Điều kiện ở của Đại học Lan Hòa khá tốt, phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, có ban công rộng rãi, gạch men trắng bóng đến mức phản chiếu ánh sáng, bồn rửa tay sạch sẽ thỉnh thoảng còn thoang thoảng mùi chanh.
Trước đây cậu luôn ở trong ký túc xá Alpha, cứ tưởng ký túc xá nào cũng sẽ nồng nặc mùi mồ hôi khó chịu và mùi kỳ lạ của các loại đồ ăn vặt trộn lẫn.
Tòa nhà Omega thơm tho, là mùi hương khiến người ta ngửi vào đã cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Tắm xong, cậu thoải mái nằm dài trên giường, mở điện thoại lướt diễn đàn trường.
Thực ra bình thường cậu không thích xem những thứ này, nhưng hôm nay đột nhiên cậu nổi hứng muốn mở ra xem thử.
Thật ra, cậu cũng đoán được mọi người sẽ thảo luận về chuyện gì.
Diễn đàn trường hôm nay bị "bão" với các từ khóa như "Hà Thu Dã", "vận động viên cấp một", "17 tuổi", "tài năng bẩm sinh".
Trên đầu cậu lập tức xuất hiện mấy dấu gạch đen.
Thôi rồi, bây giờ mọi người đều hiểu lầm cả rồi.
Hà Thu Dã là sinh viên đặc cách, từ lớp 11 đã vượt qua kỳ thi đặc cách, nhảy cóc thẳng lên Đại học Lan Hòa.
Đó cũng là lý do cậu chưa đủ 18 tuổi.
Cậu đột ngột xuất hiện trong đội chạy cự ly ngắn của Đại học Lan Hòa, ngay từ đầu đã khiến mấy tên nghịch ngợm trong đội cực kỳ tò mò.
Ban đầu tưởng là một cậu em dễ bắt nạt, ai ngờ lại là một kẻ khó chơi.
Nhưng mọi người trong đội đều rất tốt, nhanh chóng chơi thân với nhau.
Tiếng tăm của Hà Thu Dã lan truyền nhanh chóng, một thiên tài được tuyển thẳng như cậu, hầu hết sinh viên khoa thể dục đều biết tên.
Nhóm chat Bách mét phi nhân [Không có thầy Lý]:
Trương Triều: "Anh Thu, em vừa đăng một bài giải thích giúp anh rồi."
Sử Gia Hi: "Em cũng đã vào bình luận hưởng ứng vài câu."
Ngón tay Hà Thu Dã bất lực lướt trên màn hình vài cái, cuối cùng đành gõ hai chữ: "Cảm ơn".
Không sao đâu, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi.
"Các anh tỉnh rượu chưa?" Cậu lại hỏi.
Trương Triều: "Cũng tạm, sắp đi ngủ rồi."
Sử Gia Hi: "Thu, cuối tuần trước em cứ nói là bận, hóa ra là bận dọn phòng à, em mà nói sớm là bọn anh qua giúp em rồi."
Hà Thu Dã nghiêng đầu, lật người, nhanh chóng gõ vài chữ: "Chỉ có chút đồ giường và đồ vệ sinh cá nhân thôi, không cần phiền các anh đâu."
Kỳ Nam: "Mọi người nghỉ ngơi đi, có gì mai tập luyện nói tiếp."
Trong nhóm chat xuất hiện một loạt "Rõ".
Mọi người đã quá quen với thói quen ngủ sớm của Kỳ Nam rồi.
Hà Thu Dã nhìn những tin nhắn đang cuộn trên màn hình, tâm trạng u ám bỗng chốc tan biến.
Chuyện phân hóa lần hai đã ảnh hưởng đến cậu quá lâu rồi, cậu nên nhanh chóng tìm lại trạng thái ban đầu.
Hôm sau, Hà Thu Dã dậy sớm để tập luyện buổi sáng.
Những người trong đội rất khó tự giác như cậu, những người có tài năng tốt như họ thường đồng thời sở hữu pheromone cấp cao và điều kiện gia đình hạng nhất.
Một Omega cấp SS như Hà Thu Dã từ một nơi nhỏ bé xuất hiện quả thật hiếm thấy vô cùng.
