Diệp Lệ Hành nói xong câu đó liền không nói nữa, chỉ xoay người đem dao phay vào phòng bếp.
Diệp phụ nghe câu nói kia xong chịu đả kích rất lớn, cái lưng vốn dĩ thẳng tắp dường như có chút còng xuống. Hắn nhìn Diệp Lệ Hành đi vào phòng bếp cũng không quay trở lại, lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Tô Thanh Việt.
Thiếu niên vẫn tùy ý như đang ở nhà, nhưng lúc này hắn mới chú ý tới, dưới cần cổ lộ ra ở ngoài quần áo là một vệt nhỏ màu hồng tím. Là một người từng trải đương nhiên hắn biết đó là cái gì.
Hắn có chút gian nan mở miệng nói: "Các ngươi, rốt cuộc... Là quan hệ gì?"
Tô Thanh Việt không biết giữa Diệp Lệ Hành và cha của hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của Diệp Lệ Hành, chỉ sợ cũng không phải là chuyện gì vui vẻ.
Nếu Diệp Lệ Hành đã nói như vậy, Tô Thanh Việt cảm thấy cũng không có gì để dấu diếm: "Chúng tôi là phu phu hợp pháp."
"Con... Kết hôn? Tại sao không nói cho cha một tiếng, con..." Diệp phụ lúc này mới phát giác, tuy rằng trong lòng hắn luôn áy náy, nhưng rất ít quan tâm con trai, cho dù gia nghiệp có lớn hơn nữa thì cũng ích lợi gì đâu.
"Không bằng ngài về trước, bộ dạng bây giờ của anh ấy hình như cũng không muốn nói chuyện với ngài."
Diệp phụ nặng nề thở ra một hơi, nhìn Tô Thanh Việt một chút, lại nhìn vào phòng bếp, ánh mắt dường như có chút ảm đạm, rõ ràng nhìn qua không già, lại tựa như một ông lão chậm rì rì đi ra khỏi cửa.
"Cậu... Quên đi, tôi đi trước, cậu giúp tôi khuyên nhủ nó một chút, dù sao đi nữa chúng tôi vẫn là cha con." Diệp phụ dường như còn muốn nói điều gì, lắc lắc đầu, mặt đầy mất mát rời đi.
Tô Thanh Việt nghĩ còn hai ngày nữa là tết rồi, có phải hắn tới gọi Diệp Lệ Hành về nhà hay không?
Tiễn Diệp phụ đi xong, Tô Thanh Việt vội vàng đi vào phòng bếp.
Diệp Lệ Hành nhìn như không có gì thay đổi, đang thái rau, nhưng mà cái thớt gỗ lại liên tụcphầm phập rung động.
"Anh..." Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, cũng không biết mở miệng thế nào, có nên an ủi hắn một chút không?
"Việt Việt, hôm nay làm món mới cho em." Diệp Lệ Hành xoay người về phía Tô Thanh Việt lộ ra một cái tươi cười, rồi xoay người bắt đầu rửa rau.
Tô giáo chủ thở dài một hơi, đi đến sau lưng Diệp Lệ Hành, từ phía sau ôm lấy hắn: "Đừng cười, xấu chết đi được."
Diệp Lệ Hành dừng động tác trong tay, vòi nước vẫn đang liên tục chảy xuống rổ rau xanh trong bồn. Trong phòng bếp nhất thời chỉ còn lại tiếng nước róc rách.
"Có thể nói cho em có chuyện gì xảy ra không?" Tô Thanh Việt ôm chặt Diệp Lệ Hành, đem đầu tựa vào bả vai Diệp Lệ Hành, nhìn vẻ mặt hắn.
Trên mặt Diệp Lệ Hành chưa bao giờ xuất hiện sự uể oải như vậy, phảng phất bao phủ ở trong sự bi thương to lớn.
Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy trái tim từng đợt đau nhức, một người đàn ông cường đại như Diệp Lệ Hành thế nhưng cũng sẽ lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy. Phải đau lòng biết nhường nào.
Loading...
Tô Thanh Việt đem thân mình Diệp Lệ Hành xoay lại, từ chính diện ôm lấy hắn.
Diệp Lệ Hành vùi đầu ở cổ của cậu, không phát ra tiếng nào.
