"Đại ca, tiểu tử này rốt cuộc biến đi đâu mất rồi?" Vài người cầm đèn pin không ngừng quét tới quét lui, đừng nói bóng người ngay cả cái quỷ ảnh đều không có.
"Không phải bảo hai người tụi bây trông coi cậu ta sao, mê tiền đến mụ đầu rồi?" Một người có mái tóc vàng hoe hình như là đại ca của cả băng cất tiếng.
Tô Thanh Việt trong suy nghĩ của bọn chúng chỉ là tiểu chíp bông, quan trọng là ngay khi người rời đi bọn hắn cũng phải nghe thấy tiếng bước chân mới đúng.
"Mặc kệ cậu ta ở đâu, mục đích của chúng ta là tiền, không cần lại gây thêm rắc rối."
Mọi người đều cảm thấy hắn nói rất có đạo lý liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này đột nhiên có một người nhảy dựng lên, đối với người bên cạnh quát: "Con mẹ nó mày đánh tao làm gì?"
Người nọ bị hắn sợ hãi rống vẻ mặt ngơ ngác, lắp bắp nói: "Ai ai đánh mày chứ! Tao căn bản không chạm vào mày!"
Người bị đánh người sờ sờ bả vai ẩn ẩn đau, xoay người đối với một người khác nói: "Nếu không là mày đánh?"
Một người khác rõ ràng tính tình có chút táo bạo, sắc mặt bất thiện nói: "Tao rảnh quá mới đi đánh mày, mày đừng ở chỗ này nghi thần nghi quỷ (đa nghi như Tào Tháo)."
"A... ui... đau quá!"
"ĐM, mày mẹ nó lại đánh tao?"
Tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trong lúc nhất thời, một cảm giác khủng hoảng nảy lên trong lòng.
Bọn chúng biết có người đang chọc ghẹo bọn bọn chúng, nhưng là lại ngay cả một chút thân ảnh nào cũng không thấy.
"Tô Thanh Việt, mày mẹ nó đi ra cho tao, đừng tiếp tục giả thần giả quỷ!" Tóc vàng làm lão đại, lá gan lớn nhất, ỷ vào bọn họ đông người, một chút cũng không sợ.
Ở đằng xa bốn người ngồi trong chiếc xe thuê căn bản thấy không rõ động tác của bọn chúng, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái đèn pin lia qua lia về khắp nơi, liên tục trên dưới trái phải, sau đó nghe thấy thanh âm của bốn người, liền có chút sốt ruột.
Loading...
Lúc này, một người trong đó nói: "Các người đợi ở trên xe, tôi đi xuống xem một chút, không phải đã lấy được tiền rồi sao!"
Tô Mỹ Lâm dù sao vẫn là một cô gái, mặc dù ngày thường có thói quen kiêu ngạo, nhưng lúc này đã sớm sợ hãi vã mồ hôi, vội vàng gật đầu, muốn hắn nhanh nhanh xuống xe gọi mấy người kia trở về, nhanh chóng lái xe rời đi.
Hình như cô ta đã quên trước đây chính mình cũng đã từng bị Tô Thanh Việt hảo hảo giáo huấn một phen.
Người nọ xuống xe, hướng đám người kia đi tới.
Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy phía sau một trận âm phong thổi qua, cổ cảm thấy ngưa ngứa, tựa như ai đó ở sau lưng thổi khí vào.
Trong đầu hắn không tự chủ được nảy lên một số chuyện xưa mà các thế hệ trước kể lại. Nửa đêm không nên quay đầu, sẽ đem hồn hỏa trên vai thổi tắt. Một trận mồ hôi lạnh theo thái dương chảy dọc xuống. Hắn bước chân nhanh hơn hướng về phía bên kia.
"Chúng mày lấy được đồ chưa? Nếu được rồi còn không mau lên xe."
"Không thấy thằng nhóc họ Tô kia đâu, còn đang giả thần giả quỷ."
Bọn chúng không biết, từ lúc người nọ từ trên xe bước xuống, hướng về phía địa điểm giao dịch đi đến, một cái hắc ảnh đã theo phương hướng hắn đi tới mò đến vị trí của chiếc xe thuê vẫn đang ẩn nấp ở trong bóng tối.
Thân ảnh Tô Thanh Việt trong bóng đêm lặng yên không một tiếng động tới gần xe.
