"Tôi không tiện ra ngoài, cậu đi mua thức ăn đi!" Diệp Lệ Hành thuận tay bật TV, muốn giảm bớt không khí xấu hổ.
"Được, anh muốn ăn gì?" Tô giáo chủ cũng cảm thấy có chút áp lực, chỉ mong nhanh nhanh ra ngoài.
"Đồ ăn gia đình đơn giản là được, cậu tự xem rồi mua." Nói xong, Diệp Lệ Hành đi tới chỗ tủ trước TV, mở ngăn kéo lấy hai trăm tệ tiền mặt.
"Phí sinh hoạt tôi bỏ ra, tiền tiêu vặt cậu cứ giữ lại mà dùng."
Tô Thanh Việt một chút cũng không khách khí, dù sao tháng này đã giảm một nửa tiền tiêu vặt, tuy không đến mức chết đói nhưng tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy, có thể xài chùa thì cứ xài, bởi vì nhanh thôi cậu sẽ thành người nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng mà... hai trăm tệ có đủ không?
"Dưới lầu có xe đạp địa hình, cậu lấy mà đi."
"Không cần, đi bộ rèn luyện thân thể cũng tốt." Tô giáo chủ cầm hai trăm tệ ra cửa, hướng tới siêu thị mà đi.
Nhưng nửa tiếng sau, Diệp ảnh đế liền nhận được điện thoại xin giúp đỡ của cậu.
"Thịt heo nên mua phần nào, một cân là bao nhiêu, có đủ cho hai chúng ta ăn không?"
"Nhìn thế nào thì biết rau có tươi hay không?"
"Cần nấu canh hả? Vậy nấu canh cần những thứ gì?"
"A, màu sắc cũng phải phối hợp với nhau sao, đậu hũ xào trứng gà có được không?"
Đậu hũ xào trứng gà là cái gì???
Diệp ảnh đế có chút vô lực vuốt vuốt mũi, hơi cảm thấy mệt tâm: "Cậu đợi chút, tôi tới ngay."
Loading...
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, đeo khẩu trang, trùm mũ lông, chỉ lộ ra đôi mắt. Từ gara dưới lầu, lấy xe đạp ra đi tới siêu thị.
Ở một nơi khác, Tô Thanh Việt đang rất hứng thú so sánh sự khác nhau giữa hai cây cải thảo, tuy một bên to một bên nhỏ nhưng bề ngoài không có gì khác nhau, chẳng lẽ cây to hơn là mẹ của cây nhỏ hơn hả?
Lúc Diệp Lệ Hành đi tới khu rau quả, từ xa đã trông thấy Tô Thanh Việt đang cầm một cây xà lách nhìn tới nhìn lui, biểu tình tựa như đang suy nghĩ vì sao đồ ăn mình nhìn thấy trên đĩa không giống thứ này.
Trước tiên, Diệp Lệ Hành lựa chọn hai khối xương sườn và một khối thịt ba chỉ, sau đó mới tới khu rau củ đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đến gặp Tô Thanh Việt.
Vẻ mặt cậu hưng phấn nhìn hắn: "Thì ra rau củ là cái dạng này, vì sao từ trước đến giờ tôi lại chưa từng ăn chúng nhỉ!"
"Trước giờ cậu chưa nhìn thấy rau củ bao giờ sao?" Hắn đè thấp thanh âm, ở bên tai cậu thấp giọng hỏi.
Tô giáo chủ tập trung nhìn rau xanh trước mặt, thuận miệng nói: "Trước kia, đồ ăn mà ngự trù làm đều chẳng nhìn ra nấu từ thứ gì, mà nguyên liệu nấu ăn thì tất nhiên sẽ có thủ hạ đi mua, nào đến phiên bổn tọa... khụ khụ... tôi đi mua chứ."
Diệp Lệ Hành cũng không để ý lời nói của cậu có chút ông nói gà bà nói vịt, thanh niên bây giờ đều có mấy kiểu nói chuyện kỳ kỳ quái quái, đối với người lớn như hắn thì không có gì đáng chú ý.
"Đem mấy thứ trong xe tới quầy thu ngân tính tiền đi." Nói tới đây, Diệp Lệ Hành ngừng một chút, "Tính tiền thì chắc là biết chứ!"
"...." Cậu nhìn như người thiếu thường thức vậy hả!?
"Tôi đi trước." Diệp Lệ Hành giao việc xong liền khiêm tốn rời khỏi siêu thị.
Thanh toán xong, Tô giáo chủ nhìn một đống đồ ăn trong túi mà chỉ tốn có hơn một trăm tệ, không khỏi nghĩ tới bữa cơm trị giá hơn ba ngàn tệ vài ngày trước.
