• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm nam tính trầm thấp gợi cảm lại mang theo một chút lười biếng quanh quẩn ở bên trong xe, Tô Thanh Việt cảm thấy có cảm giác tê tê dại dại từ bên tai xuyên suốt toàn thân thể, ngay cả chân nhấn ga đều có chút bủn rủn vô lực.

Cũng may mắn giờ cao điểm tan tầm đã sớm qua rồi, nếu không một tay mơ lái một chiếc xe lóa mắt trên đường như Tô giáo chủ đây, với kỹ thuật lái xe kia chỉ sợ sẽ tạo thành ùn tắc giao thông mất. Nói không chừng có khi lại một lần nữa được lên hot search cho mà xem.

"Việt Việt, tại sao em không nói lời nào?"

"Ah... Không..." Tô Thanh Việt chịu không nổi nhất đó là thanh âm Diệp Lệ Hành xuyên qua di động truyền đến.

"Tôi nói, tôi nhớ em"

Tô Thanh Việt nghe lần thứ hai mới phản ứng lại, cậu nhếch khóe miệng, khống chế không được không cho chính mình cười ra tiếng, thản nhiên nói: "Vâng, em cũng nhớ anh."

Lời này nếu là đặt ở trước kia, dù có kề đao ở trên cổ, Tô giáo chủ cũng không tin chính mình sẽ nói ra những lời như vậy.

Nhưng hiện tại có một người khiến cậu hận không thể thời thời khắc khắc đều đem hắn đặt ở trước mắt.

Diệp Lệ Hành tựa hồ an tĩnh trong nháy mắt, sau đó một tiếng cười khẽ truyền đến: "Rất nhanh, chờ công việc bên này kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn tết."

Ăn tết?

Tô Thanh Việt đã không nhớ rõ ăn tết là cái gì tư vị.

Ngoài cửa sổ truyền đến một hồi tiếng còi, Tô Thanh Việt lúc này mới phát hiện đèn đã chuyển sang màu xanh.

Diệp Lệ Hành hỏi: "Em đang lái xe? Tiểu Chu không đi cùng với em?"

"Vâng, trở về Tô gia có chút việc." Tô Thanh Việt nói có chút không để ý.

Diệp Lệ Hành trầm mặc một hồi, nói: "Em lái xe về trước, về nhà chúng ta lại nói chuyện tiếp."

"Được!"

Cúp điện thoại, Tô Thanh Việt vươn một bàn tay xoa xoa lên gương mặt có chút ửng đỏ vẫn đang không ngừng nóng lên của mình, một chân dẫm xuống chân ga.

Loading...

Tô Thanh Việt mới vừa bước vào nhà, điện thoại Diệp Lệ Hành liền gọi đến, hình như mở GPS.

"Tại sao lại đến Tô gia?" Diệp Lệ Hành có chút khẩn trương hỏi.

Tô Thanh Việt nghe ra sự lo lắng của hắn, an ủi nói: "Anh đừng lo lắng, không có chuyện gì."

Diệp Lệ Hành cảm thấy cậu trả lời rất có lệ, rõ ràng cũng không muốn đàm luận cho lắm, liền bỏ qua đề tài này, chờ lúc hắn về nhà lại nói.

Hắn cúp điện thoại, ngay sau đó liền mở video.

Đầu kia video, Diệp Lệ Hành ở trong khách sạn.

Tô Thanh Việt từ khi kết thúc công việc đến bây giờ đều chưa ăn cái gì, liền lấy di động ra gọi cơm hộp, sau đó ngồi ở trên sô pha tán gẫu cùng Diệp Lệ Hành.

Hai người đều cầm di động, nói một số chuyện chẳng có ý nghĩa gì, quả thực rất ngốc, nhưng mà người đắm chìm trong hạnh phúc yêu đương hoàn toàn không cảm thấy điều này có vấn đề gì.

Đại khái chính là... Sức mạnh tình yêu đi.

***

Hôm sau, Tô Thanh Việt mới vừa quay xong một cảnh diễn, đang nghỉ ngơi ở phim trường, có người nói em gái cậu tới tìm.

Tô Thanh Việt đem hai chữ em gái ở trong đầu loạn chuyển, hoàn toàn không biết từ nơi nào nhảy ra một cô em gái, bảo người ta tống cổ cô ta rời đi, một lát sau liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Cảnh diễn hôm nay rất nhanh liền kết thúc, năm sau sẽ đi đến thành phố K để quay ngoại cảnh.