Bên trong xe mơ hồ truyền đến tiếng đối thoại nhỏ giọng.
"Tại sao bọn họ còn chưa ra? Ca ca, tôi có chút sợ, chúng ta nhanh lên đi được không." Lúc nghe được thanh âm này, Tô Thanh Việt liền biết tới người là ai.
"Có cái gì mà sợ!" Tô Mỹ Lâm rất ít khi gọi Tô Tĩnh Tường là ca ca, nhưng mà giờ phút này thế nhưng hạ thấp tư thái, có thể thấy cô ta thật sự rất sợ hãi.
Tô Tĩnh Tường thanh âm nghe qua tuy rằng thực trấn định, nhưng không khó cảm giác được trong lời nói của hắn có chút run rẩy.
"Hình như bọn họ không tìm thấy Tô Thanh Việt."
"Chỉ là giả thần giả quỷ, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một người như hắn, cùng lắm thì lại đem hắn đánh một trận, dù sao cũng không phải lần đầu."
Tô Thanh Việt hơi hơi nhíu mày, chuyện cậu bị đánh lúc vừa mới đến thế giới này, Tô giáo chủ kỳ thật cũng không tính toán truy xét ngọn nguồn. Bởi vì đây là ân oán của nguyên chủ, nguyên chủ đã chết, cậu lại đi so đo nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà hiện tại xem ra, đây vẫn là cái hậu hoạn.
Mấy người kia thấy gọi nửa ngày cũng không ai xuất hiện, liền chuẩn bị hướng về phía xe Tô Thanh Việt đi đến, tìm tòi kết quả.
Diệp Lệ Hành ngồi ở bên trong xe, nhìn mấy thân ảnh dần dần tới gần, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hắn nhẹ nhàng nắm chặt cây gậy trong tay.
Diệp ảnh đế là diễn viên chuyên nghiệp, rất ít tìm thế thân, cho nên vì đóng phim nên học qua một ít quyền cước. Tuy rằng không thể giống như Tô giáo chủ, nhưng đối phó mấy tên côn đồ thì không thành vấn đề.
Nhưng mà, Tô giáo chủ cũng không cho hắn cơ hội này.
qingyufighting.wordpress.com
Bên trong chiếc xe thuê đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ, đánh vỡ không khí yên tĩnh trống trải nơi công trường bỏ hoang này.
Tô Mỹ Lâm nhìn thấy gương mặt đột nhiên xuất hiện ngoài tấm kính cửa sổ xe, sợ tới mức muốn đem mật nhổ ra, chỉ có thể dùng tiếng thét chói tai để giảm bớt sự sợ hãi của chính mình.
"Mày hét cái gì?" Tô Tĩnh Tường vốn dĩ có chút thấp thỏm, nghe thấy tiếng thét chói tai càng sợ tới mức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.
"Cửa sổ... Ngoài cửa sổ... Có người?" Tô Mỹ Lâm đã không dám nhìn ra ngoài, ngón tay chỉ cửa sổ xe run lẩy bẩy.
Tô Tĩnh Tường cùng người còn lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại, bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không có.
Nguyên bản mấy người đã sắp tới gần xe của Tô Thanh Việt, nghe thấy thanh âm này tất cả đều nghe tin quay trở về.
"Chuyện gì vậy?"
"Cô ta nói nhìn thấy bên ngoài xe có người." Người còn lại trong xe có chút không kiên nhẫn nói.
Bên ngoài mấy người vây quanh chiếc xe vòng vo vài vòng xung quanh cũng không nhìn thấy thân ảnh của bất cứ ai.
Tô Mỹ Lâm vẫn không quên được người vừa mới xuất hiện ở ngoài cửa sổ, tuy rằng không thấy rõ hình dáng, nhưng cô chắc chắn không nhìn lầm.
"Nếu đã lấy được tiền, chúng ta liền nhanh chóng rời đi, đừng để ý đến cậu ta nữa." Trong lòng Tô Tĩnh Tường bỗng dưng có nảy sinh cảm giác bất an, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tất cả mọi người đều tán thành, cảm thấy hắn nói đúng, liền mở cửa xe, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, lúc này, mấy người bên ngoài xe ai nấy đều không thể nhúc nhích.