Có thể ăn tới ba mươi bữa đó, thật quá sa đọa rồi! ╮(╯_╰)╭
Tô giáo chủ không nhận biết nổi thức ăn tất nhiên cũng không thể xuống bếp, may mắn tay nghề nấu ăn của Diệp Lệ Hành cũng khá tốt. Đồ ăn nấu ra hương sắc đều đủ, ngay lập tức thu phục được dạ dày của Tô giáo chủ.
Tô Thanh Việt nhìn gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết của Diệp Lệ Hành cùng bàn đồ ăn khiến cậu muốn ngừng cũng không ngừng được, một ý tưởng lớn mật lặng lẽ sinh ra.
Về sau còn phải tiếp tục sống ở nơi này, vậy còn mất công tìm người khác làm gì. Lão công trước mắt này lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, quan trọng là mặt cũng rất đẹp. Dù cho tiểu công tử Giang gia có đứng trước mặt cũng thua kém hắn nhiều lắm.
Mà hiện tại, bọn họ là phu phu hợp pháp, cơ hội tốt thế này, cớ sao không nắm lấy.
qingyufighting.wordpress.com
Từ đây, kế hoạch sống sót sau nửa năm của Tô giáo chủ xuất hiện thêm một nhiệm vụ gian khổ, làm thế nào để công lược Diệp ảnh đế, biến kết hôn giả thành kết hôn thật.
Bước đầu tiên, phải để Diệp Lệ Hành nhìn thấy giá trị của cậu.
Vì vậy, Diệp Lệ Hành vừa buông đũa đã thấy Tô Thanh Việt vô cùng nhanh nhẹn đứng lên thu dọn bàn ăn, cần mẫn hơn cả ong mật.
"Anh nấu cơm, tôi rửa bát."
Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt vui vẻ chạy vào phòng bếp có chút nghi ngờ, đứng dậy xoa xoa cái bụng ăn có hơi no, cậu nhóc này sẽ không phá nát phòng bếp luôn chứ!
Sự thật chứng minh... Tô giáo chủ vẫn có chút tác dụng nha.
Diệp Lệ Hành khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cửa bếp, ánh mắt mang theo ý cười nhìn thiếu niên đang nghiêm túc rửa bát. Tuy rằng chân tay lóng ngóng nhưng cũng không làm vỡ cái bát nào.
Rửa xong, Tô giáo chủ hơi đắc ý nhìn Diệp Lệ Hành, xem đi, không có gì là bản giáo chủ không học được.
Diệp Lệ Hành im lặng không lên tiếng tới gần, vươn tay sượt qua tai cậu.
Sau đó, mở ra cái máy rửa bát ở phía sau.
"Nhìn cậu nghiêm túc rửa bát như vậy!" Diệp Lệ Hành xoay người cậu qua, chỉ vào máy rửa bát trước mặt, "Sớm biết thế đã không mua máy rửa bát này rồi."
Tô Thanh Việt sửng sốt, quay người bi phẫn nhìn Diệp Lệ Hành, anh như vậy sẽ tạo ra mâu thuẫn gia đình, Tô giáo chủ ta đây cũng không phải là người rộng lượng đâu nhá. (屮゚Д゚)屮
Thật nhớ địa lao của Ma giáo mà.
"Ha ha ha..." Diệp Lệ Hành nhìn thanh niên hai mắt mở lớn, bộ dáng ủy khuất mà không dám nói, nhịn không được cười ra tiếng.
Tô Thanh Việt gạt cánh tay đang gác trên vai mình ra, giận dữ đi ra phòng khách.
Quả thực lớn mật, dám đối xử với bản giáo chủ như vậy, lý nào lại vậy.
Diệp Lệ Hành cười đủ rồi, nhìn thấy thiếu niên hờn dỗi ngồi trên sô pha, liền chậm rãi đi qua.
Tô Thanh Việt xoay người, chẳng thèm nhìn mặt hắn.
Diệp Lệ Hành đi tới bên cạnh Tô Thanh Việt ngồi xuống, vươn tay xoa đầu cậu hai cái, quả nhiên giống hệt như trong tưởng tượng của mình, rất mềm mại.
Tô Thanh Việt ngơ ngác, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có người nào dám sờ đầu cậu như thế, giống như... một người cha hiền từ.
