và Việt Triêu Tịch rốt cuộc là thế nào đây?
Cô cảm giác toàn bộ suy nghĩ của mình đều đang hỗn loạn, như một cuộn dây len rối tung, căn bản không tìm thấy được đầu dây.
Lúc này, âm thanh cửa khóa điện tử bỗng vang lên.
Tần Tranh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Việt Triêu Tịch đang đi đến.
Mặt trời chói chang làm nhiệt độ cũng tăng cao, anh cảm giác được bên ngoài có chút nóng, vừa đi vừa kéo cà vạt ra, động tác gọn gàng lại tùy ý, thấp thoáng để lộ hơi thở mập mờ.
Cô nhìn gương mặt trắng nõn của anh, âm thầm nghĩ, những thứ thuộc về người đàn ông này, cô thật sự hiểu hết sao?
Vì sao cô lại muốn tìm hiểu anh?
Rốt cuộc, cô thật sự đang muốn cái gì đây?
“Sao vậy?”
Việt Triêu Tịch đi tới trước mặt cô, thấy mặt cô hơi nhợt nhạt, anh vươn tay ra chạm nhẹ lên mặt cô.
Tần Tranh quay đầu đi, tránh sự đụng chạm của anh: “Buổi chiều tôi có chút việc, có thể đưa tôi về không?”
Việt Triêu Tịch nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, anh hơi ngẩn người, ánh mắt liếc nhìn bàn ăn đã chuẩn bị xong.
Anh mím môi, đi đến chạm vào cánh tay Tần Tranh, cô hơi giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị anh nắm lấy.
“Ăn với tôi bữa cơm trước được không? Chút nữa tôi sẽ đưa em về.”
Anh dắt cô tới bên cạnh bàn ăn, ấn vai cô xuống để cô ngồi lên ghế.
Thăn bò xào ớt Hàng Châu, sườn heo chua ngọt, cá hố kho tộ, rau củ xào, canh mướp nấu nấm, bốn món mặn và một món canh đơn giản.
Hai người ngồi đối diện không lên tiếng, chỉ yên lặng ăn chén cơm của mình.
Trong lòng Việt Triêu Tịch bắt đầu nổi lên sự bất an, anh rõ ràng nhận ra thái độ của Tần Tranh đối với anh có sự thay đổi.
Anh khó chịu buông đôi đũa trong tay xuống, đang định lên tiếng hỏi cô.
Đột nhiên, điện thoại của Tần Tranh đặt trên bàn ăn vang lên.
Ánh mắt của bọn họ cùng lướt qua màn hình, một cái tên quen thuộc xuất hiện trước mặt hai người.
Hà Cạnh Thao.