Bình thường khi tập luyện, những cậu ấm này thường không mấy chăm chú, coi như đùa giỡn, nên họ tiến bộ cũng chậm hơn Hà Thu Dã.
"Sáng nay vẫn theo quy tắc cũ, kiểm tra tốc độ và sức bền." Lý Thành Cường mặc đồ thể thao, nghiêm túc bước ra từ phòng dụng cụ, "800 mét tính giờ."
Theo tiếng còi vang lên, sáu bóng người cao lớn như tên bắn ra khỏi cung.
Chạy hai vòng sân đối với những sinh viên thể dục này chỉ là chuyện nháy mắt.
Người đầu tiên về đích là Kỳ Nam, 1 phút 55 giây.
Người thứ hai về đích là Hà Thu Dã, 1 phút 57 giây.
Những người còn lại đều trên 2 phút.
Lý Thành Cường nhíu chặt hai hàng lông mày như con sâu, nhìn chằm chằm vào đồng hồ bấm giờ.
"Dạo này các cậu ăn uống quá tốt rồi, chân đều béo lên cả," ông lạnh lùng nhìn về phía Sử Gia Hi, thấy hai chân hắn đang run rẩy. "Các cậu mà chậm hơn nữa, kỳ thi thể dục đại học cũng không lấy được điểm tối đa đâu."
Thành tích của Sử Gia Hi tệ nhất, 2 phút 3 giây.
Điều khiến người ta cảm thấy áy náy nhất là, gần đây hắn tăng năm cân, trước đó quả thật đã bỏ bê việc tập luyện tốc độ và sức bền vài ngày, không ngờ lại tụt nhiều như vậy. (1cân TQ bằng 0,5 cân VN)
Hà Thu Dã chống tay lên đùi nghỉ ngơi tại chỗ, lau mồ hôi, rồi giơ tay lên: "Thầy Lý, tăng cường tập luyện đi."
Mấy người khác nhìn Hà Thu Dã như thấy ma.
Kỳ Nam cũng giơ tay lên: "Em đồng ý."
Lý Thành Cường hài lòng gật đầu, mỗi lần thấy đội chạy cự ly ngắn có hai người này, ông cảm thấy đội này vẫn chưa đến nỗi quá tệ.
"Thêm hai bài tập." Ông giơ tay ra hiệu số "2".
Xung quanh vang lên tiếng rên rỉ.
"Sử Gia Hi, Đặng Kiếm, các cậu thêm ba bài."
Sử Gia Hi hai mắt tối sầm, ôm lấy cánh tay Hà Thu Dã khóc lóc thảm thiết.
Hà Thu Dã nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, rồi lấy khăn trắng trong tay đập hắn một cái: "Đi ra, đi chạy bộ đi."
Buổi tập sáng khiến người ta mệt lả, ngay cả Hà Thu Dã với thể lực mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
Mấy gã đàn ông toàn thân mồ hôi nhễ nhại, dựa vào khu vực tắm, cầm vòi nước tưới lên người.
Đây không phải là nơi tắm rửa chính thức, nhưng huấn luyện viên thấy mọi người sau khi tập luyện xong vừa mệt vừa nóng, nên trực tiếp nối cho họ vài ống nước.
Khu vực tắm này mặc định là địa bàn của Alpha và Beta.
Không có Omega nào muốn tắm ở nơi lộ thiên không quan tâm đến phép tắc như này, huống chi sau khi bị nước làm ướt, đường cong của một số Omega có thân hình đẹp sẽ hiện ra rõ ràng, bên ngoài có nhiều Alpha như vậy, bị họ chú ý chẳng phải sẽ khó chịu như bị kim châm sao.
Hà Thu Dã nóng đến mức gần như bốc khói, mở vòi nước định tưới thẳng lên đầu, nhưng bị Kỳ Nam giữ lại.
Anh ho khan một tiếng, ngượng ngùng: "A Dã, phía sau có khu tắm dành cho Omega, tắm ngoài này dễ bị cảm lạnh do gió lùa đấy."
Ẩn ý trong lời nói của Kỳ Nam rất rõ ràng.
Hà Thu Dã dừng động tác lại, nhớ ra sáng nay mình còn đặc biệt mang theo đồ tắm và quần áo để thay. Ban đầu định đến khu tắm, nhưng vừa thấy mấy ống nước này là theo phản xạ đi theo luôn.
"Đệt, em quên mất."
Cậu vỗ trán, buông vòi nước ra.
Nhưng mồ hôi không ngừng chảy từ trán xuống rất khó chịu, Hà Thu Dã theo bản năng kéo gấu áo lên, cúi người lau mặt, để lộ cơ bụng sáu múi săn chắc và làn da màu nâu nhạt bóng loáng.
Những Alpha lạ đang tắm xung quanh liếc nhìn với vẻ không tự nhiên.
Khóe miệng Kỳ Nam cũng không nhịn được mà giật giật.
Đám người trong đội chạy ngắn có phần không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Hà Thu Dã thật sự chẳng có chút nào giống Omega, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân.
Điều này không hẳn là chuyện xấu, chỉ là mấy người đồng đội hơi lúng túng một chút.
Tuy nhiên, người trong cuộc cũng chỉ ngượng ngùng một lúc, cậu lục từ trong túi thể thao ra một bộ áo phông quần đùi sạch sẽ, rồi mượn một cái giỏ nhỏ từ cô quản lý khu tắm, mang theo đồ đạc của mình lững thững đi vào khu tắm.
Những người thường xuyên tập luyện ở khoa Thể dục đều quen biết nhau, mấy Omega trong khu tắm thấy một "Alpha" cấp cao như Hà Thu Dã tự nhiên đi vào như vậy, không nhịn được ôm nhau hét lên.
Hà Thu Dã móc móc tai, cố ý thả ra một chút pheromone mùi caramel.
Cấp độ của cậu cao, nhiều Omega vì ngửi thấy mùi pheromone này mà sắc mặt trở nên khó coi.
"Tôi đã phân hóa lần hai rồi, các bạn ạ." Hà Thu Dã nói xong câu này rồi kéo một cánh cửa, bước vào. "Bây giờ là Omega."
Tin tức về việc cậu phân hóa lần hai phát ra khá chậm, trong một đêm chắc chắn không thể khiến tất cả mọi người trong trường đều biết được.
Hà Thu Dã thở dài, cầm vòi hoa sen xối thẳng lên đầu.
Cậu nhanh chóng dùng ba phút để gội đầu, rồi chuẩn bị xoa sữa tắm lên người.
Ban đầu mọi thứ đều ổn, phòng tắm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thì thầm của mấy Omega bên ngoài.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến.
Hà Thu Dã lắc lắc đầu.
Cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt, Hà Thu Dã cảm thấy mình dần dần thở không ra hơi.
Cơ thể bắt đầu nóng lên bất thường.
Đã trải qua phân hóa lần hai, Hà Thu Dã đương nhiên không ngốc đến mức nghĩ rằng đây là do phòng tắm không thông thoáng, cậu nhanh chóng lau khô người thay quần áo, rồi chạy ra khỏi phòng tắm.
Vài người trong đội đã rời đi, Trương Triều và Sử Gia Hi vẫn đang đợi Hà Thu Dã tắm xong để cùng đi học, họ đang nói chuyện vui vẻ, khoảnh khắc tiếp theo đã thấy Hà Thu Dã mặt đỏ bừng.
Hà Thu Dã đang chạy về phía hai người.
Trương Triều ngay lập tức đỡ lấy người, ôm chặt vào lòng: "Đệt, Thu, sao thế này?"
Không trách hắn xúc phạm Hà Thu Dã, thực sự là vì pheromone mùi caramel trên người đối phương đang bay tán loạn khắp nơi, hắn ôm Hà Thu Dã vào lòng còn có thể kiềm chế được một chút.
Sử Gia Hi nhăn mặt: "Kỳ phát tình? Không phải chứ, sao lại nhanh thế?" Hắn dò hỏi.
"Phân hóa lần hai, pheromone không ổn định... có thể bùng phát bất cứ lúc nào." Hà Thu Dã từ từ mở mắt, run rẩy giải thích.
Hơi thở của cậu đã dần trở nên yếu ớt.
Đây là lời dặn của bác sĩ, Hà Thu Dã lại quên mất.