Cảm giác những giọt nước ấm áp chảy dọc xuống cần cổ.
Tô Thanh Việt ôm chặt hắn, Diệp Lệ Hành, hắn đang... Khóc ư?
Tô giáo chủ cũng không biết thương tiếc là gì, nhưng giờ phút này lại là cảm thấy trái tim đau thắt, đau đến tận tim gan phèo phổi, hận không thể đem lão nam nhân vừa mới đến kia lôi ra đánh một trận.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là ngắn ngủn vài phút, Tô Thanh Việt cảm thấy giờ khắc này thời gian trôi đi quá lâu. Diệp Lệ Hành nâng lên thân, cũng không để cậu nhìn thấy mặt mình, xoay người tiếp tục rửa rau.
Tựa như vừa rồi không có phát sinh qua, nhàn nhạt nói: "Em đi ra ngoài trước đi, ăn cơm xong tôi mang em đến một nơi."
Tô giáo chủ cảm thấy lão công nhà cậu đại khái không muốn cho cậu thấy bộ dáng thương tâm này của hắn, nhưng mà giờ phút này chỉ để hắn một mình ở phòng bếp hiển nhiên là không được. Cậu cũng không yên tâm.
Tô Thanh Việt đứng ở cửa nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, lẳng lặng bồi hắn.
Trong đầu hiện lên đoạn đối thoại giữa hai cha con bọn họ vừa rồi.
Diệp Lệ Hành họ Diệp, mà nam nhân kia họ Tần.
Lại nói tiếp tiệc tối từ thiện lần trước hình như do một phú thương họ Tần tổ chức, như vậy xem ra, Diệp Lệ Hành vẫn là một phú nhị đại tiêu chuẩn a!
Nhưng mà Tô Thanh Việt thấy được, Diệp Lệ Hành có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng không có liên quan gì đến người cha kia, bởi vì bản thân hắn đã rất ưu tú rồi.
Tín nhiệm như vậy.
Diệp Lệ Hành đã khôi phục bộ dáng lúc trước, giống như nam nhân mới khóc ở trên vai cậu chưa từng tồn tại.
Hắn vừa xào đồ ăn, vừa xoay người lại nới với Tô Thanh Việt: "Sao, có phải phát hiện không thể rời khỏi tôi không."
Tô Thanh Việt phối hợp không nói về chuyện lúc nãy nữa, chỉ là hai mắt ngậm cười nhìn hắn, mỉm cười nói: "Vâng, cho nên anh cũng không được rời khỏi em."
"Rời khỏi em? Tôi đây lại tìm một người khác."
"Anh cho dù tìm khắp thế gian, cũng tìm không ra người thứ hai giống em đâu." Lời này Tô Thanh Việt nói là thật tình, sẽ không có người nào truyền kỳ giống như cậu, nếu không thế giới này sẽ đại loạn luôn mất.
Hai người ở phòng bếp trò chuyện vui vẻ, nói xong rồi lại cũng không biết mình nói cái gì nữa.
Lúc ăn cơm, tuy rằng Diệp Lệ Hành cũng không có cái gì khác thường, nhưng Tô Thanh Việt vẫn cảm giác được hắn cùng ngày thường có điểm không giống nhau.
Ăn cơm xong, Diệp Lệ Hành lái xe mang Tô Thanh Việt ra ngoài, vì không muốn gây sự chú ý của người khác, liền lái chiếc xe nhỏ màu trắng kia của Tô Thanh Việt.
Thời điểm đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Diệp Lệ Hành liền mua bốn bó hoa đặt ở trên xe.
Tô Thanh Việt mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, chỉ là nhìn bốn bó hoa ở ghế sau của xe, không nhịn được hiếu kỳ nói: "Tại sao lại mua nhiều như thế?"
Diệp Lệ Hành cười cười: "Lần đầu tiên gặp mặt, em sẽ không đem tay không đi chứ!"
Thì ra là mua thay cho cậu.
"Thật xin lỗi... Em không biết từ đầu, không nghĩ tới việc này."
"Giữa chúng ta còn nói cái này sao, đợi lát nữa biểu hiện tốt một chút là được rồi."
Biểu hiện tốt? Cậu phải biểu hiện như thế nào?
Xe chạy đến một nghĩa trang công cộng cao cấp.
Diệp Lệ Hành đỗ xe xong, liền dẫn Tô Thanh Việt xuống xe.
Hai người mỗi người cầm hai bó hoa.
Đi đến trước mộ, Tô Thanh Việt mới biết được vì sao mua nhiều như vậy.
Bên cạnh mẹ của Diệp Lệ Hành còn có một cái bia, mặt trên là một đứa bé mới bảy tám tuổi.
Lúc Diệp mẫu qua đời tuổi còn rất trẻ, dù chỉ nhìn ảnh chụp ở trên bia mộ, Tô Thanh Việt cũng có thể nhìn ra, năm đó bà cũng là một mỹ nhân.
Diệp Lệ Hành đặt hoa ở bên bia mộ của từng người, lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ từ trong túi, xoa xoa lên không tồn tại tro bụi mộ bia.
Này hai cái bia song song đặt cùng nhau, được xử lý rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người tỉ mỉ chiếu cố.
Diệp Lệ Hành cúi người xuống, ngồi ở bên mộ, nói với Tô Thanh Việt: "Ngồi đi!"
Chẳng lẽ không cần quỳ hả? Lần đầu tiên gặp mặt gia trưởng sao có thể tùy tiện như vậy, không phải bảo phải biểu hiện thật tốt à?
Tô Thanh Việt cũng không nghe hắn, mà quỳ gối trước mộ vô cùng tôn kính dập đầu lạy ba cái. Dù sao Tô giáo chủ từ chết mà sống lại đã không hề bài xích quỷ thần. Cậu tin rằng mẹ của Diệp Lệ Hành có thể nhìn thấy bọn họ.
"Em vậy mà thật sự..., mẹ, xem con dâu của mẹ ngoan biết bao nhiêu!" Câu trước Diệp Lệ Hành nói với Tô Thanh Việt, câu sau nói với mẹ của hắn.
"Con dâu cái gì chứ? Gọi lão công." Tô giáo chủ rất không vừa lòng, xưng hô quyết định địa vị. (Giáo chủ à. Bé thật sự là lão công sao? =]]]]])
"Em xác định muốn ở trước mặt mẹ tôi đàm luận vấn đề ai là lão công sao?" Diệp Lệ Hành ánh mắt không rõ nhìn hcậu.
Tô Thanh Việt không biết nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói đệt, liền không đáp lời.
Nghĩa trang im ắng, gần sát năm mới, nơi này cũng không có người nào lui tới.
"Sau khi mẹ tôi sinh ra tôi thân thể không được tốt." Diệp Lệ Hành dựa lưng vào mộ bia, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trên bia, lâm vào hồi ức.
Tô Thanh Việt cũng ngồi xếp bằng xuống, cũng không thèm để ý trên mặt đất đầy cát bụi.
Lúc đó, Diệp Lệ Hành không phải họ Diệp, hắn tên là Tần Lệ Hành, sau khi mẹ qua đời hắn mới sửa thành họ mẹ.
Tần Vinh Hải vốn một nghèo hai trắng*.
*Một nghèo hai trắng: gốc là Nhất cùng nhị bạch (一穷二白), ý là cực kỳ nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi; chẳng có gì cả.
Mẹ hắn khi đó là một đại mỹ nhân, người theo đuổi bà rất nhiều, trong đó có không ít các quý tộc phú hào, nhưng mà nàng lại nghĩa vô phản cố* lựa chọn cha hắn, cùng hắn xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua rất nhiều đau khổ.
*Nghĩa vô phản cố (义无反顾): làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Sau khi sinh Diệp Lệ Hành bởi vì thời gian ở cữ không ngồi yên, thân thể liền lưu lại bệnh căn.
Khi đó sự nghiệp Tần Vinh Hải đang thăng tiến, rất nhiều thời điểm không chú ý đến mẹ hắn. Tuy rằng vẫn yêu bà, nhưng tâm huyết vẫn trút xuống việc làm ăn nhiều hơn.
Tô Thanh Việt nhìn Diệp Lệ Hành, cảm giác trái tim mình lại bắt đầu đau đớn.
Diệp Lệ Hành cười cười, nhưng nụ cười cũng không dễ nhìn: "Lúc còn nhỏ, tôi dường như chưa từng gặp ông ấy."