Trước kia, trong tay cậu dính đầy máu tươi, dùng thủ đoạn cực đoan để leo lên ghế chủ vị ở Ma giáo. Thuộc hạ sợ cậu, thế nhân mắng chửi cậu, tất cả mọi người đều hận không thể giết cậu. Không ai nguyện ý tới gần, càng đừng nói tới chuyện làm hành động như vậy với cậu.
Ánh mắt Tô Thanh Việt hơi tối lại, tay chặt chẽ nắm thành quyền.
"Kỳ thực, cậu không cần phải lấy lòng tôi như vậy." Diệp Lệ Hành nhịn không được lại xoa thêm hai cái, xúc cảm rất tốt.
"Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, cậu có thể coi tôi như anh trai của mình." Hắn nói tới đây, như đang nhớ lại chuyện gì, "Nơi này chính là nhà của cậu, mà tôi chính là người nhà của cậu, hiểu chứ?"
Tô Thanh Việt bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, hốc mắt ướt át, oán hận nghĩ: Bản giáo chủ so ra còn lớn hơn anh một tuổi đấy, tôi mới là người nhà của anh, hiểu không hả?
Tô Thanh Việt đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn: "Nơi này không có khả năng là nhà của tôi cả đời, không phải ư?"
Diệp Lệ Hành nhìn thiếu niên ra vẻ kiên cường, nhìn như lạnh lùng hờ hững nhưng thật ra lại thận trọng thăm dò, tựa như một con thú nhỏ không nguyện ý để lộ ra vết thương, có chút đau lòng.
"Nơi này... mãi mãi là nhà của cậu, chỉ cần cậu nguyện ý. Đây là lời hứa của tôi với cậu." Diệp Lệ Hành vẻ mặt trịnh trọng nói với cậu.
Ngón tay Tô Thanh Việt run lên, chặt chẽ níu lấy sô pha.
Cậu thực sự có thể có một cái nhà sao?
"Diệp đại ca, tôi tin anh." Tô Thanh Việt đột nhiên lười biếng cười, thả lỏng thân thể, nghiêng người dựa vào sô pha, hai mắt hơi cong cong khiến Diệp ảnh đế có chút thất thần.
Cậu dường như đã thay đổi thành một người khác, tuy vẫn là dáng vẻ này nhưng lại có một loại khí chất nói không nên lời, bình tĩnh, gặp nguy không loạn. Trong nháy mắt, Diệp Lệ Hành cảm thấy Tô Thanh Việt chính là một vị vương giả cầm quyền đã nhiều năm, khiến người người cam tâm phục tùng. Tô Thanh Việt tựa như đã bỏ xuống từng lớp mặt nạ, để lộ con người thật trước mặt hắn.
Quyến rũ mà nguy hiểm.
Diệp Lệ Hành nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Hắn có chút che giấu đứng lên, tránh đi ánh mắt của Tô Thanh Việt, trấn định nói: "Nhưng nếu sau này cậu lại làm sai, tôi sẽ không khách khí đâu."
"Diệp đại ca." Tô Thanh Việt đứng lên, đặt tay lên vai Diệp Lệ Hành, tiến đến bên tai hắn, vô lại mà nói "Tôi biết rồi."
Diệp Lệ Hành đẩy cậu ra, rót một tách trà lạnh, một hơi uống cạn.
Tên yêu nghiệt này thật sự là một tai họa, căn bản không cần mình đồng cảm.
"Diệp đại ca, đêm còn dài, sô pha quá nhỏ, giường cũng lớn, hay là chúng ta ngủ chung đi!" Yêu nghiệt Tô Thanh Việt cuối cùng đã lộ ra bộ mặt thật của mình, lấy việc đùa cợt Diệp Lệ Hành làm niềm vui, bước lên con đường lẳng lơ quyến rũ không lối về.
"..." Diệp Lệ Hành nhìn ánh mắt hài hước của cậu, cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh.
"Diệp đại ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không làm gì anh đâu."
Diệp Lệ Hành nhìn vóc dáng gầy yếu như gà bệnh của thiếu niên một lượt từ trên xuống dưới, nếu thật sự muốn làm gì thì cũng là hắn làm mới đúng.
Tô Thanh Việt như đọc hiểu ánh mắt của hắn, khí chất yêu nghiệt nháy mắt tan biến, dựng thẳng một ngón tay giữa với Diệp ảnh đế.
"Bổn tọa phải đi làm thẻ." Cần gấp rút tập thể hình, việc này có liên quan trực tiếp tới địa vị trong gia đình. (`Д")凸
Diệp Lệ Hành nhìn thanh niên lao thẳng ra cửa, sờ lên ngực vẫn chưa bình tĩnh lại, ánh mắt u ám, loại cảm giác này là sao?