Mấy ngày bình thường vừa rồi khiến cậu quên mất rằng mình sẽ phải đối mặt với một loạt tác dụng phụ của việc phân hóa lần hai.
Hôm nay có lẽ là do chạy bộ nhiều quá, cậu cũng không biết có phải là cơ thể Omega không chịu nổi bài tập nặng như vậy không.
Giọng Hà Thu Dã nhỏ như tiếng muỗi kêu, hai Alpha phải cúi sát vào cổ cậu mới có thể nghe được cậu nói, "Không phải kỳ phát tình, nhưng em cần về ký túc xá lấy thuốc ức chế."
"Anh đi! Anh đi!" Sử Gia Hi bật dậy, "Trương Triều, mày chăm sóc em ấy nhé!"
Nói xong liền chạy mất tăm.
"Đồ hâm này..." Hà Thu Dã nghiến răng nhìn theo bóng lưng của cậu ta, "Alpha có được vào ký túc xá của em đâu?! Chạy nhanh như vậy thì có tác dụng gì chứ?"
Trương Triều khẽ mấp máy môi, định gọi thằng ngốc kia lại, nhưng ngẩng đầu lên thì chẳng thấy gì nữa.
Hắn cảm thán: "Đúng là không hổ danh tuyển thủ chạy cự ly ngắn."
Ít nhất về chuyên môn thì vẫn còn tạm được... mặc dù cái đầu heo đó làm gì cũng chẳng ra hồn.
Tiếng thở của Hà Thu Dã càng lúc càng nặng nề hơn, ngay cả Trương Triều vốn bình thường cũng không khỏi đỏ mặt.
Alpha và Omega vốn khác biệt, huống hồ pheromone của Hà Thu Dã lại có cấp độ cao như vậy, có thể dễ dàng ảnh hưởng đến một Alpha bình thường.
Nếu Trương Triều ôm cậu thêm một lúc nữa, e rằng pheromone của hắn cũng sẽ bị kích động mất.
"Thu, anh chạy ra siêu thị trường mua thuốc ức chế cho em nhé, em đợi anh một lát."
Hà Thu Dã khó nhọc gật đầu.
Đợi đến khi Trương Triều cũng chạy mất hút, cậu mới chợt nhớ ra. Sáng nay khi vào lớp cất cặp sách, trong cặp có thuốc ức chế.
Tốc độ đến lớp học chắc chắn sẽ nhanh hơn hai người bọn họ nhiều.
Chỉ là trên đường đi... Hà Thu Dã không chắc mình có ngất xỉu hay không.
Ai biết được sự bùng nổ pheromone này sẽ dẫn đến hậu quả gì chứ?
Cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng hơn, những người tập sớm xung quanh đều đã giải tán hết, cậu cũng không tìm được ai để nhờ giúp đỡ, Hà Thu Dã quyết định tự mình quay lại lớp học một chuyến.
Cậu tính toán lộ trình nhanh nhất, định đi vòng qua vườn hoa phía sau để đến tòa nhà giáo viên.
Hà Thu Dã vốn không thích đi con đường này, vì nó nhiều cỏ dại và côn trùng.
Nhưng vào lúc này, cậu không thể để tâm đến những điều đó nữa.
Cậu cảm thấy lưng mình nóng ran, cả người như bị thiêu đốt vậy, toàn thân đều khó chịu.
Đặc biệt là... phía sau gáy, chỗ tuyến thể mềm mại đó, sao lại ngứa ngáy đến thế.
Cậu chạy quá nhanh, không cẩn thận vấp phải một khúc gỗ, ngã mạnh xuống đất.
Từ mũi Hà Thu Dã phát ra một tiếng rên đau đớn.
Bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Bạn học, không sao chứ?"
Ngay lập tức, cậu cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hà Thu Dã run rẩy hàng mi dài, như một con thú non hoảng sợ, co rúm trong vòng tay người đó.
"Kỳ phát tình à?" Người đó lại hỏi.
Giọng nói này nghe quen quen, Hà Thu Dã cố gắng mở mắt ra, lẩm bẩm: "...là cậu sao?"
Chính là "nghệ sĩ" mà cậu đã gặp trên xe buýt hôm đó.