Lúc đó Tần Vinh Hải khí phách hăng hái, mỗi ngày trừ bỏ đi tới đi lui công ty, thì lại đến các buổi tiệc rượu xã giao. Vậy nên càng không có thời gian quan tâm đến mẹ con bọn họ.
Cho đến khi mẹ hắn lần thứ hai mang thai, khi đó Diệp Lệ Hành cũng đã mười tuổi rồi.
Sinh ý Tần gia cũng dần dần đi vào quỹ đạo, cuộc sống cũng sung túc hơn rất nhiều, Tần Vinh Hải liền mời bảo mẫu chiếu cố bà.
Nhưng mà bảo mẫu lại không phải là cái bớt lo được, năm lần bảy lượt muốn câu dẫn Tần Vinh Hải.
Tuy rằng không thành công, nhưng lại bị mẹ của Diệp Lệ Hành phát hiện.
Mẹ hắn muốn sa thải cô ta, nhưng Tần Vinh Hải bận làm ăn buôn bán, nhất thời không tìm thấy người nào thích hợp. Hơn nữa hắn nhiều lần bảo đảm sẽ không có bất cứ quan hệ gì với cô ta, liền không nhắc lại việc này nữa, bảo mẫu kia cũng an phận hơn rất nhiều.
Cho đến một ngày, Diệp Lệ Hành tan học về đến nhà, nhìn đến mẹ mình cả người đầy máu nằm ở trong phòng khách.
"Khi đó, tôi rất sợ hãi, trên người mẹ đâu đâu cũng là máu, tôi hoang mang rối loạn gọi điện thoại cho bệnh viện"
Tô Thanh Việt tựa hồ có thể từ trong lời nói của Diệp Lệ Hành cảm nhận được lúc ấy một đứa bé như hắn có bao nhiêu sợ hãi. Cậu vươn tay nắm chặt bàn tay Diệp Lệ Hành.
"Tôi liều mạng gọi điện thoại cho ông ấy, nhưng mà ông ta một chút phản ứng đều không có, tôi một mình ở bệnh viện sợ hãi cực kỳ."
Mẹ của hắn bởi vì vô ý té ngã, dẫn đến rong huyết. Đứa bé phải mổ lấy ra, sinh non.
Nhưng mà, mẹ hắn lại không thể tỉnh lại.
Diệp Lệ Hành gần như phát điên ở bệnh viện cầu bác sĩ cứu mẹ của mình. Nhưng vì đưa tới quá muộn, có thể may mắn giữ được đứa con đã là vạn hạnhtrong bất hạnh.
"Vì vậy, anh liền hận ông ấy sao?" Tô Thanh Việt tuy rằng chưa từng cảm nhận cảm giác người thân rời đi, nhưng ngẫm lại nếu một ngày nào đó, Diệp Lệ Hành rời khỏi cậu, cậu chắc hẳn cũng sẽ nổi điên như thế!
"Ừ, khi đó, tôi oán ông ta hận ông ta, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu."
Diệp Lệ Hành vươn tay, xoa một bên bia mộ, đó là em trai của hắn, đứa bé mà mẹ hắn dùng sinh mệnh để đổi lấy.
Tô Thanh Việt nghĩ, chỉ sợ đây mới là điều khiến cừu hận giữa cha con bọn họ chân chính bùng nổ!
Diệp Lệ Hành thay đổi tư thế đứng lên, đem Tô Thanh Việt cũng kéo lên từ trên mặt đất.
Đúng lúc này, cách đó không xa, đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Diệp Lệ Hành ánh mắt chợt lóe, thấp giọng nói: "Có người chụp lén."
Tô Thanh Việt theo bản năng hướng bên kia nhìn lại, người nọ tựa hồ phát hiện bọn họ biết hắn đang chụp lén, xoay người co cẳng chạy.
"Không thể để lộ ảnh chụp được." Diệp Lệ Hành lập tức nhấc chân đuổi theo.
Nhưng mà hắn chạy chưa được mấy bước liền nhìn thấy vợ mình đang đứng một bên lấy một tư thế không thể tưởng tượng được vượt qua mộ bia, mũi chân nhẹ điểm mấy cái, vô cùng quỷ dị chạy tới bên người người nọ.
Diệp Lệ Hành trợn mắt há hốc, hình như hắn... Hoa mắt rồi!