Ngũ Thời Sâm: "Cậu cần tìm một Alpha phù hợp."
Vẫn không nhắc gì đến bản thân.
Mí mắt Hà Thu Dã hơi cụp xuống.
Nhưng... có vẻ như hắn cũng chẳng có nghĩa vụ gì.
Hà Thu Dã: "Em biết rồi."
Ngũ Thời Sâm: "Ngủ sớm đi, ngày mai đến phòng vẽ ở trường, tôi có thứ muốn đưa cho cậu."
Hắn gửi cho Hà Thu Dã một vị trí.
Hà Thu Dã đại khái biết đó là nơi nào, "Vâng ạ."
Ngũ Thời Sâm: "Ngủ ngon."
Hà Thu Dã tắt điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cậu không trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon của Ngũ Thời Sâm.
Một cảm xúc kỳ lạ, Hà Thu Dã cũng không hiểu tại sao mình lại trẻ con như vậy.
Làm thế thật không lịch sự.
Hà Thu Dã tự nhủ trong lòng ba lần.
Nhưng cậu vẫn cố nhịn không mở điện thoại trả lời.
Cứ như là... làm vậy có thể trừng phạt được đối phương vậy?
Khi từ đó hiện lên trong đầu, Hà Thu Dã tự dọa mình một phen.
Sao lại giả tạo thế... Nếu đối phương không quan tâm, thì việc này có ý nghĩa gì chứ.
Hà Thu Dã càng nghĩ càng thấy mình thật ngu ngốc.
Cậu nằm trăn trở trên giường, cũng không biết mình đang băn khoăn điều gì.
Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng cậu cũng mở điện thoại.
Đối phương đã gửi hai tin nhắn.
Cả hai đều là "Ngủ ngon", một tin gửi từ nửa giờ trước, một tin gửi cách đây 13 phút.
Lần "Ngủ ngon" thứ hai, như thể đang thúc giục đối phương mau chóng đáp lại vậy.
Hà Thu Dã vuốt ve màn hình điện thoại, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy sự bồng bột của mình cũng không phải là không được ai để ý.
"Xin lỗi, em vừa nói chuyện với Sử Gia Hi và mọi người."
Cậu vụng về nói dối.
Ngũ Thời Sâm đáp: "Muộn thế này rồi, cậu vẫn còn ở cùng mấy Alpha đó sao?"
Hà Thu Dã: "Họ đang chăm sóc em."
Ngũ Thời Sâm: "Đã biêt."
"Cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai đến phòng vẽ của tôi. Khi nào rảnh thì đến, tôi chờ cậu."
Thực ra Hà Thu Dã chẳng bận gì cả, vừa định nói ngoài giờ tập thì lúc nào cũng rảnh, đánh được nửa câu lại xóa đi.
"Buổi tối nhé." Cậu trả lời.
Cậu có thể tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến gặp hắn.
Mỗi lần tập xong người toàn mồ hôi hôi hám.
"Ban ngày bận lắm à?" Ngũ Thời Sâm hỏi.
Thực ra ban ngày cậu chẳng có việc gì để làm.
Vì vấn đề kỳ phát tình, ngày mai thầy Lý có cho cậu tập hay không còn chưa biết.
"Xem em có được tập không đã" Hà Thu Dã trả lời.
"Ừm."
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc ở đây.
Đêm đó Hà Thu Dã ngủ rất ngon, sáng hôm sau đi làm thủ tục xuất viện.
Xe buýt trường đã đi mất rồi, Lý Thành Cường trả tiền taxi cho ba người, họ cùng nhau đi taxi về.
Trên sân tập, đội huấn luyện chạy ngắn đã tập xong hai bài chạy ngắn và chạy bền tốc độ biến đổi.
Lý Thành Cường mua nước cam cho cả đội, mấy Alpha còn lại đang vừa nghỉ ngơi vừa uống nước, trông có vẻ rất thoải mái.
Lý Thành Cường huýt sáo với Hà Thu Dã: "Thu Dã, hôm nay em có kiểm tra chạy ngắn không, nếu không thì về nghỉ đi."
"Đúng đấy Thu, anh thấy em vẫn chưa nghỉ ngơi đủ," Trương Triều phụ họa bên cạnh.
"Hôm nay kiểm tra chạy ngắn ạ?" Hà Thu Dã để đồ xuống, "Chạy ngắn không sao đâu, với lại kỳ phát tình của em qua rồi."
Lý Thành Cường nhìn cậu do dự, một lúc sau vẫn gật đầu đồng ý.
"Được, vậy bắt đầu đi."
Kiểm tra chạy 100m rất nhanh, sở dĩ phải kiểm tra liên tục là để mô phỏng trạng thái khi thi đấu.