Bởi vì bộ phim truyền hình này chuẩn bị chiếu vào dịp nghỉ đông hàng năm, hơn nữa hậu kỳ chế tác phim cổ trang tương đối phức tạp, các loại hiệu ứng đặc biệt phải tiến hành xử lý, thời gian rất nhanh sẽ không kịp, Triệu đạo mấy ngày nay bắt đầu liều mạng đuổi theo tiến độ, hy vọng trước khi qua năm có thể quay xong toàn bộ cảnh quay ở phim trường.

Tô Thanh Việt cũng đi theo, bận rộn cả ngày, chỉ cần có thời gian rảnh liền ngủ bù, cho nên 12 giờ đêm lúc cậu vừa bước chân ra khỏi phim trường liền bị Tô Mỹ Lâm cản lại thực sự có chút bực bội.

Cmn đây là có chuyện gì?

Tô Mỹ Lâm vẻ mặt xanh mét nhìn hắn, sắc mặt phi thường không tốt, bên ngoài thời tiết vô cùng lạnh, vừa nhìn vào bộ dáng của cô gái nhỏ này liền biết đã đợi rất lâu ở bên ngoài.

Tô Thanh Việt không rõ giữa bọn họ có cái gì có thể trao đổi chứ.

Tô Mỹ Lâm bị lạnh cóng đến phát run, nhưng không biết Tô Thanh Việt khi nào sẽ đi ra, cơm trưa cùng cơm chiều đều là cơm hộp mua ở bên ngoài. Chưa bao giờ ăn qua khổ đại tiểu thư cứ như vậy lạnh run ở trong gió rét đợi cậu một ngày.

"Lúc trước tôi tìm anh, vì cái gì anh lại không ra?" Tô Mỹ Lâm vẻ mặt đầy lửa giận mà nhìn cậu. Bây giờ có năng lực, liền không thèm để bọn họ vào mắt sao?

Tô Thanh Việt diễn xuất cả ngày, lại bị Triệu đạo nhắc mãi một buổi trưa, giờ phút này đầu còn có chút phát đau, hoàn toàn không rõ trước mắt mình là cảnh tượng như thế nào.

"Chúng ta không thân thiết lắm thì phải?"

Chung quanh còn có những người khác vẫy tay chào tạm biệt cậu, gương mặt Tô Mỹ Lâm lại vừa vặn ngăn chặn trên đường đi của cậu.

Tô giáo chủ từ trước đến nay không có lòng thương hương tiếc ngọc, huống chi, cậu cũng không muốn nhìn thấy cô.

"Anh... Nói thế nào tôi cũng là em gái của anh, anh làm sao lại có thế quá đáng như vậy?"

Hoàn toàn không biết chính mình quá đáng như thế nào Tô Thanh Việt cảm thấy rất là oan uổng, cũng không muốn đáp lại cô.

"Cho nên hơn nửa đêm cô không trở về nhà mà chờ ở nơi này chính là vì chỉ trích tôi có bao nhiêu quá đáng sao?"

Tô Mỹ Lâm từ khi biết Tô Thanh Việt chính là diễn viên mới Tô Thanh Việt ở trên mạng nháo đến ồn ào huyên náo kia. Liền vẫn luôn muốn gặp mặt cậu, bởi vì Tô Thanh Việt là nghệ sĩ thứ hai của phòng làm việc Lệ Hành.

Cô thích Diệp Lệ Hành rất lâu rồi, hiện tại có cơ hội tốt như vậy để tiếp cận hắn, cô làm sao có thể bỏ qua.

"Anh không phải quen biết Diệp Lệ Hành sao?" Tô Mỹ Lâm khẩu khí kiêu ngạo trước sau như một, mang theo sự tự cao không biết từ chỗ nào mà có.

Cho nên, đây là muốn làm quen với Diệp Lệ Hành sao?

Tô giáo chủ cảm thấy có chút bực bội, vốn dĩ cũng không cảm thấy hứng thú lắm, cậu nhàn nhạt nói: "Vậy thì sao?"

"Anh giới thiệu để hai chúng tôi làm quen đi!" Tô Mỹ Lâm hoàn toàn không cảm thấy yêu cầu này của mình phi lí như thế nào.

Năm đó thời điểm cô mới đến Tô gia, liền ưng ý phòng ngủ của Tô Thanh Việt. (Chỗ này tác giả viết là Diệp Lệ Hành, chắc là nhầm lẫn nên mình sửa lại)

Quang minh chính đại muốn ở đó, cũng không gặp Tô Thanh Việt có bất luận ý kiến gì.