Tô Tĩnh Tường đứng ở trước cửa xe hô: "Tại sao không lên xe? Nhanh lên!"
Nhưng, lúc này hắn mới phát hiện, năm người bên ngoài đang lấy đủ loại tư thế hình thù kỳ quái đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như những con rối gỗ bằng người thật, trong đó hai người trong tay còn đang nâng túi tiền chật ních nặng trịch.
Tô Tĩnh Tường hoảng sợ nhìn một màn trước mắt này, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Người hoảng sợ không chỉ có hắn, năm người bên ngoài đang chuẩn bị lên xe, chợt cảm thấy một trận gió thổi qua, thân thể liền giống như mất đi khống chế, không động đậy nổi.
Diệp Lệ Hành ngồi ở bên trong xe, bởi vì cách quá xa, không thấy rõ tình huống, thế nhưng hắn cũng biết, một mình Tô Thanh Việt tuyệt đối làm được.
Sự thật cũng quả đúng như vậy.
Một trận tiếng bước chân lộp cộp đột nhiên xuất hiện giữa đêm mưa tầm tả cứ quanh quẩn vang vọng trong không gian.
Phảng phất từ một nơi rất xa đang đi đến gần, một tiếng lại một tiếng vang lên càng rõ ràng.
Tô Tĩnh Tường không chút do dự đóng cửa xe lại.
"Đi, mau lái xe!"
Người còn lại trong xe do dự nhìn năm người đang đứng bất động bên ngoài xe nói: "Nhưng bọn họ còn chưa lên xe? Làm người không thể không có nghĩa khí."
"Mày không thấy bọn họ đều giống như trúng tà sao? Còn không nhanh lái xe, mày cũng muốn giống như bọn họ hả? Đi mau, nơi này không an toàn." Tô Tĩnh Tường cơ hồ là gào thét nói ra những lời này.
"Đúng vậy, đi nhanh đi!" Tô Mỹ Lâm đã khóc lên, những gì nhìn thấy trước mắt đã vượt ra khỏi tưởng tượng của cô ta, cô ta chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Người nọ mang theo phẫn hận liếc mắt nhìn Tô Tĩnh Tường một cái, nhưng trong mắt lại không che dấu được sợ hãi, tay không tự chủ được khởi động xe.
Nhưng mà, chiếc xe một chút phản ứng cũng không có.
"Sao thế này? Không khởi động xe được?"
Khuôn mặt Tô Tĩnh Tường trắng bệch, thét to: "Tại sao lại như vậy? Mày tránh ra cho tao."
Sau đó, cho dù đổi người lái cũng giống nhau, chiếc xe hình như hỏng rồi.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, dưới ánh đèn pin mỏng manh yếu ớt, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.
"Mày muốn đi nơi nào?" Thanh âm từ trên người trước mắt truyền đến.
Tô Tĩnh Tường nương theo ánh sáng, rốt cuộc thấy rõ bộ dáng của hắn, quả nhiên là Tô Thanh Việt.
Nhưng mà giờ phút này toàn thân trên dưới của Tô giáo chủ đều bao phủ ở trong bóng đêm, mang theo nói không nên lời thần bí cùng khủng bố.
"Mày... Mày rốt cuộc là người hay quỷ?" Tô Tĩnh Tường chỉ cảm thấy toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
"Ta là người hay quỷ không phải ngươi rõ ràng nhất sao? Thế nào? Ngươi quên ngươi sai khiến những kẻ này đem ta đánh cho tới chết như thế nào sao?" Thanh âm Tô Thanh Việt nhẹ nhàng thoảng qua, còn mang theo lạnh lẽo rét buốt nói không nên lời.
Đánh cho đến chết?
Sao có thể, rõ ràng hắn vẫn gặp cậu còn sống, sinh hoạt như người bình thường.
"Tô Thanh Việt, mày đừng ở đó giả thần giả quỷ, có gan, chúng ta giáp mặt nói." Tô Tĩnh Tường bằng vào một chút dũng khí cuối cùng, chỉ hy vọng những chuyện xảy ra trước mắt tất cả chỉ là giả dối.
Trong bóng đêm, Tô giáo chủ sâu kín thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Tô Tĩnh Tường tiểu bằng hữu, ngươi tin tưởng trên đời này có quỷ hồn không?"