Trạng thái của Hà Thu Dã khá tốt, từ xuất phát cho đến lao về đích, từ đầu đến cuối đều rất hoàn hảo.
"10 giây 97," Lý Thành Cường giơ đồng hồ bấm giờ, "Thu Dã, cứ giữ phong độ này chắc chắn sẽ đoạt giải ở giải quốc gia."
Hà Thu Dã nhìn thành tích, ánh mắt thoáng buồn.
"Hình như hơi tệ đi rồi," cậu khẽ nói.
Mấy Alpha đang uống nước phía sau phun nước.
Sử Gia Hi trợn mắt: "Anh Thu, nói vậy hơi đả kích người khác đấy."
Đặng Kiếm: "Sai số trong vòng 0.3 giây cũng không chấp nhận được, đúng là khác biệt giữa tôi và cao thủ."
Trương Triều: "Có khi là cái đồng hồ cũ mèm mấy năm của thầy Lý bị hỏng rồi."
Kỳ Nam hiếm khi lên tiếng: "Anh làm chứng, từ lúc anh vào trường, huấn luyện viên đã dùng cái đồng hồ này rồi."
Hà Thu Dã mím môi, không nói gì.
Sử Gia Hi tặc lưỡi: "Em nói chứ đôi khi thầy Lý keo kiệt quá."
Lý Thành Cường đứng ngay bên cạnh, những lời này không sót chữ nào lọt vào tai ông.
Lý Thành Cường: "..."
Hà Thu Dã nhìn tay mình, lại giậm chân mạnh vài cái, duỗi người, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lý Thành Cường không nhịn được lên tiếng an ủi: "Thu Dã, thành tích dao động là bình thường, em đừng quá nhạy cảm vì chuyện phân hóa lần hai."
Ông đá vào chân Sử Gia Hi và Đặng Kiếm: "Thành tích của hai đứa này, dao động trong vòng một giây tôi còn coi như không thấy."
Một giây... đối với chạy ngắn mà nói, quả thật hơi quá đáng.
Sử Gia Hi và Đặng Kiếm ôm đầu, nhìn nhau cười ngờ nghệch.
Hà Thu Dã lau mồ hôi: "Em biết rồi, hôm nay em chỉ kiểm tra chạy ngắn thôi."
Cậu không thể không lo lắng về tác dụng phụ của việc phân hóa lần hai, pheromone của cậu có thể thoát ra bất cứ lúc nào, hoặc là bùng nổ mất kiểm soát.
Nhưng kỳ phát tình của cậu vừa qua, thành tích vẫn chưa tệ lắm, bỏ phí thêm một ngày thì cứ bỏ phí vậy.
"Kỳ Nam, em đưa Thu Dã về ký túc xá đi," Lý Thành Cường dặn dò. "Em ấy vừa trải qua kỳ phát tình, tôi sợ trên đường lại xảy ra chuyện mà không ai chăm sóc, phiền em vậy."
"Vâng, huấn luyện viên."
Kỳ Nam đứng dậy, vẫy tay với Hà Thu Dã: "A Dã, đi thôi."
Hà Thu Dã đi theo anh: "Đến đây, đội trưởng."
Trong cả đội huấn luyện chạy ngắn, chỉ có Kỳ Nam là đáng tin cậy nhất. Thời gian gần đây Lý Thành Cường thực sự đã bị nhiều tác dụng phụ từ việc phân hóa lần hai của Hà Thu Dã làm cho sợ hãi, cũng không dám để Sử Gia Hi và những người không đáng tin khác đi cùng Hà Thu Dã.
Trên đường về, gió thu mát mẻ mang theo hương hoa mộc.
Khuôn viên trường vàng óng rất đẹp, Hà Thu Dã đưa tay nhặt những cánh hoa rơi trên đất, cẩn thận bỏ vào túi.
"Nhặt cái này làm gì?" Kỳ Nam tò mò quay đầu nhìn cậu.
"Để những cánh hoa này vào sách, sẽ rất thơm, đây là Ngũ..." Hà Thu Dã vừa phát ra nửa âm thì đổi giọng, "Bạn em nói với em vậy."
Đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Nam lấp lánh: "Thu Dã, nghe nói gần đây em rất thân với chủ tịch hội học sinh."
Vẻ mặt Hà Thu Dã hơi không tự nhiên. "Ừm... cũng bình thường thôi."
"Anh không biết mục đích của cậu ta khi tiếp cận em là gì, nhưng tốt nhất em nên tránh xa cậu ta chút" môi Kỳ Nam khẽ nhếch, một tay đút túi, "Ngũ Thời Sâm, không phải là người mà chúng ta có thể chọc vào đâu."