"Đội trưởng, anh biết chuyện của anh ấy à..."
"Gia đình cậu ta đặc biệt lắm. Mẹ cậu ta là phó chủ tịch Trung tâm quản lý Liên đoàn, còn chú cậu ta là cục trưởng Cục An ninh trật tự Liên đoàn." Kỳ Nam giải thích nhẹ nhàng, "Bạn đời tương lai của cậu ta không thể là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường được."
"Chỉ là bạn đời tạm thời thôi, ai nói..."
"Vậy, trong lòng em thật sự đã dành chỗ cho Ngũ Thời Sâm rồi phải không?" Kỳ Nam ngắt lời cậu, "Thu Dã à, bạn đời tạm thời và bạn đời chính thức chẳng khác nhau là mấy đâu. Đối với người như Ngũ Thời Sâm, ai mà dính líu với cậu ta sẽ phải đối mặt với vô số rắc rối đấy."
Mặt Hà Thu Dã bỗng nóng rát.
Như thể bí mật trong lòng bị vạch trần, như tấm màn mỏng manh che đậy bị xé toạc.
Lời Kỳ Nam quá thẳng thắn, thẳng đến mức cậu không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
"Em... không có ý đó," Hà Thu Dã vô thức hắng giọng, "Chỉ là bạn bè... vô tình quen biết thôi."
Kỳ Nam nhìn cậu, thở dài một tiếng, quyết định không tiếp tục thảo luận chuyện này nữa: "Thu Dã, vậy bây giờ em đã nghĩ ra sẽ kết bạn đời tạm thời với ai chưa? Việc này không thể trì hoãn được, tốt nhất là quyết định trước kỳ phát tình tiếp theo."
"...Vẫn chưa," Tâm trí Hà Thu Dã rối bời, "Em quen biết quá ít người, mà ai cũng là người quen cả..."
"Em không cần ngại." Kỳ Nam lấy ra từ túi mình một bản báo cáo kiểm tra, "Xin lỗi, anh đã tự ý lấy mẫu pheromone của em từ quầy tiếp tân bệnh viện mà không hỏi ý kiến em trước. Đây là báo cáo độ phù hợp của chúng ta."
Anh đưa bản báo cáo cho cậu, bình tĩnh nói: "90%."
Pheromone của Kỳ Nam là trà trắng cấp S.
Ở cột độ phù hợp là con số "90%" màu đỏ tươi, nổi bật.
...Không ngờ độ phù hợp giữa cậu và Kỳ Nam lại cao đến vậy.
Hà Thu Dã ngẩn ngơ nhận lấy bản báo cáo, "Đội trưởng, anh..."
"Ý anh là, em có thể cân nhắc anh." Kỳ Nam nói, "Anh đã được thầy Lý liên hệ riêng, sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại trường làm trợ giảng. Trong những năm em học đại học sắp tới, anh sẽ luôn ở Đại học Lan Hòa."
Hà Thu Dã có chút không hiểu ra sao, không biết nói gì cho phải.
Cậu cảm thấy Kỳ Nam quá tốt với mọi người trong đội, tốt đến mức có thể hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác.
"Đội trưởng, anh không cần phải làm đến mức này vì em đâu. Sau này anh cũng phải kết hôn sinh con, em và anh không thể duy trì mối quan hệ kiểu này mãi được."
Dù có bị nói là không biết điều cậu cũng chịu, cậu không muốn mắc nợ Kỳ Nam một ân tình lớn như vậy, càng không muốn làm phiền anh ấy.
Kỳ Nam đã 22 tuổi rồi, sắp đến tuổi kết hôn, anh ấy nói sẽ dành ba năm tới cho cậu, Hà Thu Dã thật sự cảm thấy bất ngờ và cảm kích.
Kỳ Nam nhét bản báo cáo đó vào túi, cúi đầu nhìn những bông hoa mộc rơi đầy đất: "Được bao lâu hay bấy lâu thôi."
"Trong thời gian ngắn, em sẽ không tìm được lựa chọn nào tốt hơn anh đâu, phải không?"
——
Sau khi trở về phòng, Hà Thu Dã cảm thấy như có cả ngàn con ruồi đang bay vo ve bên tai, ồn ào không dứt.
Trong tay cậu là bản báo cáo kiểm tra đã bị vò nhàu, nhìn vào cột số liệu đó, trong lòng cậu có chút hoang mang.
Nghe nói Alpha và Omega có độ phù hợp cao rất dễ sinh ra từ trường với nhau, những cặp AO có độ phù hợp trên 90% hầu như đều là tình yêu sét đánh.
Tại sao độ tương hợp pheromone giữa cậu và Kỳ Nam cao như vậy, nhưng cậu lại chưa từng có ý nghĩ nào vượt qua tình bạn với anh ấy?
Phải chăng đây là di chứng của quá trình phân hóa lần hai?
Hà Thu Dã bứt rứt gãi đầu, rồi gục xuống bàn, hai mắt vô hồn nhìn đăm đăm.
Đội trưởng là một người rất dịu dàng, làm việc gì cũng rất kiên nhẫn, năng lực cũng xuất chúng.
Chọn anh ấy làm bạn đời tạm thời đương nhiên là không tồi, nhưng mà...
Hà Thu Dã đang suy nghĩ miên man thì bỗng bị tiếng rung của điện thoại làm giật mình.
Ngũ Thời Sâm: "Tôi đang ở phòng vẽ, khi nào em rảnh?"
Hà Thu Dã chậm rãi cầm lấy điện thoại, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy ba chữ "Ngũ Thời Sâm" trong danh bạ, tim cậu đã đập nhanh một cách khó hiểu.
"Bây giờ cũng được." Cậu nhanh chóng trả lời.
Nhớ đến lời nhắc nhở của Kỳ Nam, cậu do dự một lúc, rồi lại thêm một câu: "Anh Sâm, anh tìm em có việc gì ạ?"
"Có thứ muốn đưa cho em." Ngũ Thời Sâm trả lời ngắn gọn.
"Rốt cuộc là thứ gì vậy ạ?"
"Em đến là biết ngay."
Tim Hà Thu Dã như bị ai cào nhẹ.
"...Em hơi không khỏe, đang nằm ở ký túc xá, có lẽ không đến được." Cậu lại nói dối.
Có lẽ gần đây trạng thái giữa cậu và Ngũ Thời Sâm thật sự đã gây ra sự nhầm lẫn cho mọi người.
Nhưng Kỳ Nam nói đúng, với người như Ngũ Thời Sâm, cậu vốn nên giữ khoảng cách.
Có thể làm bạn bè của nhau, đã là sự trùng hợp ngẫu nhiên rồi.
Không thể, tuyệt đối không thể có ý nghĩ nào khác.
Phải giữ khoảng cách, không được vượt quá giới hạn.
"Sáng nay em có tập luyện không? Có phải vận động quá sức không?"
Nội tâm Hà Thu Dã vô cùng giằng xé, cậu không thích nói dối, nhưng khi đối diện với Ngũ Thời Sâm, cậu lại thường xuyên không thành thật.
Nói xong một lời dối rồi lại phải dùng lời dối khác để che đậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tự làm mình khó xử mà chết.
"...Vâng."
"Bây giờ thế nào rồi, có triệu chứng gì khác không?"
"Chỉ là... ra mồ hôi hơi nhiều, tim đập hơi nhanh."
Ngũ Thời Sâm nhìn dòng chữ này, suy nghĩ một lúc, không thể liên kết phản ứng này với quá trình phân hóa lần hai hay kỳ phát tình.
"Không có khó chịu quá chứ?"
"...Thật ra cũng ổn."
Ngũ Thời Sâm không trả lời cậu nữa.
Hà Thu Dã tưởng đối phương đã từ bỏ.
Cậu gục xuống bàn, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức.
Khi còn nhỏ, cậu từng ghen tị với những bạn học xung quanh, họ mỗi ngày đều mang đủ loại đồ chơi đến trường. Hà Thu Dã thường ngồi một mình, làm ra vẻ ngầu, làm ra vẻ không hứng thú, cảm giác như mình không muốn chủ động hòa nhập với họ, chứ không phải họ không muốn chơi với mình.
Mỗi khi như vậy, cậu luôn cảm thấy lòng chua xót ngực vừa đau nhức.
Có lẽ đã nhiều năm rồi cậu không còn cảm giác đó.
Nhưng vừa rồi trong thoáng chốc, cảm giác quen thuộc ấy lại trở về.
Hà Thu Dã hơi buồn bực.
Lúc này, điện thoại lại hiện lên tin nhắn mới.
"Tôi đang ở dưới tầng phòng em."
Hà Thu Dã tưởng mình đang mơ.
Cậu nuốt nước bọt, lúng túng hỏi bừa: "Rốt cuộc là thứ gì... gấp đến vậy ạ?"
Đối phương liên tục gửi đến rất nhiều tin nhắn, Hà Thu Dã có thể tưởng tượng ra giọng điệu và biểu cảm của người kia khi nói những lời này.
"Là một bản báo cáo kiểm tra pheromone."
"Của em và tôi."
"Bệnh viện xác định, chúng ta có độ phù hợp 98%."
"Còn có một bó hoa, đây là quà gặp mặt hôm nay."
"Thu Dã, em có muốn làm bạn đời tạm thời của tôi không?"
Trái tim Hà Thu Dã trong khoảnh khắc đó chịu một cú sốc mạnh mẽ.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng, mình dường như không thể kiểm soát được nhịp đập của trái tim nữa.
Sắp vượt quá giới hạn rồi...