Từ đó về sau bất cứ thứ gì cô coi trọng đương nhiên liền trở thành đồ của cô ta.

Đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến hoàn toàn không biết trước mắt thiếu niên nguyên bản có chút quái gở phản nghịch này đã sớm biến thành đại ma vương giết người không thấy máu.

Mấu chốt là đại tiểu thư còn đang mơ ước vật sở hữu của cậu.

Vốn không muốn cùng tiểu cô nương so đo, Tô giáo chủ chỉ cảm thấy có một ngọn lửa vô danh từ lòng bàn chân vọt thẳng đến ngực.

"Tôi thích anh ấy lâu lắm rồi, tôi muốn theo đuổi anh ấy, anh lại quen biết anh ấy, giới thiệu để hai chúng tôi làm quen không khó chứ?"

Chết tiệt, cậu không muốn đánh nữ nhân một chút nào, nhưng mà tay có chút ngứa, cái quái gì đây nhỉ?

"Tô Thanh Việt, anh có nghe thấy tôi nói chuyện hay không đó, anh còn như vậy tôi liền nói cho cha, kêu ông ấy cắt hết tiền tiêu vặt của anh?"

WTF?

Chưa bao giờ lấy tiền tiêu vặt Tô giáo chủ biểu thị cô gái này đại khái là ăn sh** lớn lên hả!

Tô Mỹ Lâm có chút sốt ruột, cô ta đứng đợi ở trong gió lạnh lâu như vậy, chính là vì Diệp Lệ Hành.

Bộ dạng Tô Thanh Việt giờ phút này không nói một lời, làm cô ta có chút thấp thỏm. Rõ ràng trước đây không phải như thế.

(Lạnh đến chết cũng kệ cô chớ, ai bắt đợi đâu, biến nhanh cho em tôi về ngủ!!! ►.◄)

"Tô Thanh Việt, anh mở miệng ra mau, nếu anh không đồng ý tôi sẽ những chuyện trước kia anh làm ở trường học đều nói ra hết, anh hiện tại tốt xấu gì cũng là ngôi sao, sợ nhất mấy chuyện này đi?" Tô Mỹ Lâm đã sớm nghĩ kỹ xong tìm từ nói.

Việc Tô Thanh Việt ở trường học uống rượu, đánh nhau, trốn học, cô đều nghe Tô Tĩnh Tường nói qua, dùng chuyện này tới uy hiếp một người mới, đang muốn nổi danh, rất là thích hợp.

Tô Thanh Việt đột nhiên tiến về phía trước một bước, cười như không cười mà nhìn cô gái trước mắt, nhẹ giọng nói: "Cô lặp lại lần nữa?"

Tô Mỹ Lâm nhìn ánh mắt Tô Thanh Việt bỗng nhiên liền có chút sợ hãi, bất tri bất giác lui về sau một bước, không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi vô hình, kinh hoảng đến độ cảm tháy một trận lạnh lẽo xông thẳng lên sống lưng.

"Cô nói cô muốn làm quen với ai? Cô muốn tiết lộ chuyện gì?" Tô Thanh Việt từng bước một tới gần, nhìn cô ta từng bước một lui về phía sau.

Tô Mỹ Lâm cả kinh nói không ra lời, luôn cảm thấy Tô Thanh Việt trước mắt này dường như bị một người khác thay thế vậy.

"Tiểu cô nương, hơn phân nửa đêm đi đường cẩn thận a?" Tô Thanh Việt ném xuống những lời này, liền leo lên xe Chu Thu Bân vừa mới lái tới.

Tô Mỹ Lâm như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn nửa đêm đường phố đã không còn một bóng người, bên tai văng vẳng câu nói vừa rồi của Tô Thanh Việt. Một cảm giác quỷ dị đột nhiên dâng lên, trong bóng đêm dường như có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Khí thế lúc trước nói chuyện với Tô Thanh Việt trong nháy mắt biến mất không thấy.

Tô Mỹ Lâm đã sớm quên mất mục đích mình tới nơi này. Sợ tới mức khóc lên, vội vã không ngừng chạy khỏi đó.

Vì vậy, nửa đêm, Diệp ảnh đế vừa mới ngủ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

"Diệp ảnh đế mị lực lớn như vậy, có biết có bao nhiêu đào hoa nở không?"

Ngữ khí chua cay, hơi mang hỏa khí.

Diệp Lệ Hành xoa xoa đầu có chút choáng váng.

Đào hoa?

Mùa đông khắc nghiệt như vậy, chỗ nào hoa đàocó thể nở được chứ... Cái này là chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK