Phía sau cậu là ba "vệ sĩ mặc thường phục".
Hà Thu Dã vừa đi vừa đảo mắt, hai tay đút túi quần, hướng đến địa điểm hẹn gặp Ngũ Thời Sâm.
Cậu ngoái đầu nhìn lại, ba người kia... một đang giả vờ mua hoa quả ở sạp bên đường, một đang giả vờ đi dạo, còn người cuối cùng dừng lại quay lưng về phía bồn hoa giả vờ đi tiểu.
Đúng rồi đấy, tên ngốc cuối cùng chính là Sử Gia Hi.
May là trời tối nên người khác không nhìn rõ động tác cụ thể của hắn, chứ không thì đã bị báo cảnh sát bắt rồi.
Hà Thu Dã suýt không giữ nổi bình tĩnh, giờ nghĩ lại, cậu thật sai lầm khi không đuổi họ đi ngay từ đầu.
Ngũ Thời Sâm đứng gần một ngã tư, mặc áo khoác màu nâu, bên trong là áo sơ mi đen, quần cạp cao và giày cao cổ.
Bộ đồ này trông có vẻ quen thuộc.
Chẳng phải là bộ mà Hà Thu Dã bảo Sử Gia Hi vứt đi hôm nọ sao?
Tuy nhiên... nhìn có vẻ chỉnh tề hơn chút.
Phải chăng do hai khuôn mặt khác nhau nên cho cảm giác khác nhau?
Tại sao Ngũ Thời Sâm mặc bộ này trông như ngôi sao tạp chí thời trang, còn Sử Gia Hi mặc vào lại khiến Hà Thu Dã cảm giác như hắn sắp xách thùng sơn đi quét tường vậy.
Cậu khẽ ho để thu hút sự chú ý của đối phương.
"Hôm nay ăn ở đâu?" Ngũ Thời Sâm tiến lại gần hỏi.
Hà Thu Dã ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả? Chẳng phải ăn ở căng tin à?"
"Sáng nay cậu đã giành hạng nhất rồi, tôi mời cậu ăn ở ngoài." Ngũ Thời Sâm mở điện thoại, cho cậu xem một tấm ảnh, "Chỗ này thế nào?"
Một nhà hàng trang trí đơn giản nhưng trông không hề rẻ tiền, chi phí chắc chắn không thấp.
Lòng bàn tay Hà Thu Dã bắt đầu đổ mồ hôi.
Mấy tên ngốc kia đoán đúng thật.
Ngũ Thời Sâm thực sự muốn mời cậu đi ăn ở ngoài.
"Ăn ở căng tin là được rồi." Cậu khẽ nói.
"Vẫn là nhà hàng này đi, tôi thường hay đến đây." Ngũ Thời Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu, "Đi bộ cũng chỉ mất hơn 10 phút thôi."
"Em có nhiều thứ phải kiêng lắm, huấn luyện viên không cho bọn em ăn đồ bên ngoài trong thời gian thi đấu, em thấy căng tin là ổn rồi." Hà Thu Dã nuốt nước bọt hai lần, "Anh thấy sao?"
"Tôi đã tìm hiểu rồi, tiêu chuẩn sức khỏe của nhà hàng này rất cao." Ngũ Thời Sâm đã cân nhắc trước những điều này, "Không sao đâu, đi thôi."
"Em sợ em không trả nổi nếu anh mời em ăn đồ đắt như vậy." Hà Thu Dã vẫn cố gắng từ chối, "Hay là vẫn ăn ở căng tin đi."
"Lần trước cậu không phải đã mời tôi một lần rồi sao?" Ngũ Thời Sâm nói không sao, "Lần này là tôi trả lại thôi."
Hà Thu Dã mặt vẫn vô cảm, thấy không thể tránh được nữa, đành gật đầu: "Có phòng riêng không?"
"Hả?"
"Ý là... em thích ngồi phòng riêng khi ăn ở ngoài," cậu giải thích một cách vụng về, "không thích bị người khác nhìn thấy."
Cậu nhấn mạnh mấy từ cuối cùng.
Cậu nhất định phải tìm cách thoát khỏi ba người kia.
Ngũ Thời Sâm thấy lạ, nhưng không nói gì thêm, "Được, có phòng riêng đấy, để tôi gọi điện hỏi nhân viên xem hiện có phòng trống không."
Hà Thu Dã cứng cổ "ừm" một tiếng.
Mặc dù không quay đầu lại, nhưng cậu có thể cảm nhận được, phía sau có ba bóng người đang di chuyển nhanh chóng, bám sát theo bước chân của cậu.
Ngũ Thời Sâm dẫn cậu đến một nhà hàng mở mang phong cách rừng xanh, các món ăn bên trong thật sự đều có chỉ số dinh dưỡng.
Họ ngồi phòng riêng, Sử Gia Hi, Trương Triều và Đặng Kiếm không rời đi, cũng đi theo vào ăn một bữa.
Dĩ nhiên là do Sử Gia Hi hào phóng quẹt thẻ.
"Các cậu về sau phải hầu hạ tôi cho tốt đấy," Sử Gia Hi đau lòng nhìn thực đơn, "Tôi tưởng nhà hàng này không đắt chứ, mới gọi có mấy món mà đã hơn 2000 tệ rồi."
"Ý tưởng theo dõi cũng là cậu nghĩ ra mà," Đặng Kiếm liếc nhìn hóa đơn, "Nhưng tiếng "daddy" này tôi xin gọi trước để tỏ lòng kính trọng."
Trương Triều bóc một quả chuối nhét vào miệng Sử Gia Hi: "Đây là lòng hiếu thảo dành cho mày."
Sử Gia Hi bị sặc, uống liên tục mấy ngụm nước: "Khụ khụ... mày lấy chuối ở đâu ra thế?"
"Lúc nãy, ở sạp hoa quả, khi mày đang giả vờ đi tiểu ấy." Trương Triều mỉm cười nói, "Chuối này lại đắt tới 5 tệ một cân."
"Mày mua thật à?" Sử Gia Hi lẩm bẩm, "Nhưng mà cũng ngon đấy."
"Cho mày hết đấy." Trương Triều nhét cả nải vào tay hắn, "Nặng chết đi được."
Bên này, Ngũ Thời Sâm và Hà Thu Dã đã ngồi trong phòng riêng, cũng đã gọi món xong.
"Hôm nay tôi gặp bạn bè của cậu, họ nhìn thấy tôi thì có vẻ rất ngạc nhiên," trong lúc chờ món, Ngũ Thời Sâm chủ động nói chuyện, "Bạn bè của cậu không biết tôi à?"
"Tất nhiên họ biết anh rồi, anh đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình quá đấy." Hà Thu Dã uống một ngụm trà hoa cúc.
"Ý tôi là, cậu chưa giới thiệu tôi với họ à? Tôi tưởng họ đều biết tôi quen biết cậu chứ." Ngũ Thời Sâm hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
Hà Thu Dã hơi lo lắng: "À... không phải vậy, em thường không tán gẫu với họ."
Mặc dù nhóm chat của đội chạy ngắn mỗi ngày đều có hàng trăm tin nhắn, mấy người đó rảnh rỗi líu lo cả ngày, ai hôm nay bị gió thổi bay quần lót cũng phải bàn tán cả đêm.
Cậu thừa nhận, lời này quả thật là nói dối.
"Lúc tập luyện cũng không nói chuyện à?"
"Lúc nghỉ ngơi có nói một chút, nhưng mọi người toàn nói chuyện linh tinh thôi." Hà Thu Dã cười gượng một lúc. "... Bạn bè bình thường cũng đâu cần giới thiệu cho mọi người biết. Chỉ khi hẹn hò mới giới thiệu cho người xung quanh thôi."
Ánh mắt Ngũ Thời Sâm khựng lại một chút, "Ừm."
Nói xong câu đó, Hà Thu Dã bỗng nhiên bị sặc. Ngũ Thời Sâm bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho cậu: "Uống chậm thôi."
"Khụ khụ... không sao," mặt Hà Thu Dã đỏ bừng vì bị sặc.
Phải mất vài phút sau mọi thứ mới bình tĩnh lại.
Vẻ mặt Ngũ Thời Sâm không có gì thay đổi, "Các hạng mục thi chiều nay thế nào?"
"Đều... vào chung kết rồi, đều là nhất bảng." Hà Thu Dã không giỏi chạy dài, nhưng ở trong nhóm Omega thì cũng là một vận động viên rất giỏi.
"Sáng mai 8 giờ 30 là bán kết." Cậu bổ sung.
"Tôi biết, tôi có lịch thi đấu của các cậu, ngày mai tôi vẫn sẽ ngồi trên khán đài xem các cậu thi đấu."
Hà Thu Dã nhíu chặt hai hàng lông mày.
Toàn trường có đến hàng trăm lịch thi đấu, hắn nhớ hết được sao?
Ngũ Thời Sâm cắt cho cậu một miếng thịt bò, rồi hỏi, "Đã thấy cờ khoa chưa, đẹp không?"
Cờ khoa... Hà Thu Dã nhớ lại hình người chạy ngắn đó.
Suy nghĩ của cậu bay bổng đi xa.
Mãi không trả lời.
"Hà Thu Dã." Ngũ Thời Sâm đột nhiên gọi tên cậu.
Hà Thu Dã giật mình, "Sao ạ..."
Ngũ Thời Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cậu: "Mặt cậu hơi đỏ, không khỏe à?" Hắn đưa tay chạm vào trán Hà Thu Dã, khiến đối phương nhanh chóng né người đi.
Trong không khí tỏa ra một mùi ngọt ngào.
Mùi caramen cấp SS.
Chết rồi, lại bị phát tán nữa...